Một nữ nhân ngồi xếp bằng.
Một nữ nhân áo trắng, khuôn mặt đẹp tuyệt trần, xinh đẹp bá đạo, đẹp càn rỡ. Nàng càn rỡ như dám tranh phong với vật đẹp nhất thiên địa, nàng bá đạo như không cho phép trong thiên địa vũ trụ tồn tại ai đẹp hơn mình.
Tất cả mọi người, những tu hành giả trốn trong Tiểu Linh giới đều biết nữ nhân này, biết nàng tên là Tuyết Thiên Tầm, từng là trưởng công chúa Hoàng thành. Nhưng không ai ngờ rằng người bảo vệ Nhân Thư Trung Ương học phủ cuối cùng sẽ là Tuyết Thiên Tầm.
- Tuyết Thiên Tầm? Không ngờ là ngươi!
- Thì ra ngươi là tộc nhân Bàn Cổ sau màn Trung Ương học phủ!
Mạc Vấn Thiên kinh ngạc, Gia Cát Thiên Biên cũng vậy.
Táng Hoa nhíu chặt mày:
- Tuyết Thiên Tầm, quả nhiên là ngươi!
Táng Hoa hít sâu, nói:
- Cho đến nay hóa ra ngươi chính là tộc nhân Bàn Cổ, hóa thân Nữ Đế!
Tộc nhân Bàn Cổ?
Nữ Đế?
Nghe cái tên Bàn Cổ Nữ Đế thì các nữ thần Tiết Thường Uyển, Lạc Anh, Ngạo Phong và Tần Phấn, Gia Cát Thiên Biên có ông trời làm chỗ dựa, Mạc Vấn Thiên có vận mệnh làm chỗ dựa đều biến sắc mặt.
Dù rằng trong lòng mọi người sớm biết trong Trung Ương học phủ giấu một tộc nhân Bàn Cổ, nhưng có rất nhiều tộc nhân Bàn Cổ, không ai biết số lượng cụ thể, dù sao trong một trăm năm chẳng có ghi chép gì về tộc nhân Bàn Cổ. Bọn họ ngạc nhiên vì trong một số dã sử thần thoại có nhắc đến truyền thuyết Nữ Đế.
Trong một số dã sử ghi chép rất ít về Nữ Đế, nhưng chỉ vài dòng ngắn ngủi đủ để mọi người, thậm chí thần ma kinh hoàng. Vì dã sử nói từ hỗn độn sơ khai tới nay, Nữ Đế là tồn tại tự tay hủy diệt thiên địa.
Tại sao Nữ Đế hủy diệt thiên địa, làm cách nào hủy diệt thì trong dã sử không ghi lại kỹ càng. Nhưng mấy thứ này quan trọng không? Tất nhiên là không. Đối với đám người ở đây thì bọn họ không quan tâm tại sao Nữ Đế hủy thiên diệt địa, quan trọng là Nữ Đế từng hủy diệt thiên địa, điều này đủ khiến tất cả khủng hoảng.
Hủy diệt thiên địa là khái niệm gì?
Mọi người đều biết, nhưng ai tin? Ai chấp nhận được? Ai tưởng tượng nổi?
Không ai.
Mọi người biết sau màn Trung Ương học phủ là một tộc nhân Bàn Cổ, nhưng mọi người không bao giờ ngờ đó lại là Nữ Đế.
Mạc Vấn Thiên nhận chân mệnh, núi dựa sau lưng gã là vận mệnh. Gia Cát Thiên Biên nhận thiên mệnh, sau lưng dựa ông trời. Nhưng Nữ Đế từng hủy diệt thiên địa. Nói cách khác, núi dựa sau lưng Mạc Vấn Thiên, Gia Cát Thiên Biên từng thua trong tay Nữ Đế, hỏi sao bọn họ không kinh khủng?
Nói đến giật mình thì khi Trung Ương chi nguyên nổ, Tuyết Thiên Tầm xuất hiện, Trần Lạc hoảng hốt. Trần Lạc còn bối rối hơn những người khác. Không như đám người Mạc Vấn Thiên, Trần Lạc chính mắt thấy Nhân Thư tái tạo thì bắt đầu nghi ngờ Tuyết Thiên Tầm, hắn từng thăm dò nàng, nghe Vân Khởi nói đến hai chữ Nữ Đế.
Lúc đó Trần Lạc chỉ nghi ngờ chứ không xác định, trong lòng hắn không thể chấp nhận sự thật Tuyết Thiên Tầm là Nữ Đế. Dù sao Trần Lạc và Tuyết Thiên Tầm từng có một đêm tình, nếu nàng là Nữ Đế tức là hắn đã cá nước thân mật với một vị tộc nhân Bàn Cổ cùng với hỗn độn sơ khai. Chỉ tưởng tượng đủ làm người phát cuồng.
Trần Lạc không ngờ chuyện này đúng là thật, Tuyết Thiên Tầm thật sự là Nữ Đế Bàn Cổ tộc. Nữ nhân này còn từng hủy diệt thiên địa, rất... Biến thái.
Nếu điều này chưa đủ khiến Trần Lạc nhức đầu còn có chuyện một tay sư phụ sắp đặt tình một đêm giữa hắn và Tuyết Thiên Tầm, mọi thứ chỉ là tình cờ sao?
