Thiên Vu

Chương 397: Uy hiếp

- Trong cảm giác kỳ lạ này ngươi ngộ ra lỗ hổng thiên nhiên, lợi dụng chỗ sơ hở này ngươi nghĩ đến một loại thủ đoạn. Thủ đoạn này có thể giúp ngươi man thiên quá hải, thâu thiên đổi nhật. Trong tình huống lý trí ngươi là người cực kỳ cẩn thận, trước khi xác nhận điều gì ngươi sẽ không tin vào trực giác quen thuộc. Cho nên ngươi sẽ không dùng lỗ hổng thiên nhiên.

- A! Nếu bản cung đoán đúng là hư vọng chi thư có ghi chép cách đối phó đại thương thiên thẩm phán đúng không? Hưm, rõ ràng là khiến ngươi đối kháng với trời.

- Thiếu niên, ngươi là một người thông minh, tuy ngươi không thể chắc chắn nhưng ngươi đã cảm nhận được sự tồn tại của ngươi không đơn giản. Từ lúc ngươi độ thiên nhiên thẩm phán, thành tựu thiên nhiên tử nguyên chắc cũng đoán ra có nhiều tồn tại ở trong bóng tối chú ý đến ngươi. Đương nhiên bản cung cũng nằm trong số đó, về lý do thì sau này ngươi sẽ hiểu.

- Bản cung không ngại nói thật cho ngươi biết, lần này đối diện đại thương thiên thẩm phán là cực kỳ quan trọng với ngươi, quan trọng đến nỗi liên quan con đường sau này ngươi đi. Thiên nhiên chi mẫu muốn ngươi độ qua đại thương thiên thẩm phán, cảm giác quen thuộc khiến ngươi man thiên quá hải lừa gạt trời, hư vọng chi thư muốn ngươi chính diện đối kháng với trời. Ngươi sẽ chọn đường nào trong ba con đường?

- Thiên nhiên chi mẫu không hợp trời, mục đích nàng giúp ngươi độ đại thương thiên thẩm phán là quá rõ ràng.

- Về cảm giác quen thuộc... Tuy thủ đoạn cao minh nhưng lừa gạt trời sau này ngươi sẽ sống trong bóng tối.

- Còn hư vọng chi thư, nó muốn ngươi đối địch với trời vậy là sau này ngươi sẽ đi con đường thiên tội.

- Dĩ nhiên dù là thiên nhiên chi mẫu, cảm giác quen thuộc, hư vọng chi thư có mục đích gì khi giúp ngươi thì bản cung cũng không biết. Dù lợi dụng ngươi nhưng chúng nó mang đến ích lợi to lớn cho ngươi, hai bên theo như nhu cầu, ngươi nên biết rõ điều này. Ngươi sẽ chọn đường nào?

Trần Lạc luôn im lặng bỗng lên tiếng:

- Ta có con đường thứ bốn đúng không?

Nữ nhân bí ẩn khẽ kêu:

- Cái gì?

- Người xuất hiện ở đây chẳng phải vì muốn mang ta đến con đường thứ bốn sao? Từ trong thánh ca ta nghĩ ra một cách, đó là nhảy ra thiên nhiên, con đường này là người mang đến đúng không?

Nữ nhân bí ẩn không đáp, đôi mắt mênh mông ảo diệu lóe tia khen ngợi, nói:

- Thiếu niên, ngươi thông minh hơn bản cung tưởng tượng rất nhiều. A, nếu đã bị ngươi nhìn ra thì bản cung cũng không cần giấu diếm nữa. Bản cung xuất hiện đúng là vì mang con đường thứ bốn cho ngươi, tuy bản cung nói đây là vì tốt cho ngươi nhưng sợ là ngươi sẽ không tin.

- Thiếu niên,m nếu ngươi có thể nhảy ra thiếu niên thì sau này vô âu lo, sống tự do, muốn làm cái gì thì làm cái đó. Tuy bản cung không dám bảo đảm cái gì nhưng ít nhất tốt hơn là sống trong bóng tối bị ông trời không ngừng thẩm phán rất nhiều, ngươi thấy đúng không?

- Tại sao người hy vọng ta nhảy ra thiên nhiên?

Trần Lạc dò hỏi:

- Hoặc ta nên hỏi là ta nhayra thiên nhiên có lợi gì cho người?

- Nếu nói không có lợi cho bản cung thì ngươi sẽ không tin. Ta nói thẳng thiếu niên, tồn tại của ngươi rất vướng víu.

- Vướng víu ai?

- Bản cung.


- Liên quan gì người?

- Ngươi không cần biết.

- Nếu sự tồn tại của ta vướng víu người sao không trực tiếp ném ta ra khỏi thiên nhiên? Người có thể làm thời gian đứng lặng, ném ta ra ngoài không phải vấn đề lớn đúng không?

Nữ nhân bí ẩn không đáp.

Trần Lạc tiếp tục hỏi dồn:

- Người không lay động được ta? Hoặc bởi vì nguyên nhân nào đó người không dám trực tiếp xuống tay với ta, nên thừa dịp ta đối diện đại thương thiên thẩm phán thì nhân danh giúp đỡ ta qua đó đạt được mục đích của mình?

