Thiên Vu

Chương 393: Đại thương thiên thẩm phán

Thông qua thiên nhiên chi mẫu thẩm phán, thành tựu thất thải chi nguyên, chúa tể thiên nhiên một phương, hơn mười vạn người có mặt không ai hiểu rõ hơn các đại nhân vật Trung Ương học phủ điều này có ý nghĩa gì, đại biểu cho khái niệm khủng bố cỡ nào.

Vì biết rõ nên bọn họ mới kính sợ, hãi hùng, hâm mộ, ghen tỵ hơn bất cứ ai.

Nói đến phức tạp thì phải tính ba nữ thần Lạc Anh, Tiết Thường Uyển, Mạc Khinh Sầu. Trước kia ba người có cảm giác khác nhau với Trần Lạc, vì các loại lý do muốn dạy hắn một bài học nhưng bây giờ tập thể ngẩn ngơ, mắt tròn xoe.

Dạy bài học? Dạy như thế nào?

Trần Lạc cưỡng ép đánh tan bát phương đại trận, đánh hơn một trăm đại nhân vật Trung Ương học phủ chạy vắt giò lên cổ, dốc hết sức thì chấn hơn mười vạn người chạy tứ tán, dám ngay mặt đấu cùng pháp tắc thất tinh, dám khiêu chiến với thiên nhiên.

Thử hỏi một nam nhân như thần thế thì ngươi lấy cái gì dạy hắn bài học?

- Dùng thân xác thịt chống đỡ thiên nhiên thẩm phán, đây là chuyện nhân loại làm sao? Khoa trương quá.

Lạc Anh muốn nói gì nhưng suy nghĩ hỗn loạn, nói năng lộn xộn, phát điên bứt tóc.

Lạc Anh lắc đầu, ai oán:

- Trần phú ông muốn huyết mạch không có huyết mạch, muốn ấn ký không có ấn ký, muốn truyền thừa không có truyền thừa, muốn cái gì cũng không có vậy mà hắn thông qua thiên nhiên thẩm phán? Ngươi nói xem... Nói xem đây là đạo lý gì?

Lạc Anh bị kích thích quá đáng bắt đầu nói nhảm:

- Không phải con người, chắc chắn không là con người!

Lạc Anh câm nín hỏi trời:

- Thế giới này quá bất công. Ông trời ơi, người quá thiên vị Trần phú ông. Cho hắn hai linh nguyên thái âm thái dương còn chưa đủ, lại cho hắn có dung nham biến dị khủng bố biến thái, có ba phân thân. Vậy cũng không sao, trời còn cho hắn thông qua thiên nhiên thẩm phán? Bây giờ Trần phú ông đã là chúa tể một phương thiên nhiên, nhúc nhích ngón tay một cái là có thể bóp chết chúng ta, người bảo những người thường chúng ta làm sao sống? Tất cả là người mà sao chênh lệch lớn đến thế?

Giờ phút này, Lạc Anh chỉ có một loại cảm giác, đó là đồng bạn đang chơi với nhau bỗng có một ngày biến thành thần, vậy làm sao chơi chung? Người ta là thần, gia là người, không biết kém bao nhiêu cấp bậc, không cùng một đẳng cấp.

Lạc Anh là mẫu nữ nhân giống nam nhân, thuộc loại người lạc quan, khả năng chịu đựng rất mạnh, nhưng Trần Lạc đem lại kích động quá lớn, làm nàng không chịu nổi.

Trần Lạc dứng yên, cho người cảm giác vừa xa lạ vừa quen thuộc.


Xa lạ là vì Trần Lạc là thiên nhiên tử nguyên, thần thánh mà lại hư vô mờ ảo, khiến người sinh lòng kính sợ.

Quen thuộc là vì khuôn mặt trắng trẻo không còn sự tức giận, đôi mắt không đỏ, có vẻ Trần Lạc đã thoát khỏi trạng thái điên dại, không ngông cuồng, bá đạo, không ai bì nổi nữa.

Bỗng nhiên tiếng chuông nặng nề lại vang lên.

Đinh đinh đinh đinh đinh!

Tiếng chuông càng thêm trang nghiêm, túc mục, kéo mọi người thoát khỏi suy nghĩ khó tin.

Tình huống gì?

Chẳng lẽ lại là thẩm phán chi chung?

Không thể nào!

Trần Lạc mới thông qua thiên nhiên thẩm phán rồi sao lại vang tiếng chuông? Không biết, không ai biết. Ánh mắt mọi người tập trung vào Hách Thiên Nhai phủ chủ Trung Ương học phủ, vì bọn họ biết nếu ai có mặt biết đáp án thì người đó chính là Hách Thiên Nhai.

Hách Thiên Nhai cũng rất bất ngờ, biểu tình mất tự nhiên. Các đại nhân vật cũng vậy, vẻ mặt khó hiểu, hoảng loạn. Đúng vậy, bọn họ hốt hoảng, sâu trong lòng thấy sợ tiếng chuông kia.

Đinh đinh đinh đinh đinh!

