Trần Lạc không hiểu nổi, hắn ngẫm nghĩ một lúc, lấy lại bình tĩnh hỏi:
- Ta hơi hiểu ý của ngươi. Giữa chúng ta không phải kiếp trước và kiếp này, ngươi là người thứ kế đời trước của Hư Vọng chi thư, ta là người thừa kế đời này. Ngươi gặp năm nữ nhân, ta cũng gặp năm nữ nhân. Mỗi đời người thừa kế Hư Vọng chi thư sẽ gặp bọn họ. Nói cách khác năm nữ nhân muốn tìm không phải ngươi, cũng không phải ta mà là Hư Vọng chi thư?
- Chính xác.
Trần Lạc tiếp tục bảo:
- Nếu năm người đó có mục đích như thế, vậy ông trời không dung thứ được không phải ta mà là Hư Vọng chi thư. Nếu ta không dung hợp Hư Vọng chi thư thì mọi chuyện sẽ không xảy ra.
- Đúng vậy.
- Thì ra mọi căn nguyên đều do Hư Vọng chi thư.
Nghe bí mật kinh thiên lớn này làm nỗi lòng Trần Lạc dao động thật lâu. Trước kia Trần Lạc luôn cho rằng hắn đang chịu tiếng xấu thay kiếp trước của mình, nhưng bây giờ xem ra là gánh tiếng xấu cho Hư Vọng chi thư, ngẫm lại thật oan ức.
Trần Lạc im lặng thật lâu sau lại nói:
- Cái gọi là nguyền rủa cũng vì Hư Vọng chi thư?
Thanh âm tang thương trả lời:
- Đúng.
- Ta từng nghe Nữ Vu nói muốn gaiỉ nguyền rủa thì cách duy nhất là tụ tập đủ Thiên Địa Nhân tam thư, lời này đáng tin không?
- Đúng là vậy. Nếu muốn mở bí mật thật sự của Hư Vọng chi thư chỉ có tham ngộ trong Thiên Địa Nhân tam thư, đây là con đường duy nhất.
- Thế thì lúc trước ngươi đã tụ tập đủ Thiên Địa Nhân tam thư chưa?
- Tuy ta tụ tập được Thiên Địa Nhân tam thư nhưng không thể giải mở áo nghĩa thật sự của Hư Vọng chi thư.
- Chết tiệt, ý của ngươi là dù vất vả cực khổ gom đủ Thiên Địa Nhân tam thư cũng không chắc chắn trăm phần trăm mở ra áo nghĩa Hư Vọng chi thư? Kết quả vẫn là công cốc! Nếu vậy ta cần gì bỏ công sức ra tìm Thiên Địa Nhân tam thư? Chẳng bằng tìm chỗ an nhàn ẩn cư cho rồi, dù sao ta không có kiếp trước, kiếp này, tương lai, cùng lắm thì chết, làm gì được ta?
Thanh âm tang thương nghiêm túc bỗng cười phá lên:
- Ha ha ha ha ha ha!
Trần Lạc hỏi:
- Ngươi cười cái gì?
Thanh âm tang thương nói:
- Vì buồn cười. Nhìn ngươi giống như thấy ta ngày xưa. Biết không? Trước kia ta cũng có cách nghĩ này, thậm chí làm thử, đáng tiếc vô dụng.
- Dung hợp Hư Vọng chi thư, thành tựu hư vọng linh hồn, ngươi chính là hư vọng. Trong mắt thiên địa, trong mắt các thần, trong mắt mọi người thì ngươi chính là người diệt thế. Ngươi không trốn được, không thoát được.
- Ngươi không tìm bọn họ thì chính họ sẽ tìm ngươi. Bọn họ sẽ hết lần này đến lần khác xóa sổ ngươi, mãi mãi không dứt. Bọn họ thậm chí không tiếc lợi dụng tình cảm của ngươi, giết bằng hữu của ngươi. Bọn họ sẽ dùng đủ mọi cách đối phó với ngươi.
- Ngươi, có thể chịu đựng những điều này không?
Tuy Trần Lạc không trải qua nhưng chỉ tưởng tượng đã làm toàn thân hắn lạnh lẽo, có ngọn lửa vô hình rực cháy.
- Huống chi dù bọn họ không kiếm chuyện với ngươi thì Hư Vọng chi thư sẽ làm ngươi lạc mất chính mình...
- Sao nói vậy?
- Sau khi thành tựu hư vọng linh hồn có phải ngươi tu ra nguyên tội?
Trần Lạc gật đầu, đúng là có.
- Đây mới chỉ là bắt đầu, không lâu sau ngươi sẽ thành tựu nguyên tội càng lớn, càng khủng bố hơn nữa.
- Tại sao sẽ như vậy?
- Lý do rất đơn giản, Hư Vọng chi thư là nguồn gốc của tất cả tội ác.
- Cái này...
