Lãnh Cốc hét lên:
- Còn mục đích gì nữa? Chắc chắn là để các ngươi biết khó mà lui, chỗ dựa của Trung Ương học phủ là địa năng siêu oai phong ngang hàng với Nữ Oa. Hơn nữa bọn họ đã bá chiếm Nhân Thư! Các ngươi còn cướp gì nữa? Làm sao cướp? Trung Ương học phủ muốn các ngươi biết điều, buông được bỏ được.
- Biết khó mà lui thì chưa đến mức, mục đích của Trung Ương học phủ có phải là muốn lôi kéo.
- Lôi kéo? Lôi kéo các ngươi sao? Cũng có thể.
Lãnh Cốc nghiêng đầu suy tư:
- Đầu tiên khoe ra núi dựa cường đại để các ngươi suy ngẫm lại, người muốn tranh cướp Nhân Thư đều sẽ rụt vòi, lúc này Trung Ương học phủ ra mặt lôi kéo cơ hội thành công sẽ rất lớn. Nếu tung têm mồi, ví dụ cho các ngươi hưởng dụng Nhân Thư, ký kết khế ước gì đó thì chắc không ai từ chối.
- Không phải vậy.
Tần Phấn suy đoán:
- Dù sao đám người như Mạc Vấn Thiên, Gia Cát Thiên Biên nhận thiên mệnh, không thể nào chịu lôi kéo. Đương nhiên những người khác như hoàng tộc Vân Đoan thì khó nói. Trung Ương học phủ cũng biết điều đó nên thể hiện sức mạnh của mình. Lôi kéo là thứ yếu, ý đồ thật sự là muốn chúng ta sinh ra gánh nặng tâm lý.
- Gánh nặng tâm lý? Là sao?
- Người bí ẩn sau lưng Trung Ương học phủ rất có thể là tộc nhân Bàn Cổ, khi Nhân Thư hiện thế, thử hỏi lúc đánh nhau trong lòng ai không ngần ngại? Ai có thể dốc hết sức ra tranh giành? Đây mới là ý đồ thật sự của Trung Ương học phủ.
Lãnh Cốc nghe nói về Nhân Thư, từ đó lục tục xuất hiện cái gì thiên mệnh, chân mệnh, thần tộc cổ xưa, truyền nhân của Nữ Oa, giờ đến tộc nhân Bàn Cổ.
Lãnh Cốc nhức đầu:
- Thật là hỗn loạn!
Lãnh Cốc ngửa đầu uống hớp rượu, hỏi:
- Nếu người bí ẩn chủ đạo Nhân Thư tái tạo thật sự là tộc nhân Bàn Cổ thì các người định làm sao? Còn cướp Nhân Thư không?
Trần Lạc nhún vai, thản nhiên nói:
- Chờ lúc đó lại tính.
- Chờ chờ mãi, này Lạc gia, đó dù gì là tộc nhân Bàn Cổ! Như các người nói, tộc nhân Bàn Cổ là đệ nhất chủng tộc trong thiên địa, sinh ra cùng với thiên địa sơ khai, oai còn hơn các thần. Các người lấy gì cướp với người ta?
- Có thể cướp được thì cướp, không cướp được thì chạy.
Lãnh Cốc nhìn Lạc gia trước giờ chẳng quan tâm chuyện gì, gã buông tiếng thở dài.
Tần Phấn lên tiếng:
- Hiện tại mới chỉ là suy đoán, người bí ẩn chủ đạo Nhân Thư tái tạo rốt cuộc có phải là tộc nhân Bàn Cổ hay không thì trước mắt chưa thể khẳng định. Nhưng dù đúng là vậy cũng không đáng sợ như chúng ta tưởng tượng, không thì Trung Ương học phủ đã chẳng cố ý bảy ra cho chúng ta xem.
- Đúng vậy.
Ngạo Phong gật đầu, nói:
- Nếu người bí ẩn lợi hại vô cùng, hắn hoàn toàn có thể thần không biết quỷ không hay chiếm Nhân Thư làm của riêng, không cần bày ra cho chúng ta xem. Bọn họ làm như vậy chẳng qua muốn dể chúng ta biết sau lưng Hư Vọng chi thư có một tồn tại khủng bố, nhân cơ hội lôi kéo. Tuy nhiên điều này nói lên một vấn đề, đó là Trung Ương học phủ không nắm chắc chiếm hữu Nhân Thư, đường cùng ra chiêu này.
- Được rồi, các người thích sao làm vậy đi. Tóm lại ta chỉ là tôm nhỏ, không giúp được gì. Có gì cần dùng ta cứ nói một tiếng, ngày hôm nay chúng ta chỉ uống rượu.
Bốn người nhậu từ giữa trưa đến chạng vạng hôm sau, suốt một ngày trời không biết bọn họ uống bao nhiêu rượu. Lãnh Cốc xỉn quắc cần câu, Ngạo Phong và Tần Phấn say không biết trời trăng mới ngừng. Trần Lạc hơi say, hắn định nghỉ ngơi nhưng không buồn ngủ. Trần Lạc trăn trở suy tư người bí ẩn chủ đạo Nhân Thư tái tạo, hắn không nghĩ ra tại sao lúc điều tra người đó vừa cảm giác giống Nữ Vu vừa giống Tuyết Thiên Tầm.
