Công Tôn Sách cho rằng mình nhất định đang mơ, hơn nữa còn là một cơn ác mộng hoang đường đến không thể hoang đường hơn.
Y cầm lấy đũa trúc trên bàn, đâm mạnh xuống chân mình, đau đớn thấu xương.
Điều này làm sao có thể, làm sao có thể, Công Tôn Sách y coi như có chút gầy, nhìn qua, bộ dạng có chút thanh tú, nhưng dù nói thế nào thân thể y cũng là nam, hỉ mạch, có thai, đây là những từ mấy đời cũng không thể gắn trên người được, đơn giản là cực kì hoang đường!
“Ngài, ngài nhất định là chẩn sai rồi,” Công Tôn Sách không kìm chế được bản thân nữa, giọng nói càng ngày càng run đến lợi hại.
Kim Quỹ thở dài nói, “Ta cũng hy vọng mình sai rồi, nhưng mà, nhưng nếu ta ngay cả một hỉ mạch đơn giản cũng chẩn sai, vậy cả đời làm thầy thuốc của ta vô dụng rồi!”
“Làm sao có thể? Tôi là nam!” Công Tôn Sách mờ mịt luống cuống nhìn Kim Quỹ.
Kim Quỹ ngồi xuống, nhìn chăm chú vào ánh mắt Công Tôn Sách, dò hỏi: “Công tử có phải gần đây gặp chuyện kỳ quái gì không, hay là ăn phải thứ gì kỳ quái? Công tử đã từng nghe qua chuyện của Quỷ Cốc Tử chưa?”
Chuyện Quỷ Cốc Tử là một truyền thuyết, nói là có một vị tiểu thư ăn một viên Ma Tước tưởng là ngũ cốc, liền chưa chồng đã có thai, sinh một đứa con, vừa đặt xuống đất đã biết đi biết nói, ba tuổi đỗ Trạng Nguyên, bảy tuổi phong Vương bái tướng. Nhưng đây chỉ là lời đồn đại, không phải sự thật.
Công Tôn Sách đè nén tâm tư phiền loạn, cố gắng lục lại trong trí nhớ, chuyện kỳ quái chưa bao giờ gặp, đồ kỳ quái……
Trong đầu nhanh chóng loé lên, chẳng lẽ là…… Nửa năm trước, viên Thiên Mang Bao Chửng lén đút vào miệng mình? Nhưng theo lời Kim đại phu nói, mình mang thai mới có hơn hai tháng, hơn hai tháng trước, chính là trước tiết Thanh Minh, không lẽ là đêm đó……
Đại Tống đệ nhất tài tử bắt đầu suy luận: Ăn Thiên Mang, thân thể liền sinh ra biến hoá kỳ dị, về sau lại cùng Bàng Thống xuân tiêu một khắc, vậy mà lại khiến bản thân Châu thai ám kết……
() Xuân tiêu nhất khắc: đêm xuân đáng giá nghìn vàng
() Châu thai ám kết: nói dễ hiểu là thụ thai…
Công Tôn Sách chỉ cảm thấy trong đầu ù lên, đừng nói là đầu, cả tay chân, thân thể, suy nghĩ, tất cả đều như không phải của bản thân nữa.
Chuyện hoang đường như vậy lại xảy ra trên người mình!
Nhưng đúng lúc này, “Rầm! Đùng!” một tiếng cửa phòng không chịu nổi sức nặng đổ xuống, Xuân Đào đè lên người Triển Chiêu, Triển Chiêu đè lên người Bao Chửng, Bao Chửng bị đè dưới cùng, trên cái mặt đen như mực thấy rõ hai con mắt trợn to, sắp bị đè chết!
“Các ngươi vậy mà nghe lén chúng ta nói chuyện!” Kim Quỹ tức giận đến râu cũng dựng ngược.
Ba người vội vàng bò dậy, ai cũng không có tâm tư để ý tới câu mắng của Kim Quỹ. Từng người ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, mắt to trừng mắt nhỏ.
“Vừa rồi…… Kim đại phu nói…… Công Tôn đại ca huynh ấy……”
“Không sai…… Kim đại phu đúng là nói… Công Tôn công tử……”
“Công Tôn đại ca huynh… huynh ấy…… huynh ấy……” Triển Chiêu quả thực không cách nào tin được. Trước khi ra ngoài du lịch, cũng có lúc ngủ ngoài đồng hoang dã ngoại, cậu không phải chưa từng thấy Công Tôn đại ca thay quần áo, huynh ấy đúng là hoàn toàn trăm phần trăm là nam mà! Sao có thể có chuyện như vậy?
