- Ánh Tuyết tỷ tỷ quen tiểu tử mặt trắng?
- Chuyện Trần công tử làm ở đảo Vận Mệnh sớm truyền ra, dù ta chưa thấy tận mắt nhưng cũng có nghe qua.
- Hừ! Không ngờ tiểu tử mặt trắng nổi danh nhanh vậy.
Úy Y Nhi thấy Trần Lạc vẫn ngồi chéo chân trên ghế uống rượu, Tử Tiêu Vương Tọa chào hỏi, giọng điệu kính nể nhưng tiểu tử mặt trắng chỉ gật đầu cho có.
Úy Y Nhi gai mắt, tức giận nạt:
- Tiểu tử mặt trắng, ngươi có biết lễ phép không? Ánh Tuyết tỷ tỷ đang chào ngươi!
- Thì ta gật đầu rồi.
- Chỉ gật đầu?
- Không thì sao?
- Tiểu tử mặt trắng, ngươi quá...!
Úy Y Nhi không nói hết câu nhưng mọi người biết nàng muốn nói tiểu tử mặt trắng quá biết trời cao đất rộng, quá tự phụ. Đường đường là Tử Tiêu Vương Tọa chủ động chào hỏi, đổi lại người khác đã rất vinh hạnh, làm sao giống tiểu tử mặt trắng? Đừng nói vinh hạnh, hắn không thèm đứng dậy, không mở miệng, chỉ gật đầu, thật là...
Úy Y Nhi định răn dạy tiểu tử mặt trắng biết trời cao đất rộng, nhưng mới mở miệng đã bị Tử Tiêu Vương Tọa ngăn cản. Tử Tiêu Vương Tọa có vẻ không để bụng những chuyện này.
Người quen Trần Lạc đều biết hắn gật đầu không có nghĩa là kiêu căng, không phải biết trời cao đất rộng, càng không là tự phụ. Chỉ vì tính cách của Trần Lạc tùy ý, gật đầu chào người lạ đã là tốt, đó là tâm tình tốt. Nếu tâm tình Trần Lạc tệ thì lười quan tâm ai.
Úy Y Nhi và Tử Tiêu Vương Tọa trò chuyện vui vẻ, Trần Lạc chờ một lúc không thấy tiểu nha đầu muốn đi.
Trần Lạc hỏi:
- Nha đầu, hay các người qua kia trò chuyện thoải mái đi?
- Tiểu tử mặt trắng, ngươi chờ chút không được sao?
Trần Lạc bất đắc dĩ lắc đầu, vì tiểu nha đầu là nữ nhi của Úy Thiên Long nên hắn đành chờ tiếp. Lại đợi một lúc nữa tiểu cô nương vẫn không đi, Trần Lạc kêu đám người Ngưu Manh ngồi xuống uống rượu tiếp.
Ngưu Manh còn bình thường, đám huynh đệ ánh mắt nhìn Trần Lạc càng kỳ lạ. Bọn họ hiểu biết Trần Lạc chỉ giới hạn hồi ứ ở Tiểu Kim Câu học viện của Ngưu Manh. Bởi vì Ngưu Manh đánh giá Trần Lạc khá cao nên bọn họ có ấn tượng không tệ với Trần Lạc, biết hắn chấn nhiếp Vĩnh Hằng Quốc Độ trong đảo Vận Mệnh thì càng phục hắn hơn.
Nhưng lúc bọn họ thấy Trần Lạc khoác lác, ấn tượng tụt dốc không phanh. Giờ thấy Trần Lạc an nhàn uống rượu, đám huynh đệ thay đổi ấn tượng về hắn. Ngẫm lại tiểu tử mặt trắng chẳng những khoác lác ngút trời, lá gan cũng to kinh dị.
Nghe nói ở đảo Vận Mệnh tiểu tử mặt trắng giết nhiều quý công tử của Vĩnh Hằng Quốc Độ, Lý Thừa Thiên đứng đầu mười tiểu vương tọa cũng bị hắn làm thịt. Hiện tại thái tử Kỳ Lân, tinh thần vương tọa Diệp Vô Trần, tự nhiên vương tọa Vũ Hóa Phi của Vĩnh Hằng Quốc Độ, đại ca Ngưu Manh của bọn họ kiêng dè Long Tuyền đều có mặt nhưng tiểu tử mặt trắng vẫn thờ ơ uống rượu được. Khiến bọn họ khó tin là vừa rồi Tử Tiêu Vương Tọa chủ động chào, tiểu tử mặt trắng chỉ hờ hững gật đầu.
Tiểu tử mặt trắng có lá gan to cỡ nào mới dám không kiêng nể gì như vậy?
Tiểu tử mặt trắng dựa vào cái gì?
Không biết, đám huynh đệ của Ngưu Manh nghĩ nát óc vẫn không ra.
Long Tuyền đứng trên sàn tàu Vĩnh Hằng Quốc Độ to lớn, phe phẩy quạt ngọc, cười tủm tỉm nhìn Trần Lạc:
- Trần công tử, lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, xin tự giới thiệu, tại hạ tên Long Tuyền. Thật lâu trước kia ta đã nghe danh Lạc gia từ Vũ Hóa Phi, hôm nay gặp gỡ tại đây thật là vinh hạnh cho tại hạ.
- Vậy sao?
