- Đồ nhi nhớ kỹ lời sư phụ.
Sau đó Trần Lạc hỏi vài thắc mắc trong lòng, ví dụ hư vọng chi thư. Vì khi đại thương thiên thẩm phán giáng xuống Trần Lạc cảm nhận rõ ràng sự giận dữ, tức giận đến từ hư vọng chi thư. Chính vì sự tức giận này khiến hư vọng chi thư điên cuồng tịnh hóa linh hồn Trần Lạc, mãi đến chín chín tám mươi mốt đại viên mãn, trực tiếp ký kết khế ước hư vọng, dung nhập với hư vọng chi thư. Trần Lạc biết hư vọng chi thư muốn hắn nhờ vào lực lượng hư vọng nghịch thiên mà đi, từ ý nghĩa nào đó hành động này giống với thiên nhiên chi mẫu, nữ nhân bí ẩn, cho nên Trần Lạc mới thấy lạ.
- Hư vọng chi thư...
Vân Du Tử khép mắt, ngần ngừ giây lát sau mở miệng nói:
- Là một quyển sách bất tường.
- Bất tường? Bất tường thế nào?
- Không biết.
Vân Du Tử dứt khoát lắc đầu, nói:
- Trong thiên địa này không có ai hiểu hư vọng chi thư, vì người hiểu nó đã chết. Vì vậy hư vọng chi thư mới được gọi là sách bất tường.
Chết hết?
Trần Lạc ngạc nhiên, sau đó cười khổ, nghi ngờ có phải mình phạm thái tuế không, tại sao toàn true vào thứ bất tường. Đầu tiên là Đại Nhật linh nguyên, Thôn Thiên Phệ Địa. Nhưng cũng còn đỡ, Trần Lạc dàn xếp được. Bây giờ xuất hiện hư vọng chi thư ai hiểu biết kẻ đó chết, vạn khí của Trần Lạc thật tệ.
- Trước kia đồ nhi cho rằng gặp hư vọng chi thư là tình cờ, bây giờ nghĩ lại trên thế giới này căn bản không có gì là trùng hợp. Hết thảy trùng hợp giấu âm mưu sau lưng, không biết hư vọng chi thư tìm tới ta rốt cuộc có mục đích gì.
- Lạc nhi, về hư vọng chi thư vi sư chỉ có thể nói với ngươi tất cả là nhân quả, ngươi chỉ cần thuận theo tự nhiên là được.
Lại là nhân quả?
Không hiểu!
Trần Lạc nghĩ sau này có rảnh phải nghiên cứu nhân quả. Trần Lạc định hỏi thêm chợt phát hiện bóng dáng Vân Du Tử tàn thức trở nên mơ hồ, hắn ngẩn ngơ, biết sư phụ không còn nhiều thời gian.
- Lạc nhi, sư phụ rất vui mừng hôm nay gặp ngươi, ngươi trưởng thành, đã lớn.
- Sư phụ...
Trần Lạc lưu luyến, dù sao Vân Du Tử là người thân nuôi dưỡng, dạy dỗ hắn hơn mười năm.
- Lạc nhi, chắc ngươi còn một vấn đề muốn hỏi vi sư đúng không?
Trần Lạc há mồm muốn nói lại thôi, không biết nên mở lời thế nào.
- Cóp hải ngươi muốn hỏi vi sư về bí mật trong khoảnh khắc giấu trong Trung Ương học phủ?
- Sư phụ... Bí mật trong khoảnh khắc giấu trong Trung Ương học phủ có phải liên quan đến đồ nhi không?
Vân Du Tử khẽ thở dài:
- Ài.
Vân Du Tử bất đắc dĩ nói:
- Cuối cùng ngươi vẫn phát hiện ra.
- Sư phụ, thật sự liên quan đến đồ nhi?
Thật ra Trần Lạc không dám chắc chắn, nhưng khi trải qua đại thương thiên thẩm phán bỗng nhiên nổi lên trực giác kỳ lạ này. Đặc biệt gặp lại tàn thức sư phụ, cảm giác đó càng mãnh liệt trong Trần Lạc.
- Năm xưa vi sư nhìn ngó thiên cơ, bặc tính ra ngươi có ba kiếp chín khó. Trong đó khi ngươi mười tắm tuổi gặp dương thịnh âm suy là một khó, thương thiên thẩm phán là một kiếp. Bí mật Huyền Hoàng thế giới là kiếp thứ ba khó thứ chín lớn nhất của ngươi. Vi sư không biết là kiếp nạn gì, biến số quá to lớn.
Vân Du Tử khẽ thở dài:
- Lạc nhi, kiếp nạn biến số rất nhiều, thiên biến vạn hóa. Có là thể xác và tinh thần, có là linh hồn, có là tình cảm, có là tâm ma, rất nhiều có lẽ. Vì vậy nếu không rõ ràng bí mật thế giới ngươi đừng hành động bồng bột.
