Thiên Vu

Chương 10: Không lớn không nhỏ (2)

- Học viện của Lão? Lão còn có học viện? Sao ta không biết?

Trần Lạc nổi lên lòng tò mò, từ khi hắn quen biết Đồ Khai Nguyên đến nay chưa từng nghe nói Lão có học viện.

- Có rất nhiều chuyện ngươi không biết. Gia gia không chỉ là tháp chu trận tháp còn là viện trưởng của Tiểu Kim Câu học viện.

Trần Lạc cười to bảo:

- Tiểu Kim Câu học viện? Tiểu Kim Câu học viện trong Trường Tín thành của chúng ta? Tiểu La Thiên học viện xếp cthó nhất trong hơn hai mươi học viện Kim Thủy Vực? Lão là viện trưởng của Tiểu Kim Câu học viện? Ha ha ha ha ha ha!

Tuy Trần Lạc chưa từng đi Tiểu Kim Câu học viện nhưng có nghe thấy tiếng thơm của nó. Kim Thủy Vực tổ chức nhiều quỷ tỷ võ, mỗi lần Tiểu Kim Câu học viện đều xếp chót. Trần Lạc không ngờ Đồ Khai Nguyên là viện trưởng của Tiểu Kim Câu học viện, hắn định mượn cơ hội này châm chọc Lão nhưng bỗng đổi ý, cũng ngừng cười.

Trần Lạc chợt nhớ Tiểu Kim Câu học viện là học viện duy nhất miễn phí trong Kim Thủy Vực. Không xem gia đình hay tư chất, chỉ cần muốn tu hành, dù tuổi lớn cách mấy đều có thể trở thành học viện của Tiểu Kim Câu học viện. Nghĩ đến đây Trần Lạc nhìn hướng Đồ Khai Nguyên, hình tượng xấu xa trở nên sáng rực, cao to, chính trực hẳn lên.

Trần Lạc chân thành nói:

- Đồ Lão già, không ngờ Lão làm một chuyện người làm.

- Thằng nhóc này, nói cái kiểu gì? Đã khi nào gia gia không làm chuyện con người làm? Đừng nói nhảm, ngươi có tới không?

Trần Lạc nhún vai, cười nói:

- Dù gì ta không có chỗ đi, Lão chịu nhận ta thì không còn gì tốt hơn.

* * *

Tiểu Kim Câu học viện là một học viện đặc biệt trong Trường Tín thành thậm chí là toàn Kim Thủy Vực. Tiểu Kim Câu học viện không giống học viện khác có lịch sử xa xưa, từ khi thành lập mới có hai mươi sáu năm. Tuy nhiên Tiểu Kim Câu học viện rất nổi tiếng, không phải vì thực lực học viện cường đại mà là học viện điều kiện tuyển nhận bất cứ học đồ nào. Đúng vậy! Không có bất cứ điều kiện, tư chất sai. Không sao, học viện khác không thu? Cứ đến Tiểu Kim Câu học viện. Gia đình nghèo không có tiền nộp học phí? Không sao, cứ tới Tiểu Kim Câu học viện. Tròn mười tám tuổi nhưng không thi đậu học phủ cao đẳng? Không thành vấn đề, tới Tiểu Kim Câu học viện. Nói tóm lại chỉ cần ngươi muốn tu hành là có thể nhập học Tiểu Kim Câu học viện.


Mặc dù như vậy nhưng Tiểu Kim Câu học viện không có nhiều học đồ, dù sao tu hành là việc lớn liên quan tương lai, tiền đồ. Nếu có điều kiện tất nhiên phải vào các học viện nổi tiếng như Tiểu La Thiên học viện, dù không có điều kiện cũng muốn để con cái đi vào.

Buổi chiều, Đồ Khai Nguyên dẫn Trần Lạc đến Tiểu Kim Câu học viện. Trần Lạcnhìn bia đá trước cửa Tiểu Kim Câu học viện, buồn cười lắc đầu.

Trần Lạc hỏi:

- Ta nói này Đồ Lão già, lúc mới thành lập học viện sao Lão nghĩ ra cái tên thô bỉ quá vậy? Tiểu Kim Câu? Tốt xấu gì Lão nên đặt nó là Đại Kim Câu đi, ít nhất có khí thế hơn một chút.

