Trần Lạc siêu lợi hại. Bảy người Gia Cát Thiên Biên, Nghịch Lang Gia, Tịch Nhược Trần, Mạc Khinh Sầu, Lạc Anh, Tiết Thường Uyển, Hoàng Tuyền hợp sức chẳng những không làm gì được Trần Lạc còn bị hắn đánh liên tục thụt lùi. Chiến đấu kéo dài đến bây giờ so đấu không chỉ thực lực còn có sức dai, ai có nhiều vũ khí bí mật hơn. Ai đều biết Gia Cát Thiên Biên có huyết mạch Thanh Long, nhưng đến bây giờ gã chưa bộc lộ chân thân huyết mạch. Một con hóa long quấn quanh người Gia Cát Thiên Biên rất giỏi, vầng sáng bảy sắc bao bọc gã. Mạc Khinh Sầu, Nghịch Lang Gia, Tịch Nhược Trần cũng có vầng sáng bảy sắc. Mọi người không biết vầng sáng bảy sắc là cái gì nhưng nhìn ra được Gia Cát Thiên Biên, Mạc Khinh Sầu, Nghịch Lang Gia, Tịch Nhược Trần có thể ngăn cản thủ đoạn công kích cường đại, bao la của Trần Lạc toàn nhờ vào vầng sáng bảy sắc.
- Thải sắc thủ hộ của ta là trưởng lão Trung Ương học phủ dùng thuật đại thần thông cô đọng cho ta. Trần Lạc! Ngươi có thể làm gì được ta?
Nghịch Lang Gia vốn là người tâm cao khí ngạo bây giờ bị đánh đầu rơi máu chảy, chật vật không chịu nổi. Chân thân Bạch Hổ mà Nghịch Lang Gia hằng kiêu ngạo cũng bị Trần Lạc đánh mình đầy vết thương. Nghịch Lang Gia tức giận, giận run người, mắt đỏ ngầu. Nghịch Lang Gia gầm gừ, ánh sáng thải sắc thủ hộ tỏa sáng rực rỡ. Nghịch Lang Gia phát đinê lao qua nhưng bị Trần Lạc một đấm hất về.
Bùm bùm bùm!
Trần Lạc liên tục tung ba cú đấm tuy đánh Nghịch Lang Gia thụt lùi không ngừng nhưng không thể phá tan ánh sáng bảy sắc trên người gã.
Nghịch Lang Gia hóa thân Bạch Hổ cất tiếng cười to, đầu hổ khổng lồ mơ hồ hiện ra khuôn mặt dữ tợn của gã.
Nghịch Lang Gia rống to:
- Rác rưởi hèn mọn, ngươi không làm gì ta được!!!
Hai vai Trần Lạc run run, người run lên. Thái Âm linh nguyên, Đại Nhật linh nguyên nhanh chóng chồng lên nhau, thất linh luân mênh mông xoay tít đánh bay đám người Gia Cát Thiên Biên, Tịch Nhược Trần, Mạc Khinh Sầu, Hoàng Tuyền, Lạc Anh, Tiết Thường Uyển.
Trần Lạc bước ra một bước, uy vũ quát:
- Đừng nói là trưởng lão Trung Ương học phủ dùng thuật đại thần thông cô đọng thủ hộ cho ngươi, dù các thần bảo vệ ngươi thì hôm nay ta vẫn đánh!
Sau đó xuất hiện hình ảnh khiến người ta kinh khủng, hoảng sợ. Trong sân bỗng... Nhiên xuất hiện hai Trần Lạc, bộ dạng giống nhau y đúc. Cùng là tóc đen áo lam, khuôn mặt trắng nhu, tay trái Trần Lạc là thái dương, tay phải là thái âm, người phát ánh sáng rực rỡ, đỉnh đầu treo thất linh luân bao la, làm người ta trong phút chốc khó thể phân biệt ai là thật, ai là giả.
Hơn mười vạn khán giả giật mình, sau đó hình ảnh càng thêm điên cuồng xuất hiện. Hai Trần Lạc cùng hành động, hai vầng mặt trời chiếu vô biên, hai trăng tròn rọi vo tận, mười bốn linh luân xoay, mặt đất rung lắc càng dữ dội.
Một Trần Lạc xuất hiện bên trái Nghịch Lang Gia, một chưởng chụp đầu gã. Trần Lạc khác xuất hiện bên phải Nghịch Lang Gia, một chưởng bấu đầu gã. Hai thái dương, hai thái âm, mười bốn linh luân cùng pháp lực thi triển ra thiên nhiên chư pháp chư diệu. Giờ phút này, tai họa thiên nhiên giáng xuống người Nghịch Lang Gia, làm chân thân Bạch Hổ của ra run từng tấc da, chảy máu.
Bùm bùm bùm!
Ba chưởng chụp xuống, mọi người thấy thải hồng thủ hộ trưởng lão Trung Ương học phủ dùng thuật đại thần thông cô đọng cho Nghịch Lang Gia nứt vỡ.
Bùm bùm bùm!
Lại ba chưởng.
Vang tiếng nổ điếc tai.
Răng rắc!