Tiếng chuông lại ngân, những người đứng trong không trung lần lượt đáp xuống đất, các đại nhân vật Trung Ương học phủ cũng không ngoại lệ. Bọn họ không biết tại sao lại như vậy, chỉ cảm thấy tiếng chuông rất thần thánh, thần thánh làm bọn họ cảm thấy đứng trong không trung là khinh nhờn, bất kính.

Đinh đinh đinh đinh đinh!

Tiếng chuông vang lên lần ba, Hách Thiên Nhai cũng không chịu nổi phải đáp xuống. Đến đây thì không một ai dám đứng trên bầu trời. Hách Thiên Nhai không nói tiếng nào, mặt trắng bệch, sắc mặt liên tục thay đổi, đôi mắt kinh hoàng nhìn hư không.

Từ khi nào không trung kéo mây âm trầm, áng mây vang điên cuồng ngưng tụ, như sóng thần đổ ập xuống. Chớp mắt chân trời bị mây vàng bao phủ, mây như biển sục sôi chấn nhiếp linh hồn mọi người.

Trong phút chốc.


Ầm ầm ầm ầm ầm!

Trong mây sét phát ra tiếng sấm chấn thiên động địa, như thương thiên hạo kiếp sắp sắp giáng xuống, thế giới tận thế. Một người quỳ xuống, hai tay giơ lên lạy. Người thứ hai, thứ ba nối tiếp nhau, mọi người đều quỳ lạy.

- Đây là Thiên uy! Thiên uy!

Biểu tình Hách Thiên Nhai kinh khủng, cực kỳ hoảng sợ hét tất thanh:

- Hắn dùng thân xác thịt thành tựu thiên nhiên tử nguyên, xúc phạm thiên nhiên chi mẫu. Tuy rằng thành công thông qua thẩm phán thành tựu thất thải chi nguyên trở thành thiên nhiên tử nguyên thật sự, dù hắn đã được thiên nhiên chi mẫu thừa nhận nhưng xúc phạm trời, đây... Đây là đại thương thiên thẩm phán, thẩm phán từ trời!

Đại thương thiên thẩm phán?

Hành động hôm nay của Trần Lạc điên cuồng đến cỡ nào mà thiên nhiên không dung hắn, giờ cả trời cũng không tha?

Thẩm phán, lại là thẩm phán!

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Xẹt xẹt xẹt xẹt xẹt!

Mây sấm như bão biển gầm rống, tia chớp tím vàng nhiều vô số kể sinh ra, tiếng đì đùng điếc tai không dứt.

Đồn rằng thiên uy khó dò, ai xúc phạm thiên uy là chết chắc, trước nay chưa từng có kết cuộc tốt. Dù chỉ là truyền thuyết nhưng chưa có ai nghi ngờ điều đó. Giờ phút này, mọi người cảm giác trước thiên uy thì nhân loại thật nhỏ bé, nhỏ như hạt bụi.

Đại nhân vật như Hách Thiên Nhai trước mặt thiên uy chỉ có nước dập đầu lạy. Lúc trước khi thiên nhiên thẩm phán giáng xuống Hách Thiên Nhai còn dám lên tiếng nhắc nhở Trần Lạc, nhưng trước đại thương thiên thẩm phán thì không dám ngẩng đầu lên, không dám hít thở. Không phải Hách Thiên Nhai không muốn mà là không có khả năng đó, không dám. Vì Hách Thiên Nhai biết rõ hơn bất cứ ai xúc phạm thiên uy sẽ có kết cuộc gì.

Trong đám đông chỉ một người còn đứng thẳng, đó là Trần Lạc.

Trần Lạc đứng thẳng tắp, ngẩng đầu nhìn mây sấm cuồn cuộn giữa hư không như chiếc thuyền con lênh đênh trên biển trong cơn bão buổi tối. Trần Lạc nhìn, nhíu mày nhìn, tuy không ngông cuồng, bá đạo, bễ nghễ nữa nhưng vẫn không sợ hãi. Đùa mày tỏ rõ cương quyết, dù đối diện thiên uy Trần Lạc cũng không sợ.

- Lần này... Chơi lớn rồi.

Giọng Trần Lạc bất đắc dĩ lọt vào tai mọi người, khiến tất cả ngẩn ra. Mọi người cho rằng đối diện thiên uy không thể nghịch Trần Lạc hoặc là tiếp tục điên cuồng cùng đại thương thiên thẩm phán dấu một trận, dù chết cũng chết oanh liệt. Hoặc Trần Lạc sẽ sợ mềm như bún. Nhưng không, không ai ngờ vào thời gian, địa điểm, tình huống đặc biệt này đột nhiên nói ra một câu bất đắc dĩ.

Đúng vậy! Bất đắc dĩ.

Mọi người nghe ra lời nói của Trần Lạc không có bá đạo, ngông cuồng, lo âu, hoảng hốt, chỉ có bất đắc dĩ.

Trần Lạc bất đắc dĩ.

Mọi người không biết nên nói cái gì.

Cái gì gọi là lần này chơi lớn?