Thiên Vu

Chương 1290: Tửu lâu

Nhất Phẩm trang, trên hành lang. Lý Trường Phong yên lặng theo sau Ninh Văn Phong. Nói ra thì Lý Trường Phong lăn lộn trong vô tận hải hơn ngàn năm nhưng nhiều lúc gã xông pha bên ngoài, dù có vào thành chỉ là mua tài nguyên, ít hoặc nên nói là chưa từng vào chốn trăng hoa. Lý do đơn giản, trong vô tận hải chỗ trăng hoa thấp kém nhất thì giá tiền cũng vượt túi tiền của Lý Trường Phong. Huống chi Nhất Phẩm trang nổi tiếng là ổ tiêu tiền trong vô tận hải?

Lý Trường Phong không định đến chỗ thế này, nhưng Lý Trường Phong cứng rắn nói muốn mang bọn họ đi trải đời. Làm Hành Giả của đảo Trường Lạc, nếu từ chối thất công tử Ninh Văn Phong thì không biết điều, Lý Trường Phong đành theo sát gã. Đặc biệt mấy vị công tử của Ninh gia chờ trong Nhất Phẩm trang, dù Lý Trường Phong không muốn cũng phải đi theo.

Thật lâu trước kia Lý Trường Phong đã nghe tiếng Nhất Phẩm trang. Nghe nói chỗ này là thiên đường của nam nhân, ăn uống chơi bời cái gì cần có đều có. Có kỹ nữ vô cùng nhiệt tình, có thị nữ ngây thơ mềm mại, có bích đàm dẫn nước từ cửu thiên ngân hà, có liệt diễm hồ dẫn từ cửu u. Có thể nói chỉ có ngươi không nghĩ ra, không có gì Nhất Phẩm trang không làm được.

Khiến người nói nhiều nhất là cửu âm cửu dương của Nhất Phẩm trang. Thứ nhất là âm dương túy, nghe nói uống một ly thì cảm giác như từ thiên đường rơi vào địa ngục, rất kích thích. Trừ âm dương túy ra còn có âm dương dục, âm dương nhạc, âm dương độ vân vân. Nhất Phẩm trang khai trương không lâu nhưng dựa vào cửu âm cửu dương không gì sánh bằng đã nổi tiếng khắp vô tận hải.

Trang chủ Nhất Phẩm trang, người sáng lập cửu âm cửu dương nhờ thế trở thành nhân vật nóng nhất vô tận hải. Mọi người chỉ biết tên là Ngự Nương, giỏi đạo âm dương. Có người nói nàng chúa tể Âm Dương chi thư có người, có người nói nàng vấn đỉnh âm dương vương tọa hiếm thấy trên đời.

Hiếm ai biết Ngự Nương là thần thánh phương nào. Nhưng từng có người may mắn gặp mặt Ngự Nương. Đồn rằng Ngự Nương xinh đẹp tuyệt vời, cực kỳ quyến rũ, ai gặp nàng cũng sẽ bị sắc đẹp hấp dẫn. Một ánh mắt của Ngự Nương dù là thần ma cũng không chịu nổi.

Tin đồn khá là khoa trương, Lý Trường Phong không có hứng thú, gã chỉ muốn nhanh chóng cùng thất công tử và mấy công tử Ninh gia chơi chán rồi ra khỏi chốn thị phi này. Trước khi đến đây Lý Trường Phong tưởng tượng Nhất Phẩm trang cực kỳ hoa lệ, nhưng chính thức bước vào gã mới nhận ra đã đánh giá thấp mức độ xa hoa của nó. Trong trang viên một tấc đất một tấc sinh mênh khắp nơi biểu thị hào hoa.

Khi Lý Trường Phong theo Ninh Văn Phong vào tửu lâu Nhất Phẩm trang càng bị phong cách hào hoa, khí phái, vô cùng rộng rãi rung động. Thật khó tưởng tượng đó là tòa tửu lâu trang nhã lại xa hoa đến mức tận cùng. Đám Hành Giả đảo Trường Lạc đi chung với Lý Trường Phong cũng mắt tròn mắt dẹp. Chỉ có Ninh Văn Phong phẩy quạt ngọc, bộ dáng ung dung. Có vẻ như gã từng đến đây nhiều lần.

Có thanh âm vang lên:

- Thất đệ.

Lý Trường Phong giương mắt nhìn sang, thấy có một bàn ngồi mấy người quen thuộc. Có một trong tam kiệt Ninh gia đảo Trường Lạc, có tứ công tử, ngũ công tử, lục công tử Ninh gia. Bên cạnh ngồi mấy cao nhân tiền bối nổi tiếng lừng lẫy của đảo Trường Lạc. Có thượng nhân đức cao vọng trọng, có chân nhân khá nổi tiếng.