Nếu đơn giản như thế thì tốt.
Trần Lạc không muốn chút nào, nhưng hắn phải thừa nhận tất cả không thể là ngẫu nhiên, không thể nào là trùng hợp, bên trong chắc chắn ẩn giấu bí mật gì đó. Trần Lạc không biết bí mật đó là gì, hắn cũng không tâm tình suy nghĩ chuyện này.
- Nữ Đế, lâu không gặp.
Trên bầu trời, Tịch Nhược Trần ẩn trong huyết vụ, khuôn mặt điển trai treo nụ cười tà:
- Mới rồi ta tặng quà gặp mặt người có vừa ý không?
Mọi người nghe ra Tịch Nhược Trần nói quà gặp mặt là huyết quang lay động Trung Ương chi nguyên và cả Nữ Đế.
Tuyết Thiên Tầm khoanh chân trong bọt nước, bình tĩnh như không hề nghe thấy câu hỏi.
Tuyết Thiên Tầm không trả lời, Tịch Nhược Trần cười nói:
- Nữ Đế đại nhân, gặp ta trong thế giới này có phải rất bất ngờ không? Ha ha ha ha ha ha!
- Bất ngờ sao?
Tuyết Thiên Tầm không mở mắt, không hé môi, thanh âm bá đạo không biết từ đâu truyền đến:
- Trong vũ trụ này, thiên địa này chưa từng có chuyện gì khiến Nữ Đế ta bất ngờ. Trong phương thế giới này có lẽ có thứ đó nhưng tuyệt đối không phải ngươi.
- A? Vậy sao?
Tịch Nhược Trần cười khùng khục:
- Nữ Đế ơi là Nữ Đế, lâu không gặp chẳng ngờ ngươi vẫn tự phụ như thế.
Tịch Nhược Trần định nói gì thêm chợt Tuyết Thiên Tầm cất tiếng cười bá đạo tuyệt luân vang vọng trong thiên địa phương thế giới này.
- Ha ha ha ha ha ha! Huyết Ma, lẽ nào ngươi cho rằng ta không biết ngươi đến phương thế giới này sao?
Tiếng cười bá đạo của Tuyết Thiên Tầm làm Tịch Nhược Trần thấy bất an, nhưng gã vẫn cố giữ nụ cười nói:
- Nữ Đế, ngươi đừng...
Tịch Nhược Trần mới há mồm đã bị Tuyết Thiên Tầm ngắt ngang:
- Ma Kha nhẫn.
Mọi người không biết Ma Kha nhẫn là thứ gì, nhưng xem biểu tình của Tịch Nhược Trần dường như bị Tuyết Thiên Tầm nói trúng tim đen. Giờ phút này, khuôn mặt đẹp trai không còn nụ cười tà, nét mặt Tịch Nhược Trần đầy kinh hoàng xen lẫn khó hiểu, không dám tin.
Tịch Nhược Trần nhìn Tuyết Thiên Tầm thật lâu sau kinh hỏi:
- Sao ngươi biết về Ma Kha nhẫn? Ngươi...
- Sao ta biết? Hừ, Ma Kha nhẫn vốn là Nữ Đế ta đây tạo ra, bằng vào chiếc nhẫn này mở ra không gian Ma Kha né tránh các thời đại thiên địa vũ trụ, dùng cách Ma Kha đoạt xá trọng sinh. Ta nói có đúng không?
Vẻ mặt Tịch Nhược Trần càng hãi hùng hơn:
- Ngươi...!
Tịch Nhược Trần chợt nhận ra điều gì, hốt hoảng hỏi:
- Là ngươi cố ý gài bẫy ta?
- Cố ý? Huyết Ma, ngươi quá xem trọng mình. Ta để lại Ma Kha nhẫn định dụ Huyết Tổ, hủy diệt hắn. Không ngờ không dụ được Huyết Tổ đến, ngươi thì không biết sống chết mắc câu. Giờ chỉ có hai con đường cho ngươi đi, một là quỳ xuống chịu chết, hai là làm nô bộc của ta.
Tịch Nhược Trần bàng hoàng, bối rối thở dồn dập:
- Ngươi... Ngươi...
Tịch Nhược Trần cố gắng bình ổn nỗi sợ, lúc này giọng Tuyết Thiên Tầm lại vang lên.
- Huyết Ma, ta khuyên ngươi suy nghĩ cho kỹ. Đừng nói ngươi đoạt xá trọng sinh, linh hồn chân huyết đã không còn tinh thuần, dù ngươi ở thời kỳ đỉnh cao thì ta muốn giết ngươi cũng dễ như trở bàn tay!
Tịch Nhược Trần cắn răng nhìn Tuyết Thiên Tầm trong bọt nước, lạnh lùng cười:
- Nữ Đế, ta thừa nhận ngươi toàn nói thật, nhưng ngươi đã quên bản thân mình sao?
- Ta lợi dụng Ma Kha nhẫn đoạt xá trọng sinh, đúng là linh hồn chân huyết không còn tinh thuần. Nhưng ngươi thì sao? Sau khi ngươi đoạt xá trọng sinh chẳng những linh hồn hỗn độn không tinh thuần mà lực lượng hỗn độn cũng mất chất. Dù ngươi hấp thu nhiều Nhân Thư chi linh cũng không làm nên chuyện gì.