Thiên Vu

Chương 338: Mỗi người tự lộ thần thông

Bởi vì ngộ tính của Vương Trường Thủy thấp nên bây giờ có mười bốn ánh sáng ngộ tính, mười sáu ánh sáng linh hải bao phủ trên người gã. Nhiều ánh sáng đè người Vương Trường Thủy run bần bật, có vẻ không chống được bao lâu.

Quả nhiên!

Hai tay Vương Trường Thủy siết chặt, quát to, hơi thở thổ tinh tuần, khổng lồ khuếch tán, sau tấm lưng lưng chắc nịch giương ra hai đôi cánh màu vàng.

Chân thân!

Cuối cùng Vương Trường Thủy vận động chân thân thổ tinh linh cứng rắn chịu đựng.

Chung kết tiếp tục, ánh sáng ngũ sắc càng lúc càng mạnh mẽ, nhiều đệ tử không chống đỡ nổi phát động chân thân huyết mạch cứng rắn chịu đựng. Đầu tiên là Vương Trường Thủy, sau đến Chu Đạo, Nhan Cơ, Quý Trường Diệu...

Đồ sộ! Thật sự đồ sộ!

Bốn người đều là huyết mạch tinh linh, khi Vương Trường Thủy, Chu Đạo, Nhan Cơ, Quý Trường Diệu phát ra hơi thở tinh linh khổng lồ, tinh thuần quấn quanh, màu mắt biến đổi, tai nhọn ra, lưng giương cánh tinh linh xinh đẹp.

Cửa thứ năm mươi hai bắt đầu, lại có ba người phát ra chân thân huyết mạch.

Hai mươi hai người đã có sáu vị vạn động chân thân huyết mạch, trên cơ thể những người khác bao phủ bảy, tám, thậm chí là mười, hai mươi ánh sáng thiên phú, đang vất vả chống đỡ. Người dính ít ánh sáng thiên phú nhất là Gia Cát Thiên Biên, trên người gã chỉ có một ánh sáng tâm cảnh. Tiếp theo là Tiết Thường Uyển, Nghịch Lang Gia có hai ánh sáng tâm cảnh. Trên người Tịch Nhược Trần, Mạc Khinh Sầu có bốn, năm ánh sáng. Tình huống của Lạc Anh không quá tốt đẹp, mười ánh sáng tâm cảnh, mười ánh sáng ý chí bao phủ nàng. Có vẻ Lạc nữ thần tu hành tâm cảnh, ý chí không quá tốt.

Trên đấu trường thí luyện, trong lầu các bay, đám đại nhân vật điện nghị sự của Trung Ương học phủ ngồi trong đó. Bọn họ là chủ tịch cuộc thi đấu trung cấp lần này. Trong đó có Ngụy đại tổng quản quản lý mọi sự vật trong Trung Ương học phủ, nhưng bây giờ tâm tình của lão rất khó chịu. Vì trong hai mươi hai đệ tử có mấy đệ tử rõ ràng thiên pshu rất cao nhưng cứ che giấu, không chịu lộ tài năng.

- Đám thanh niên thời nay tâm kế ngày càng sâu. Có mấy người bị chúng ta buộc tham gia thí luyện, tuy đã đồng ý sẽ dốc sức biểu hiện nhưng đó là hứa miệng. Xem bộ dạng của bọn họ làm bộ làm tịch sau đó sẽ tìm cớ rút lui.

- Đúng vậy! Có mấy tiểu tử rõ ràng hướng về ba báu vật hàng đầu trong thí luyện mạo hiểm, cố kiếm thành tích tàm tạm để tiện tranh giành. Thành tích tàm tạm rõ ràng là... Chậc chậc, không quá đi đầu cũng không tụt hậu. Thanh niên thời nay quá tinh ranh, còn gian manh hơn lão già chúng ta.


- Hơn nữa ai cũng giỏi diễn kịch, người ta tích lũy bao nhiêu ánh sáng thiên phú là bọn họ tích lũy bấy nhiêu. Người ta cực khổ chống đỡ bọn họ cũng giả bộ cúi đầu, làm bộ vô cùng đau đớn. Bà nội nó, nếu không phải biết bọn chúng có đại thiên phú có lẽ ta thật sự tin.

- Nói quá đúng.

Ngụy đại tổng quản nhấp ngụm trà thơm, cười nói:

- Mấy tên ranh này đều là cao thủ giả vờ.

- Lão Ngụy, xem tình hình thì không lâu sau bọn chúng sẽ bỏ cuộc. Chúng ta khó khăn lắm sử dụng kế hoạch bắt rồng dụ bọn họ ra, nếu để chúng chạy thoát thì sự cố gắng trước đó sẽ uổng phí. Ta thấy hay là thực hiện kế hoạch ám quang?

- Đúng vậy!

Ngụy đại tổng quản gật đầu, nói:

- Đã đến lúc, nói cho người Thất Tinh điện bắt đầu thực hiện kế hoạch ám quang với Hoàng Tuyền, Tần Phấn, Ngạo Phong, Trần Lạc, Lệ Vô Danh, Khổng Tường, Mạc Bắc.