Làm vãn bối đương nhiên Lý Trường Phong không dám chậm trễ, cung kính hành lễ với từng người. Nói thật thì Lý Trường Phong biết gã được đi theo Trường Lạc phường tham gia Nhân Linh chi tháp không phải vì tư chất của gã ưu tú gì mà chỉ bởi gã thành thật biết giữ bổn phận, chịu cực nhọc. Trong đảo Trường Lạc, tư chất tốt sẽ được chú trọng bồi dưỡng, tư chất kém chỉ cần chăm chỉ cố gắng thì đảo Trường Lạc vẫn sẽ cho cơ hội. Đảo Trường Lạc làm rất tốt điều này, cho nên có nhiều Hành Giả tụ tập lại đảo Trường Lạc.

- Ha ha ha, Nhất Phẩm trang có nhiều người thật, ta nhớ lần trước đến không nhiều người thế này, hôm nay sắp kín người hết chỗ.

Ninh Văn Phong nhìn tửu lâu to lớn, cười nói:

- Mọi người rất xem trọng Nhân Linh chi tháp lần này đây.

- Thất đệ. Hôm nay tửu lâu Nhất Phẩm trang tụ tập nhiều người không chỉ vì Nhân Linh chi tháp.

- A? Lục ca, thế là sao?

Ninh gia lục công tử không trả lời, hếch cằm hướng chính giữa đại sảnh. Ninh Văn Phong giương mắt nhìn sang, thấy nơi đó có mấy danh nhân Vĩnh Hằng Quốc Độ ngồi. Có một trong mười hai vương thượng Vĩnh Hằng Quốc Độ, Long Tuyền. Có thái tử Kỳ Lân Thác Bạt Vũ Phi, có Ma Nham Túc vương tước huyết tộc, Vũ Hóa Phi tự nhiên vương tọa, Diệp Vô Trần tinh thần ma hạt vương tọa, chín tiểu vương tọa, hơn hai mươi vị tử tự vương tọa, mấy chục lão Hành Giả, lão vu yêu tu vi cao sâu khó dò.

Giọng điệu Ninh Văn Phong phức tạp nói:

- A, không ngờ đám người Long Tuyền đến nhanh vậy.

Vĩnh Hằng Quốc Độ là bá chủ vô tận hải, không có gì bàn cãi. Tuy đảo Trường Lạc cường đại nhưng so với Vĩnh Hằng Quốc Độ thì còn xa mới đủ tư cách. Đương nhiên đảo Trường Lạc vùng lên trong vô tận hải trừ nhờ uy danh của Ninh lão gia tử ra còn một lý do quan trọng khác, đó là khinh thường kết bạn với Vĩnh Hằng Quốc Độ. Ninh Văn Phong thanh cao là tôn nhi của Ninh lão gia tử, gã cũng khinh thường quen biết người Vĩnh Hằng Quốc Độ. Ở trong mắt Ninh Văn Phong thì Vĩnh Hằng Quốc Độ toàn là một đám công tử quý tộc ăn không ngồi rồi.


Ninh Văn Phong cười nhạo khinh thường nói:

- Một đám chẳng ra chi, nếu không ỷ vào gia nghiệp tổ tông của bọn họ để lại thì trong vô tận hải ai thèm để họ vào mắt? Tiếc rằng dù có gia thế, bối cảnh tốt như vậy thì đám công tử quý tộc này không biết lợi dụng, suốt ngày ăn uống chơi bời, thích làm gì thì làm.

Ninh Văn Phong thanh cao là chảy từ trong máu, gã khinh thường Hành Giả nghèo không có gia thế bối cảnh như Lý Trường Phong, cũng coi thường đám công tử quý tộc Vĩnh Hằng Quốc Độ muốn gia thế có gia thế, muốn bối cảnh có bối cảnh.

Ninh Văn Phong lắc đầu thở dài, nâng chén uống rượu:

- Thật không biết đám người có tư cách gì trở thành tiêu điểm của mọi người? Chỉ toàn dựa vào huyết mạch lão tổ tông.

- Ha ha ha, thất đệ nhìn lầm, tiêu điểm của mọi người không phải đám công tử quý tộc Vĩnh Hằng Quốc Độ mà là người khác.

- A? Là ai?

- Nhìn trên lầu hai.

- Lầu hai?

Ninh Văn Phong khó hiểu và tò mò ngước lên nhìn, thấy ngay ba người trên tầng hai. Không phải vì ba người này anh khí bừng bừng, không phải vì khí thế của ba người này mạnh cỡ nào. Ba người không đẹp trai chút nào, không có khí thế gì, nhưng là ba người giống nhau y như đúc.

Tóc dài hơi rối xõa sau lưng, khuôn mặt đẹp trai hơi giống nữ. Một người mặc áo tím, một người mặc áo trắng, một người mặc áo lam. Ba người không chỉ khuôn mặt giống y như đúc, khí chất cũng không khác bao nhiêu, trên người có khí thế đặc biệt.

Trần Lạc lại thấy Trần Lạc.

Ba Trần Lạc!

- A! Lại là Trần Lạc, hơn nữa một lúc gặp ba người.