Trên mặt nữ nhân bí ẩn không chứa chút tình cảm.

Trần Lạc cười nói:

- Không chỉ là người, thiên nhiên chi mẫu, hư vọng chi thư, ngời cho ta cảm giác quen thuộc, tất cả các ngươi muốn lợi dụng cơ hội này đẻ được mục đích riêng. A, nghĩ vậy thì mọi chuyện đã thông.

Nữ nhân bí ẩn xoay người, phướt lờ Trần Lạc đi. Nữ nhân bí ẩn định rời khỏi.

Trần Lạc lên tiếng:

- Người là nữ vu?

Nữ nhân bí ẩn bỗng dừng bước, nói:

- Nữ vu? Bản cung không phải nữ vu.

Nữ nhân bí ẩn xoay người, nghi hoặc hỏi:

- Nhưng bản cung rất tò mò là ngươi làm sao biết từ nữ vu cổ xưa này? Là cái gì khiến ngươi cho rằng bản cung là nữ vu?

Trần Lạc từng nghe nữ nhân điên nhắc đến nữ vu trong không gian hư vọng, hắn chỉ biết một chữ nữ vu, không biết gì khác. Trần Lạc chỉ hỏi dò, nhìn phản ứng của nữ nhân bí ẩn có vẻ nàng không phải là nữ vu.

- Vậy người là ai?

- Bản cung là ai không quan trọng, quan trọng là ta mang đến con đường thứ tư thích hợp cho ngươi, tốt cho ngươi, cũng tốt cho mọi người. Vì vậy ngươi hãy nhảy ra thiên nhiên đi.

Trần Lạc vẫn mặt không biểu tình thăm dò:

- Chủ yếu nhất là tốt cho người đúng không?


- Bản cung thừa nhận chỉ cần ngươi anhỷ ra khỏi thiên nhiên thì có ích lợi rất lớn cho bản cung, nhưng ngươi nên biết ngươi làm vậy được ích lợi lớn hơn bản cung nhiều. Hơn nữa nếu ngươi cứ tiếp tục sẽ thương mình lại tổn thương người. Không nói gì khác, bốn nữ nhân này đã bị ngươi làm mình đầy vết thương.

Nữ nhân bí ẩn nhìn Tiết Thường Uyển, nói:

- Bốn người đó bởi vì các loại nguyên nhân đã định sẽ cùng ngươi sinh ra yêu hạn tình cừu.

Nữ nhân bí ẩn nhìn Hoàng Tuyền, nói:

- Có lẽ là vận mệnh.

Nữ nhân bí ẩn nhìn Tiết Thường Uyển:

- Có lẽ là các thần.

Nữ nhân bí ẩn nhìn Mạc Khinh Sầu, nói:

- Có lẽ là trời.

Nữ nhân bí ẩn nhìn Lạc Anh, tiếp tục bảo:

- Có lẽ là thánh nữ.

Nữ nhân bí ẩn không nói tiếp, lắc đầu, nói:

- Rất nhiều có lẽ... Quỷ mới biết có bao nhiêu người nữa. Vì nghĩ cho mọi người, ngươi hãy nhảy ra thiên nhiên đi.

- Nếu ta không muốn làm vậy thì sao?

- Thiếu niên, ngươi đừng khiêu chiến tính kiên nhẫn của bản cung.

Nữ nhân bí ẩn bỗng xoay người lại, mắt nhìn Trần Lạc chằm chằm, giọng điệu khó chịu.

- Khiêu chiến người thì sao?

- Thiếu niên, ngươi đang thăm dò bản cung có thể làm gì ngươi được không?

Khuôn mặt nữ nhân bí ẩn không chút cảm xúc, lạnh nhạt nói:

- Ngươi không cần thăm dò, bản cung đúng là bởi vì nguyên nhân nào đó không làm gì được ngươi. Nhưng bản cung chấp chưởng một pưhương pháp tắc thiên địa này, nếu ngươi dám không anhỷ ra thiên nhiên thì bản cung tuyệt đối không tha cho ngươi.

- Uy hiếp ta sao?

- Bản cung đang uy hiếp ngươi.

- Tùy tiện.

Hai chữ này làm khuôn mặt ngàn năm không biểu tình của nữ nhân bí ẩn lộ ra tức giận. Nữ nhân bí ẩn trừng Trần Lạc, thánh ca càng thần thánh, lảnh lót, cao vút du dương hơn. Trần Lạc cảm giác khí huyết sôi sục, đầu váng mắt hoa, tai điếc, cơ thể lảo đảo.

Nữ nhân bí ẩn hừ lạnh một tiếng:

- Hay cho câu tùy tiện, ngươi nghĩ bản cung không làm gì ngươi được thật sao? Hừ!

Nữ nhân bí ẩn phớt lờ Trần Lạc, nhìn chằm chằm Hoàng Tuyền lơ lửng trong không trung, nói:

- Là sư tử vương tọa, ngươi đại biểu vận mệnh, phải chăng nên lấy ra chút bá khí?