- Ngươi có biết tại sao ngày xưa ta táng cổ không?
- Tại sao?
- Sau khi dung hợp Hư Vọng chi thư ngươi sẽ có hư vọng linh hồn độc nhất vô nhị trong thiên địa. Linh hồn như thế thần ma không thể lay động, ngươi sẽ có thần trí vô thượng, ngộ tính vô song. Nhất niệm nhất pháp, nhất tự nhất đạo, trong thiên địa không ai dao động được ngươi. Nhưng cái giá cho điều đó là lạc lối, lạc mất tất cả.
- Tại sao sẽ lạc lối?
Thanh âm tang thương nói:
- Tương lai ngươi sẽ hiểu, chỉ khi trải qua thì mới hiểu. Ngày xưa nếu ta không táng cổ, ta lạc mất mình sẽ giết hết sinh linh trong thiên địa.
- Nhưng đây không phải lý do ta táng cổ. Ta không táng thiên địa, không táng các thần, ta muốn táng bản thân mình cũng là Hư Vọng chi thư.
- Đáng tiếc... Đáng tiếc đến cuối cùng ta chẳng những không táng được Hư Vọng chi thư, cũng không thể táng chính mình.
Trần Lạc nghi hoặc hỏi:
- Ngươi không táng được Hư Vọng chi thư thì ta biết, nhưng tình huống của ngươi là sao?
Thanh âm tang thương nói:
- Thứ ngươi đang thấy chỉ là tàn thức của ta, một tàn thức rất yếu ớt. Bản thân ta đã lạc lối, lạc mình trong hắc ám không giới hạn, không có tận cùng, không có thời gian, không có không gian, không có gì, chỉ có cô đơn vĩnh hằng.
Trần Lạc nhắm mắt lại, hắn thử tưởng tượng một mình hắn lạc lối trong nơi không có thời gian, không gian. Cảm giác đó quá đáng sợ, muốn sống không được muốn chết không xong, vĩnh viễn lạc lối, chỉ có cô đơn vĩnh hằng.
Trần Lạc lắc đầu nguầy nguậy, không dám suy nghĩ thêm nữa. Cá nhân Trần Lạc có thể chấp nhận cô độc, nhưng chỉ vẻn vẹn như thế. Trần Lạc không thói quen cô độc, càng sẽ không hưởng thụ cô độc.
- Tóm lại nếu ngươi không muốn bước lên con đường của ta thì phải gom đủ Thiên Địa Nhân tam thư, giải mở bí mật thật sự của Hư Vọng chi thư. Nếu không cuối cùng ngươi sẽ chung kết cuộc như ta, lạc lối trong nơi vĩnh hằng, bị cô đơn vô tận bao phủ.
- Chuyện này nói đã thấy không dễ chứ đừng nói là làm, ta không dám tưởng tượng.
- Không, ngươi có cơ hội lớn hơn ta rất nhiều. Sau khi ta táng cổ thì mọi thứ tái tạo lại. Hư Vọng chi thư, Vận Mệnh chi thư, Nhân Quả chi thư, Thiên Địa Nhân tam thư. Đây là một cơ hội tuyệt vời, cũng là cơ hội duy nhất cho ngươi.
- Ngươi có cơ hội tốt hơn ta, về thực lực thì chỉ là vấn đề thời gian. Quan trọng nhất ngươi có tâm tính tiêu sái tùy ý vô vị, tâm tính này chỉ ngộ chứ không thể cầu. Ngươi nhất định phải trân trọng, vì nó có thể là mấu chốt thành công của ngươi.
Trần Lạc không nói chuyện, hắn im lặng, hắn bàng hoàng, hắn hoang mang. Vì ước mơ của Trần Lạc là sống tự do, nhưng giờ thì sao? Bị không trâu bắt chó đi cày, buộc phải đi tranh giành Thiên Địa Nhân tam thư. Kinh khủng nhất là dù cướp về Thiên Địa Nhân tam thư chưa chắc được giải thoát, sơ sẩy một cái rất có thể như kiếp trước, mãi mãi lạc lối.
Trên đời không còn chuyện gì vớ vẩn hơn chuyện này.
- Chắc ngươi cũng đã phát hiện, vì ta táng cổ khiến Thiên Địa Nhân tam thư tái tạo lại, cơ hội thành công của ngươi rất lớn. Nhưng cùng lúc đó, thiên địa, vận mệnh, các thần sinh ra cảm giác nguy hiểm. Bọn họ không dám tùy tiện xóa sổ ngươi, nhưng sẽ dùng cách khác ức chế ngươi.
- Hoặc là thiên mệnh, có lẽ là chân mệnh, hoặc là mệnh biến số, hoặc mệnh chưa biết, tất cả sẽ xuất hiện. Cũng có lẽ sử dụng thủ đoạn càng tồi tệ hơn, đó là trói buộc ngươi về mặt tình cảm, như yêu hận, tình nghĩa.