“Ế?” Bao Chửng kéo kéo tay áo Triển Chiêu, “Cái gì, Hỉ mạch là cái gì? Mang thai là cái gì vậy? Là bệnh rất đáng sợ sao?”
“Không phải bệnh,” Triển Chiêu lắc đầu, “nhưng mà, nhưng mà xảy ra trên người Công Tôn đại ca, đơn giản là…… quá đáng sợ.
Còn chưa chờ mọi người kịp phản ứng, Công Tôn Sách mới vừa rồi còn ngồi yên một bên đột nhiên xông lên trước, một phen túm lấy áo Bao Chửng, giận đến sắc mặt cũng biến đổi.
“Đây…… đây…… tất cả là tại huynh! Tất cả là tại huynh! Đều là huynh hại ta thành như vậy! Gặp huynh là chuyện xui xẻo nhất đời này của Công Tôn Sách ta! Huynh…… huynh…… đúng là sát tinh của ta!”
Bao Chửng sợ đến choáng váng, ngơ ngác nhìn y, Công Tôn đại ca nửa canh giờ trước vẫn còn vui vẻ hoà nhã lúc này đột nhiên như đổi thành người khác, hung thần ác sát hét to nói lớn với mình.
Công Tôn Sách la hét nửa ngày, mệt mỏi đến thở hổn hển, lúc này mới buông tay ra, lắc mình tránh mọi người, chạy thẳng về biệt uyển, khoá cửa phòng từ bên trong, không chịu ra ngoài.
Lúc này, có một người đứng dưới lầu, sắc mặt cứng lại, lời vừa rồi tất cả đều rơi vào tai hắn.
Mãi cho đến sáng ngày thứ hai, Công Tôn Sách mới mang theo hai vành mắt đen, mở cửa phòng ra.
Công Tôn Sách chống đỡ đi xuống lầu dưới, mới nhìn đã thấy có một người so với mình cũng không tốt hơn chỗ nào. Bao Chửng, giống nhau là cũng mang theo hai vành mắt đen thui thật to, chỉ là vẻ mặt đưa đám nằm trên bàn.
Xuân Đào cùng Triển Chiêu đã thay nhau tiến hành tra khảo ép cung với Bao Chửng cả một đêm.
“Đại Bao! Tôi nói huynh đó, đại trượng phu dám làm dám chịu! Huynh nói, có phải là huynh làm lớn bụng Công Tôn công tử không?”
“Bao Đại ca, huynh cũng nói rõ đi, đứa nhỏ trong bụng Công Tôn đại ca có phải của huynh hay không?”
“Không phải không phải không phải không phải không phải!” Bao Chửng đập mạnh đầu mình, “Tôi nói ngàn lần vạn lần đó! Tôi thật cái gì cũng không biết! Các người tha cho tôi đi!” Bao Chửng đơn giản sắp bị ép điên rồi.
“Đại Bao!” Xuân Đào mày liễu dựng thẳng, nhặt lên một tấm ván gỗ đánh tới. “Bản thân sung sướng không quan tâm người khác sống chết, tôi coi thường nhất lại đàn ông này đó!”
“Cứu mạng a!” Bao Chửng ôm đầu chạy như chuột, hoảng sợ không nhìn đường đụng vào ngực Công Tôn Sách.
Xuân Đào sợ đến mặt mày biến sắc, vội vàng chạy tới, một cước đá văng Bao Chửng. Lại vội vàng đỡ lấy Công Tôn Sách, ân cần hỏi han: “Công Tôn công tử, thế nào? Không bị đụng vào chứ? Huynh bây giờ không phải một người! Phải đặc biệt cẩn thận mới được!”
Công Tôn Sách nghi hoặc nhìn hai người Xuân Đào Triển Chiêu, “Hai người cả một đêm cứ như vậy ở đây thẩm vấn Bao Chửng sao?”
Xuân Đào thẹn thùng cười nói, “Công Tôn công tử, huynh đừng đau lòng, tôi nhất định làm Đại Bao phải chịu trách nhiệm, Đại Bao có chút ngu ngốc, bất quá người như thế lại cẩn thận, huynh ấy nhất định có thể làm một người cha tốt!”