Trần Lạc nhìn Vũ Hóa Phi đứng trong không trung trừng hắn, cười nói:
- Ta không tin chút nào.
Úy Y Nhi lẩm bẩm:
- Tiểu tử mặt trắng thật đáng ghét, đối ai cũng kiêu ngạo như thế, đồ tự phụ. Hừ, đến đảo Thiên Khải rồi cho hắn biết tay.
Long Tuyền nói:
- Danh tiếng Lạc gia như sấm bên tai Long Tuyền. Nghe nói lúc Lạc gia ở thế giới Vân Đoan mấy lần nghịch thiên mà đi, cười như phậ,t tiêu sái tùy ý nói cười. Giận thì như ma, ngông cuồng bá đạo giận ngập trời.
Long Tuyền hít sâu nhấm nháp câu nói này, giây sau mở mắt ra nói:
- Tại hạ kính nể Lạc gia đã lâu, không biết Lạc gia có nể mặt cùng uống vài ly không?
Nhìn chung trong vô tận hải không nhiều người khiến Long Tuyền khiêm tốn nói amáy câu đó. Ngưu Manh, Kim lão, Úy Y Nhi, Tử Tiêu Vương Tọa biết rõ tiểu tử mặt trắng giết nhiều người Vĩnh Hằng Quốc Độ trong đảo Vận Mệnh, Lý Thừa Thiên đứng đầu mười tiểu vương tọa cũng bị hắn làm thịt, tại sao Long Tuyền còn khách sáo với hắn như vậy? Chuyện này chưa từng có trong vô tận hải, rốt cuộc là tại sao? Chỉ vì tiểu tử mặt trắng rất lợi hại lúc ở quê sao?
Đây là lý do sao?
Trong vô tận hải mỗi vị Hành Giả lúc ở quê nhà ai không oai phong một cõi?
Rốt cuộc là tại sao?
Không lẽ...
Trong đầu Kim lão lại nhớ những lời Trần Lạc khoác lác. Gì mà có duyên với thần ma cổ xưa, gian díu với Bàn Cổ Nữ Đế, bị Nữ Oa nương nương theo đuổi ngược.
Chuyện này là thật sao?
Không!
Tuyệt đối không
thể nào.
Kim lão cố chối bỏ suy nghĩ làm lão rợn tóc gáy.
Thái tử Kỳ Lân cũng khách sáo mời:
- Lạc gia có nể mặt không?
Thái tử Kỳ Lân cười nói:
- Trùng hợp thừa dịp này tiêu trừ ân oán giữa Lạc gia và Hóa Phi đi. Đã đến vô tận hải, sao mọi người không thừa dịp này cười xóa ân thù? Hóa Phi thấy sao?
Vũ Hóa Phi nhìn Trần Lạc chằm chằm, thật lâu sau trả lời:
- Ta không phản đối.
Long Tuyền mở miệng hỏi:
- Không biết ý của Lạc gia thế nào?
Trần Lạc nhún vai:
- Xóa ân thù gì đó thì ta không ý kiến, nhưng uống rượu với nhau thì sau này có cơ hội lại nói.
Trần Lạc từ chối chọc giận Vũ Hóa Phi, gã hét to:
- Trần Lạc, nơi này là vô tận hải, không phải thế giới Vân Đoan! Ngươi đừng không biết tốt xấu!
Trần Lạc nhướng mày nói:
- A?
Trần Lạc bưng ly rượu, liếc Vũ Hóa Phi, cười nói:
- Trần Lạc ta đây có biết tốt xấu hay không người khác không biết, Vũ Hóa Phi nhà ngươi không biết sao?
- Ngươi...!
Vũ Hóa Phi tức run người, nhìn Trần Lạc chằm chằm, lửa giận làm gã run bần bật.
Long Tuyền kêu lên:
- Hóa Phi.
Vũ Hóa Phi hít sâu, dần bình tĩnh lại. Long Tuyền nhìn Trần Lạc, khóe môi vẫn treo nụ cười. Long Tuyền đang định nói gì chợt trong không trung hắc ám truyền đến tiếng nổ.
- Vũ Hóa Phi, ta cho ngươi cơ hội cuối cùng, ngươi khẳng định muốn phản bội ta sao?
Thanh thế mênh mông như sấm đánh liên tục nổ vang trong không trung. Một người xuất hiện, một thanh niên, đầu đội tử kim quan, mặc tử la ngọc y. Thanh niên là Mạc Vấn Thiên, tự xưng Nữ Oa nương nương khâm điểm.
Mạc Vấn Thiên không ngờ Trần Lạc cũng có mặt, mắt lóe tia sáng quát:
- Trần Lạc, ngươi cũng ở đây?
- Ô, là Nhân Hoàng đại nhân đây mà.
- Hừ!
Mạc Vấn Thiên hừ mạnh lờ Trần Lạc đi, chuyển sang hỏi Vũ Hóa Phi:
- Vũ Hóa Phi, trả lời ta!
Mạc Vấn Thiên ngông cuồng bá đạo nhưng Vũ Hóa Phi chẳng tỏ ra sợ hãi, gã nói:
- Mạc Vấn Thiên, lúc ở đảo Vận Mệnh ta đã nói rõ ràng với ngươi, từ nay về sau ngươi là ngươi, ta là ta, giữa ngươi và ta không liên quan gì nhau!