Rất nhanh, trong đám người bỗng nhiên ồn ào. Mọi người thắc mắc đưa mắt nhìn, thì ra là một đám đệ tử đến Hồng lâu. Nếu chỉ là nữ đệ tử bình thường đương nhiên sẽ không gây náo động, chỉ vì có ba nữ thần trong đó. Đúng vậy, là ba nữ thần.
Một là Tiết Thường Uyển, Tiết nữ thần khuynh quốc khuynh thành khuynh thiên hạ.
Một là Lạc Anh Lạc nữ thần diễm lệ quyến rũ động thiên hạ.
Một là Mạc Khinh Sầu Mạc nữ thần lãnh diễm vô song phong thiên hạ.
Tiết Thường Uyển, ba ngàn tóc đen, áo trắng hơn tuyết, khuôn mặt không tỳ vết, thần thánh không thể xâm phạm.
Lạc Anh, ba ngàn tóc đỏ, áo ngực đen, váy dài đen tôn lên thân hình yêu kiều. Đôi mắt hút hồn người mê đảo chúng sinh.
Mạc Khinh Sầu, ba ngàn tóc bạc, áo trắng, khuôn mặt lãnh diễm khiếp người, đẹp trong lạnh, lạnh đến nỗi cách trăm thước vẫn cảm nhận được.
Đẹp, đẹp quá.
Ba nữ thần khí chất khác nhau, đều là vô song có một không hai, trừ kinh diễm ra không còn gì khác. Đám người chìm trong vẻ đẹp thiên sứ của Tiết Thường Uyển, sắc dẹp quyến rũ của Lạc Anh, lãnh diễm của Mạc Khinh Sầu.
Đám người ngang ngược, kiêu ngạo như Nghịch Lang Gia, phụ đạo viên8 trước sắc đẹp cũng không kiềm được nhìn trân trân. Người có đại tâm cảnh như Tịch Nhược Trần, Gia Cát Thiên Biên cũng thấy mát mắt.
Trừ ba nữ thần ra trong đám người còn có các mỹ nữ Vị Tiểu Yêu, Diệp Thiển Tâm. Nhưng trước ba nữ thần Mạc Khinh Sầu, Lạc Anh, Tiết Thường Uyển thì những mỹ nữ khác kém hơn nhiều. Lạc nữ thần đi đằng trước nhất, hoạt bát nhân. Là một ăn hàng đủ tiêu chuẩn, hoặc đang ăn hoặc sắp ăn. Giờ phút này, Trần Lạc vừa cắn hạt dưa vừa đi Hồng lâu chuẩn bị ăn bữa tiệc lớn.
Lạc Anh thấy hai nhóm người trước mặt, cười hỏi:
- Ô, là Gia Cát đẹp trai và Tịch đẹp trai đây mà. Hai mỹ nam đứng trước Hồng lâu chẳng lẽ là cái kia?
Trừ Lạc Anh, bằng hữu thân của nàng ra những người khác không biết nghĩa cái kia là cái gì, nhưng nhìn đám Vị Tiểu Yêu, Diệp Thiển Tâm cười run người là biết từ ngữ trêu chọc.
Gia Cát Thiên Biên cười bất đắc dĩ nói:
- Học muội đang trêu chọc ta đúng không?
Tịch Nhược Trần cũng lộ vẻ bất đắc dĩ:
- Lạc muội muội lại đùa với ta.
Có thể khiến hai nhân vật phong vân thấy bất đắc dĩ chỉ có mình Lạc Anh.
Lạc Anh trêu:
- Tiểu nữ tử ta nào dám đùa hai mỹ nam? Người hâm mộ các ngươi trải rộng thế giới, ta còn muốn sống thêm hai ngày.
Ba nữ thần Mạc Khinh Sầu, Lạc Anh, Tiết Thường Uyển, còn Gia Cát Thiên Biên, Tịch Nhược Trần cũng xứng là nam thần.
Hình ảnh này làm người ta kinh thán trai tài gái sắc.
Chỉ nam thần như Gia Cát Thiên Biên, Tịch Nhược Trần mới xứng đôi với ba nữ thần Mạc Khinh Sầu, Lạc Anh, Tiết Thường Uyển. Nhiều người đều cho rằng như thế, có nhiều người đề nghị Gia Cát Thiên Biên, Tịch Nhược Trần theo đuổi ba nữ thần. Nhưng Gia Cát Thiên Biên, Tịch Nhược Trần không hành động, không phải hai người không muốn mà là không dám, bởi vì bọn họ biết rõ nữ thần như Lạc Anh, Tiết Thường Uyển ai theo đuổi chẳng khác nào tự chui đầu vào rọ. Trừ phi ngươi có tư cách làm sứ giả hộ hoa của Lạc Anh, Tiết Thường Uyển.
Tịch Nhược Trần, Gia Cát Thiên Biên có tư cách đó không?
Tịch Nhược Trần cho rằng mình không có, Gia Cát Thiên Biên cũng vậy. Không nói gì khác, những hội viên theo đuổi Lạc Anh đủ làm người ta chùn chân.
- Lại là hai ngươi.