- Vậy gia gia đặt tên Lão Kim Châu chẳng phải càng có khí thế?

Tiểu Kim Câu học viện trừng Trần Lạc, nói:

- Chỉ là một cái tên, ngươi thì biết gì. Trước kia nơi này là linh thạch sơn mạch hoang vu, từng đào được kim thạch, sau này linh mạch phế, mọi người gọi chỗ này là Tiểu Kim Câu. Xây dựng học viện tại đây tất nhiên phải gọi là Tiểu Kim Câu, kính ý, đây là biểu thị lòng kính ý của gia gia với mảnh đất này!

- Được rồi.

Trần Lạc không hỏi thêm vì hắn biết rõ mỗi khi Đồ Khai Nguyên nói chữ kính ý là Lão rất nghiêm túc.

- Chút nữa vào học viện phải biểu hiện khiêm tốn chút, phải tôn trọng gia gia có biết không?

Thấy Trần Lạc gật đầu, Đồ Khai Nguyên sửa sang lại y phục, chắp hai tay sau lưng vào Tiểu Kim Câu học viện. Trần Lạc theo sau lưng Đồ Khai Nguyên, nhìn ngang ngó dọc quan sát. Tiểu Kim Câu học viện lớn hơn Trần Lạc tưởng tượng rất nhiều, tổng thể nhìn qua khá đơn sơ, tuy không khí phái như Tiểu La Thiên học viện nhưng cũng có vẻ đẹp mộc mạc.

Đi trên đường nhỏ trong Tiểu Kim Câu học viện có nhiều học đồ thấy Đồ Khai Nguyên sẽ cung kính kêu viện trưởng. Đồ Khai Nguyên gật đầu chào, quan tâm thăm hỏi. Nếu không biết Đồ Khai Nguyên là loại người gì thì Trần Lạc còn tưởng đâu hàng này là một vị viện trưởng đức cao vọng trọng.

Một thanh âm thô kệch vang lên:


- Viện trưởng, người... Người về rồi!

Trần Lạc giương mắt nhìn, thấy một người bộ dáng đôn hậu, cao to chạy đến. Nam nhân làn da ngăm đen, cơ bắp nhô lên, gân xanh trên cánh tay tựa con rắn nhỏ quấn quanh. Nam nhân đứng đó to lớn như ngọn núi, quá vạm vỡ.

- Nào nào, để ta giới thiệu. Ngưu Manh, vị này là học đồ mới của Tiểu Kim Câu học viện ta, Trần Lạc.

- Trần Lạc, hắn là Ngưu Manh, tuy cũng là học đồ nhưng hắn rất ngoan, hiểu chuyện nên tạm làm chức chấp sự học viện. Sau này ngươi có gì không hiểu cứ đi tìm hắn.

Trần Lạc gật đầu, bước tới trước nói:

- Trần Lạc, mong được giúp đỡ.

Ngưu Manh nhíu mày nói:

- Trần Lạc?

Ngưu Manh gãi đầu, chợt nhớ điều gì, mắt hỏ trợn to mắt kêu lên:

- Trần Lạc? Ngươi chính là Trần Lạc bởi vì xâm nhiễm hắc ám bị Quang Minh Thủ Vệ đoàn bắt nhốt một năm?

Cái tên Trần Lạc lúc trước nổi tiếng vì là thiên tài, khi đó nói hắn là thiên tài người trong Trường Tín thành đều biết cũng không quá đáng. Bây giờ tên Trần Lạc là đại biểu tội đồ hắc ám, ngụy thiên tài.

Chợt nhận ra mình lỡ mồm, Ngưu Manh ngại ngùng tát mình một cái, vội xin lỗi:

- Ngại quá, ta không biết cách nói chuyện. Trần... Trần Lạc, xin đừng để bụng.

Trần Lạc lắc đầu, mỉm cười nói:

- Không.

Trong lòng Trần Lạc tăng phần hảo cảm với nam nhân cao to, tính cách ngay thẳng này.

Đồ Khai Nguyên phất tay ý bảo hai người đừng quá khách sáo, ra lệnh:

- Ngưu Manh, sân của ngươi còn dư một gian phòng đúng không? Sắp xếp cho Trần Lạc ở đi, hắn mới tới, mấy ngày nay ngươi hãy hướng dẫn hắn quen thuộc học viện.