Nếu người đó là tộc nhân Bàn Cổ thì cảm giác giống Nữ Vu không khó hiểu, dù sao bọn họ cùng sinh ra khi thiên địa sơ khai, bẩm sinh chứa hơi thở hỗn độn, cảm giác giống nhau cũng không lạ gì.
Nhưng tại sao người bí ẩn có hơi thở của Tuyết Thiên Tầm?
Điều này rất lạ.
Trần Lạc nghĩ sao cũng không ra.
Trần Lạc quyết tâm tìm hiểu rõ ràng, không tìm được người bí ẩn thì hắn kiếm Tuyết Thiên Tầm.
***
Trung Ương học phủ, Khí Tuyết sơn.
Đệ tử quen thuộc lịch sử Trung Ương học phủ đều biết ngọn núi này là một trong các cấm địa. Khác với những cấm địa khác là nơi này không phải di tích cổ nhận bảo vệ, không phải sơn mạch nguy hiểm. Ngọn núi bị xếp vào cấm địa bởi vì sơn mạch thuộc sở hữu của Tuyết Thiên Tầm.
Cái tên Tuyết Thiên Tầm vừa quen thuộc vừa xa lạ với nhiều người. Ai nghe tên Tuyết Thiên Tầm đều biết thân phận của nàng là trưởng công chúa Hoàng thành, một trong ba trung tâm quyền lực, đệ tử thủ tịch học phủ ngày xưa. Nếu ngươi nghe ngóng kỹ hơn sẽ biếta thân phận của Tuyết Thiên Tầm không chỉ có thế. Lúc Táng Cổ Phong hiện thế Tuyết Thiên Tầm đã là trưởng lão danh dự của Trung Ương học phủ, sau nhân quả mở ra nàng thay Văn Thiên Thu trở thành viện trưởng nội viện.
Tóm lại cái tển Tuyết Thiên Tầm vừa cao điệu vừa điệu thấp. Cao điệu vì người đắc tội nàng dù là ai cũng chỉ có đường chết, điệu thấp vì Tuyết Thiên Tầm ít khi lộ mặt, chưa từng tham gia các sự kiện lớn trên thế giới.
Khí Tuyết sơn một năm bốn mùa bị tuyết lớn bao trùm, đứng dưới chân núi cũng thấy rét buốt. Có người nói bước lên Khí Tuyết sơn rất có thể bị đóng băng ngay.
Hoàng hôn hôm nay, đỉnh núi Khí Tuyết sơn.
Nhiệt độ trên đỉnh núi cực lạnh, nhưng có một ao nước suối xanh biếc không kết băng, chỉ bốc khói lạnh. Hai nữ nhân trần truồng quấn quýt nhau trong nước. Một người xinh đẹp bá đạo, một xinh đẹp lạnh băng, là Tuyết Thiên Tầm và Mạc Khinh Sầu.
Trần Lạc âm thầm núp trong bóng tối nhìn hai mỹ nhân tuyệt trần lão thể ôm nhau, thở dài thầm nghĩ:
- Mỹ nữ tốt biết mấy, nhưng thành cặp, tiếc quá.
Đây không phải lần đầu tiên Trần Lạc thấy Tuyết Thiên Tầm và Mạc Khinh Sầu ám muội. Lúc Táng Cổ Phong hiện thế, Trần Lạc từng gặp một lần. Trước đó Trần Lạc ngẫu nhiên gặp, còn lần này hắn cố ý rình.
Trần Lạc nhìn Mạc Khinh Sầu rúc vào ngực Tuyết Thiên Tầm, hắn thầm cảm thán nhân duyên này đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn. Mạc Khinh Sầu lạnh băng, kiêu ngạo, lạnh lùng, giờ như tiểu nữ nhân tựa vào ngực Tuyết Thiên Tầm, thật là tạo hóa trêu người.
Tuyết Thiên Tầm ngồithẳng trong ao băng, Mạc Khinh Sầu dựa người vào ngực nàng. Hai nữ nhân im lặng.
Hồi lâu sau, Mạc Khinh Sầu mở miệng nói:
- Ngươi có chuyện gaiáu ta.
Giọng điệu Mạc Khinh Sầu cứng rắn, không giống đặt câu hỏi mà như chất vấn.
Tuyết Thiên Tầm nhắm mắt, không trả lời Mạc Khinh Sầu.
Mạc Khinh Sầu nhấn mạnh:
- Cho ta biết.
Tuyết Thiên Tầm vẫn không mở mắt ra, lạnh nhạt nói:
- Nàng muốn hỏi gì?
- Hôm qua lúc Nhân Thư tái tạo, người khác có lẽ không có phát chính là nhưng ta cảm giác được ngươi và Nhân Thư có mối liên kết. Nói đúng hơn ngươi và người bí ẩn chủ đạo Nhân Thư tái tạo có liên quan đến nhau!
Trần Lạc núp trong bóng tối nghe vậy lòng máy động.
Tuyết Thiên Tầm thản nhiên nói:
- Nàng muốn biết cái gì?