Đôi mắt hút hồn người của Lạc Anh liếc qua Mạc Bắc, Lệ Vô Danh làm tim hai người rớt cái bịch, biểu tình mất tự nhiên. Dường như Mạc Bắc, Lệ Vô Danh rất sợ Lạc Anh. Đúng vậy, cũng vì lúc thí luyện thiên phú hai người bị nghi ngờ là Thiên Vương Lão Tử sàm sỡ Lạc Anh kết quả thí luyện xong, Mạc Bắc, Lệ Vô Danh bị chặn đường. Cuối cùng hai người bất đắc dĩ phát ra linh nguyên chứng minh mình không phải Thiên Vương Lão Tử có Thái Âm linh nguyên thế mới này mới thoát nạn. Tình cảnh đó ám ảnh đến tận bây giờ Mạc Bắc, Lệ Vô Danh còn thấy run.
- Ta đã chứng minh chính mình không phải là Thiên Vương Lão Tử.
Mới rồi Lệ Vô Danh dám thách thức người kiêu ngạo như Nghịch Lang Gia, nhưng đối diện với Lạc Anh thì hụt hơi.
Lạc Anh xì cười:
- Ta không nói ngươi là Thiên Vương Lão Tử, sợ cái gì?
Lạc Anh định dẫn các tỷ muội vào Hồng lâu ăn uống thì một đội hơn mười người như cuồng phong lao nhanh đến. Ánh mắt đám người đó hung ác, nhìn là biết không phải người tốt. Mười bốn người có vẻ đều là vu sư cao cấp, trong đó có một vu sư cao cấp khá nổi tiếng tên là Nhâm đ*o Pha, nghe nói mới thăng lên đệ tử lục giai. Nhâm đ*o Pha có tu vi cao thâm khó dò, là doanh trưởng chiến đấu doanh của Bạo Vũ Vinh Diệu đoàn, sức chiến đấu rất mạnh mẽ.
Tịch Nhược Trần có nhân mạch rất rộng, dường như ai gã cũng quen.
Tịch Nhược Trần hỏi:
- Nhâm học trưởng đang làm gì...
- Tịch lão đệ, sao ngươi ở đây?
Vóc dáng Nhâm đ*o Pha cao to, mặt mày tục tăng, gã khá bất ngờ khi thấy Gia Cát Thiên Biên.
Nhâm đ*o Pha hỏi:
- Gia Cát lão đệ ũng ở đây?
- Nhâm học trưởng, lâu không gặp.
Gia Cát Thiên Biên rất nổi tiếng, có thể nói là uy danh tuyền xa. Các đệ tử cao giai có uy tín, danh dự trong Trung Ương học phủ đều nể mặt Gia Cát Thiên Biên.
Gia Cát Thiên Biên thấy bộ dáng Nhâm đ*o Pha bực bội thì hỏi:
- Nhâm học trưởng, là ai chọc giận học trưởng sao?
- Có ba tên mắt mù đánh nhóm Mạnh Đức, nên ta mang người đến đây ngay.
- Thì ra là vậy, có cần hỗ tợ không?
Hồng lâu là tửu lâu, say rượu đánh lộn là chuyện bình thường. Không chỉ học viên mới, đệ tử cũ nhập học nhiều năm cũng vậy, một câu chói tai là đánh.
Tịch Nhược Trần hỏi:
- Đánh ai? Là viện nào đoàn nào?
Có vẻ Gia Cát Thiên Biên, Tịch Nhược Trần cố ý muốn giúp Nhâm đ*o Pha, khiến người xung quanh rất kính nể. Nhâm đ*o Pha nhắc đến Mạnh Đức là vu sư cao cấp, người đánh gã chắc chắn cũng là vu sư cao cấp. Bây giờ Gia Cát Thiên Biên, Tịch Nhược Trần dám nhúng tay vào cuộc tranh chấp của đệ tử cao giai vu sư cao cấp thì đúng là giỏi.
- Ta cũng không biết cụ thể, Mạnh Đức nói tu vi của người kia rất quái dị, tương đương lợi hại, vừa ra tay là sát chiêu. Nhóm Mạnh Đức chưa kịp phát ra linh tượng đã bị đánh xỉu.
- Đánh đòn phủ đầu, ra tay bắt địch, ta cũng muốn được thấy thủ đoạn sấm sét thế này.
Nhâm đ*o Pha hỏi:
- Mạnh Đức, ba người kia ở đâu?
- Trong phòng Tuyết Nguyệt.
Mọi người đi hướng Hồng lâu, mới vào cửa thì thấy ba bợm nhậu đi ra. Đúng là bợm, bước chân loang choạng dắt díu nhau đi. Một người cầm bình mỹ tửu túy linh lung đáng giá mười hai vạn linh thạch.
Túy linh lung là mỹ tửu nổi tiếng thiên hạ, lấy mấy chục tài nguyên hiếm hoi như nam hải chi tuyền, vân âm hàn lộ, quy xà chi huyết, lưu tinh chi lệ vân vân luyện chế bảy bảy bốn mươi chín năm mà thành. Uống vào túy linh lung ôn dưỡng tâm can tỳ phế thận, có công hiệu tẩm bổ linh hải. Say rượu như vào cảnh linh lung, rất là vui sướng nên mới có tên là túy linh lung. Tuy nhiên loại mỹ tửu này quá đắt giá, mắc khủng khiếp, mười hai vạn linh thạch một bình là khái niệm gì? Người bình thường sao uống nổi?