- Gia Cát Thiên Biên, Nghịch Lang Gia luôn giấu thiên phú của mình, có cần thực hiện kế hoạch ám quang với bọn họ không?

- Hai người này không thể hiện ra thiên phú là vì chưa xuất hiện ai cường đại hơn bọn họ, nhưng lần này thì khác. Cá tính Gia Cát Thiên Biên, Nghịch Lang Gia tranh cường háo thắng, nếu xuất hiện ai mạnh hơn chắc chắn hai người sẽ dốc sức đối phó.

Ngụy đại tổng quản nhìn đám người Hoàng Tuyền, Tần Phấn, Ngạo Phong, Trần Lạc, Lệ Vô Danh, Khổng Tường, Mạc Bắc trong đấu trường thí luyện, cười mắng:

- Đám nhóc này, nếu đã dụ các ngươi ra sao có thể cho các ngươi dễ dàng rời đi? Thực hiện ám quang thứ nhất với Mạc Bắc, Khổng Tường, Lệ Vô Danh. Thực hiện ám quang thứ hai với Tần Phấn, Ngạo Phong, Hoàng Tuyền. Đặc biệt là tiểu tử mặt trắng họ Trần, có mình hắn là giỏi giả bộ nhất, lão phu thấy hắn là tức. Đặc biệt chăm sóc hắn đi, thực hiện ám quang thứ năm. Hôm nay lão phu quyết buộc thiên phú của hắn ra!

- Lão Ngụy, ám quang có uy lực rất lớn, ngươi cho bọn họ liều mạnh vậy lỡ hù chạy thì làm sao?


- Chạy? Hừ, phong lệnh bài của họ lại, ai cũng đừng hòng chạy. Để phòng ngừa hãy mở kết giới ra, khiến bọn họ kêu trời trời không biết kêu đất đất chẳng hay. Tuổi còn nhỏ đã chơi tò điệu thấp với lão phu, tốt! Các ngươi thích điệu thấp đúng không? Lần này lão phu quyết buộc các ngươi cao điệu!

Ngụy đại tổng quản nói xong lại hỏi:

- Bên Trưởng Lão điện đã mở cược chưa?

- Mở từ lâu.

- Tỷ lệ đền tiểu tử mặt trắng họ Trần là bao nhiêu?

- Một đền một trăm.

- Nhiều vậy?

Ngụy đại tổng quản giật mình kêu lên:

- Chẳng phải các đan dược rất xem trọng tiểu tử mặt trắng họ Trần sao?

- Tiểu tử mặt trắng họ Trần quá bí ẩn, quái dị, không ai biết rõ về hắn. Có quỷ mới biết thiên phú của hắn bao nhiêu.

- Tuy tiểu tử mặt trắng họ Trần rất kỳ dị nhưng tiềm lực cực lớn, lão phu rất xem trọng hắn. Ta đặt mười bình Cửu Thiên Ngọc Lộ.

- Mười bình? Lão Ngụy chơi sang vậy?

- Cái gì chơi sang? Lần trước thua bọn họ nhiều như vậy lão phu đang chờ tiểu tử mặt trắng họ Trần giúp lão phu lấy lại những gì đã mất.

- Nhưng nếu ngươi thua thì khi đó muốn khóc cũng không có chỗ khóc. Người tọa trấn là Tam trưởng lão.

- Ta biết là Tam trưởng lão, nhưng lão tạp mao này lần trước báo hại ta thua thảm, lão phu quyết báo thù.

Thí luyện thiên phú tiếp tục, từng thức tỉnh giả phát ra chân thân huyết mạch. Các khán giả trên khán đài vòng tròn càng lúc càng điên cuồng, tiếng kêu gào, hét cổ vũ càng lúc càng lớn. Huyết mạch được tiếng là hậu duệ của các thần, sau khi phát ra chân thân huyết mạch thì ai nấy như thần linh giáng trần. Tinh linh thiên nhiên, huyết tộc tao nhã, lang tộc hung tàn trong truyền thuyết. Khán giả như trở về thời địa các thần, máu nóng sục sôi, tôn sùng hét chói tai.

Trần Lạc nhìn chân thân huyết mạch đủ loại như thần linh giáng trần, thầm khen. Sau khi phát ra chân thân huyết mạch đúng là cực kỳ uy vũ, tuy Trần Lạc không có huyết mạch nhưng điều đó không có nghĩa là hắn không biết về huyết mạch. Trong một ít sách cổ, văn hiến gọi chân thân huyết mạch là thần hóa. Tức là một khi phát ra chân thân huyết mạch tựa như các thần giáng xuống, hóa thân thành thần, cơ bản thoát khỏi phạm trù nhân loại, cao hơn huyết thống nhân loại. Linh hồn, tâm trí, tâm linh, tâm cảnh, ý chí thay đổi theo huyết mạch, có thể nói là siêu khủng bố.