Thải hồng thủ hộ nháy mắt tan tác. Hai Trần Lạc vươn tay bấu đầu Nghịch Lang Gia, đồng thanh quát to:
- Trung Ương học phủ học phủ còn cô đọng thủ hộ nào cho ngươi, lấy ra hết đi!
Nghịch Lang Gia mất thải hồng thủ hộ là mất chỗ dựa, không còn hổ uy, mềm như bún.
- Thứ thần thông thủ hộ rác rưởi này cũng dám diễu võ dương oai trước mặt ta? Cút đi!
Trần Lạc nhấc chân đá xỉu Nghịch Lang Gia, truyền tống gã đi.
Trần Lạc xoay người, đôi mắt sắc bén quét qua. Tịch Nhược Trần đối diện ánh mắt Trần Lạc, người gã run lên, chớp mắt biến mất. Trong sân xuất hiện Trần Lạc thứ ba, ba Trần Lạc cùng biến mất, lúc xuất hiện đã đánh với Trần Lạc. Tịch Nhược Trần đánh không lại một Trần Lạc giờ bị ba Trần Lạc vây công, gã không có cả tư cách phòng ngự. Mọi người chỉ thấy ba Trần Lạc quay quanh Tịch Nhược Trần, cơ thể gã run bần bật như bị sét đánh, hộc máu, bốn cánh sắp bị nhốt, tiếng hét thảm không dứt bên tai.
- A! Trần Lạc, ta và ngươi không đội trời chung!
Bùm!
Cơ thể Tịch Nhược Trần biến thành sương đỏ tan biến.
- Con rùa kia, ngày hôm nay lão tử đánh chết ngươi!
Ba Trần Lạc lại biến mất, khi xuất hiện đã giam cầm Trần Lạc. Hai Trần Lạc hai bên Tịch Nhược Trần, người thì bấu đầu gã, người thì kéo tay. Trần Lạc thứ ba đấm vào bụng Tịch Nhược Trần. Hai đấm, ba đấm, một trăm đấm, một ngàn đấm. Trần Lạc một hơi đánh ngàn đầm cho đến khi Tịch Nhược Trần thành bùn.
- Grao!
Một tiếng rồng ngâm xộc thẳng tầng mây, rốt cuộc Gia Cát Thiên Biên bộc lộ chân thân Thanh Long. Cùng lúc đó, trong sân xuất hiện Trần Lạc thứ bốn. Lúc này mọi người mới nhớ những lời Trần Lạc nói lúc thí luyện mạo hiểm bắt đầu. Trần Lạc nói hắn có hai linh nguyên, khi đó không ai tin. Trần Lạc nói hắn có ba phân thân, cũng không người nào tin. Đến bây giờ đám người mới nhận ra Trần Lạc không khoác lác, hắn thật sự có hai linh nguyên, có ba phân thân giống hắn y như đúc.
Thật khiến người khó tin tưởng, làm người nhìn rợn tóc gáy. Vì khi ba phân thân của Trần Lạc xuất hiện, trong đấu trường thí luyện có bốn mặt trời, bốn mặt trăng, hai mươi tám linh luân mênh mông. Tất cả vật kiến trúc trong đấu trường thí luyện to lớn run lắc dữ dội, ngã trái ngã phải. Trên khán đài vòng tròn có người không ngồi nổi nữa, nhiều người đứng dậy rời đi. Bởi vì ngồi trên khán đài như một chiếc xe ngựa lao nhanh trên ngọn núi, xóc nảy làm người choáng váng. Có người cố nén cảm giác da đầu tê dại tiếp tục ngồi, bởi vì bọn họ nhìn thấy Gia Cát Thiên Biên hóa thân Thanh Long bị bốn Trần Lạc đè đầu đánh.
Không sai!
Đè đầu đánh.
Bốn Trần Lạc cưỡi trên mình rồng vung tay đánh, từng quyền phong như mưa đánh Gia Cát Thiên Biên hóa thân thành rồng gào rú rồi lại không biết làm sao. Mọi người nhìn nổi da gà da vịt, vì ở trong lòng bọn họ thì sinh linh như rồng luôn là cao cao tại thượng, đứng đầu chúng linh bây giờ bị Trần Lạc đè ra đánh thật là rất... Rất điên cuồng!
Chiến! Chiến không chừng mực, chiến đến trời sụp đất nứt, không chết không bỏ qua.
Đấu! Đấu phá thương khung, đấu đến biển cạn đá mòn không chết không bỏ qua.
Trần Lạc đánh đến mắt đỏ ngầu, trong mắt chỉ có chiến đấu không còn gì khác. Trần Lạc không chỉ điên cuồng chà đạp Gia Cát Thiên Biên, hắn không lưu tình đánh Lạc Anh, Tiết Thường Uyển, Mạc Khinh Sầu. Y phục ba nữ thần rách rưới, tóc dài rối xù, mặt xanh tím chạy tứ tán, cực kỳ chật vật.
- Trần phú ông, ngươi hủy dung lão nương, hôm nay cô nãi nãi liều mạng với ngươi!
Lạc Anh không còn là Lạc nữ thần yêu diễm quyến rũ rung động thiên hạ, vì khuôn mặt xinh đẹp bị Trần Lạc ba đấm đánh sưng như đầu heo.