Nói đến đây thân hình Vân Du Tử đã mơ ảo tán loạn, thanh âm yếu ớt nhiều:
- Lạc nhi, ngươi đi con đường này vi sư không giúp được nhiều, hãy nhớ lời ta nói với ngươi. Trời đất bao la lòng lớn nhất, lòng như thế nào thì là thế đấy, mọi chuyện tùy tâm, thiên mà không thể lay động, thần ma không thể đỡ...
- Đừng nhớ, có duyên gặp lại.
Vân Du Tử nói xong sáu chữ này thì hoàn toàn biến mất.
Trần Lạc đứng ngây tại chỗ thật lâu không hoàn hồn, tuy trong lòng hắn rất là không nỡ nhưng không biết làm sao. Trần Lạc là cô nhi, từ nhỏ đi theo sư phụ tu hành, ở trong lòng hắn Vân Du Tử tựa như phụ như mẫu, là người thân duy nhất của hắn trên thế giới này.
Trần Lạc giương mắt nhìn, quá khứ nổi lên trong lòng hắn rõ ràng ngay trước mắt. Ơn dưỡng dục, ơn dạy dỗ Trần Lạc chưa kịp trả sư phụ đã rời khỏi thế gian. Trước kia Trần Lạc không biết Vân Du Tử chết như thế nào, bây giờ hắn lờ mờ đoán ra. Có lẽ Vân Du Tử vì an toàn của Trần Lạc nên nhìn ngó thiên cơ, cuối cùng chết. Khiến Trần Lạc lo lắng là dù sư phụ chết với luôn lo chuyện của hắn.
Nghĩ đến đây Trần Lạc rất áy náy, cảm thấy mình nợ sư phụ Vân Du Tử quá nhiều.
Không biết qua bao lâu, hắc ám vô tận phương này dần tan biến, ý thức Trần Lạc được linh hồn triệu hoán bay trở về. Loại cảm giác này rất kỳ diệu, như cá vào nước tung tăng bơi lội.
Khi ý thức lại rõ ràng Trần Lạc đã đứng trong biển lửa không giới hạn, lửa này chính là hư vọng chi hỏa hắn rất quen thuộc.
Hư vọng chi hỏa đốt cháy hừng hực, linh hồn Trần Lạc không còn khó chịu mà thấy rất thoải mái, thân thiết. Cảm giác như hư vọng chi hỏa vốn thuộc về linh hồn của Trần Lạc, hắn cảm thấy nếu muốn hoàn toàn có thể khống chế hư vọng chi hỏa.
Không lẽ tất cả đều do linh hồn trải qua chín chín tám mươi mốt thứ thiêu hủy tịnh hóa, thành công ký kết khế ước?
Hư vọng chi thư lấy hư không làm giấy lơ lửng tại đó, bên trong ghi chép chữ tràn ngập áo nghĩa không còn mơ hồ, từng chữ rõ ràng. Bên trái ghi hư vọng quy tắc chung, khế ước mở ra. Thành tựu hư vọng linh hồn, thiên địa to lớn, ta bất khuất, thần linh có mạnh ta không sợ, uy quang ám ta bất động, ý chí của ta tự ta vận động, tinh thần của ta tự ta chúa tể, trí tuệ của ta tự ta mở.
Bên phải khi bản tóm lược khúc dạo đầu hư vọng chi thư.
- Thiên địa bất nhân lấy vạn vật làm sô cẩu...
- Vạn vật là hư, là giả tượng...
- Ngô là hư vọng, ngô cầu chân...
Trần Lạc đọc kỹ càng, càng xem càng kinh ngạc, càng nhìn càng sợ hãi. Mãi khi Trần Lạc đọc xong bản tóm tắt thì nỗi lòng kinh ngạc không nói nên lời. Bản tóm tắt khúc đầu hư vọng chi thư đảu điên kiến thức, đạo đức của Trần Lạc. Vì hư vọng chi thư nói vạn vật đều là giả dối, chúng sinh, chúng linh, vạn vật là hình tượng giả tạo. Bao gồm thiên nhiên, thế giới phương này, tất cả là giả, là sô cẩu, rối gỗ, giả tượng.
Không phải ngộ tính của Trần Lạc thấp, khả năng chịu đựng yếu. Chỉ vì bản tóm tắt của hư vọng chi thư quá kinh thế hãi tục, hơn nữa viết có sách mách có chứng như sự thật, làm Trần Lạc rơi vào mờ mịt. Nếu thiên địa vạn vật đều là giả thì hắn là gì?
Hư vọng chi thư tồn tại chỉ vì một chữ chân.
Phá giả cầu chân, trở lại nguyên trạng.
Cầu chân.
Cái gì là chân? Cái gì là giả?
Không hiểu, ngỡ ngàng, bàng hoàng.