Triển Chiêu ở một bên, cười khổ nói, “Công Tôn đại ca, mặc dù đệ còn có chút không dám tin, bất quá nếu huynh nguyện cùng Bao đại ca bên nhau, Triển Chiêu đệ vẫn sẽ ủng hộ hai người!”
Công Tôn Sách nhíu mày: “Hai người đang nói cái gì vậy? Ai nói cho hai người biết đứa nhỏ này là của Bao Chửng?”
Xuân Đào cùng Triển Chiêu hai mặt nhìn nhau, “Huynh, huynh tối qua không phải nói, là do Đại Bao làm huynh trở thành như vậy, đây là chính miệng huynh nói.”
Công Tôn Sách dở khóc dở cười, “Ta nói lời này, cũng đâu có nghĩa đứa nhỏ là của Bao Chửng chứ!”
“A?” Hai người nghẹn họng nhìn trân trối, thì ra là Bao Chửng bị oan, cả một đêm bị tra hỏi không công. Bao Chửng lúc này mới từ dưới gầm bàn thò đầu ra nói, “Các người giờ tin tôi rồi chứ!”
Triển Chiêu chợt vỗ đầu một cái, “Ai nha, đệ đã cùng Bao đại ca Công Tôn đại ca đi phá án lâu như vậy, sao chuyện đơn giản như vậy lại không cẩn thận suy nghĩ, đệ cùng Công Tôn đại ca hôm qua mới tới Song Hỉ trấn, nhưng Công Tôn đại ca mang thai đã hơn hai tháng, đó đương nhiên không thể nào là của Bao đại ca! Đệ đúng là bị làm cho hồ đồ rồi!”
Hơn hai tháng trước, khi đó, bản thân ra ngoài du lịch, mà Công Tôn đại ca lại ở cùng ai ni? Triển Chiêu tựa hồ đoán được ra là ai, nhưng nếu thật là người kia, Triển Chiêu không dám nghĩ tiếp nữa, Cự Khuyết trong tay nắm càng chặt.
“Vậy rốt cuộc ai là cha đứa nhỏ?” Xuân Đào còn tò mò.
Công Tôn Sách không nhịn được lắc đầu một cái, xoay người đi ra ngoài, còn chưa tới cửa, đã chạm mặt một người đang đi vào, không phải ai khác, chính là Kim Quỹ lão đại phu.
Kim Quỹ ôm một chồng sách thuốc (dược thư), thấy Công Tôn Sách, vội vàng chào hỏi: “Nào nào nào, Công Tôn công tử, ta cả đêm xem sách thuốc, bên trong mấy quyển này đều ghi lại mấy trường hợp tương tự như Quỷ Cốc Tử, công tử xem một chút!”
Công Tôn Sách nhận lấy sách, đặt lên bàn, cũng không vội vàng lật xem, mà cúi người thật sâu với Kim Quỹ.
“Kim đại phu, giờ đọc sách cũng vô dụng, Công Tôn Sách tôi có một thỉnh cầu, ngài nhất định phải thành toàn cho tôi!”
“Thỉnh cầu gì, công tử cứ việc nói.”
“Xin ngài…… xin ngài viết cho tôi một toa thuốc phá thai!”
Mọi người trong nhà sợ ngây người. Kim Quỹ giận đến thiếu chút nữa phất tay áo bỏ đi. “Công Tôn công tử, công tử biết mình đang nói gì không? Cả đời Kim Quỹ ta làm nghề y, chính là muốn cứu mạng người, công tử hôm nay lại muốn ta viết một đơn thuốc phá thai, công tử là muốn lão phu giết một đứa nhỏ còn chưa sinh ra sao? Huống chi…… huống chi, đứa nhỏ này còn đang trong bụng công tử, có huyết mạch tương liên với công tử! Công tử sao có thể tần nhẫn quyết tâm lấy mạng nó như vậy?”
Công Tôn Sách nhận lấy lời chỉ trích của Kim Quỹ, đợi Kim Quỹ mệt mỏi không nói nữa, Công Tôn Sách mới từ từ nâng hai mắt đầy nước lên.
“Tôi…… một người đàn ông, sao có thể mang thai sinh con? Ngài muốn tôi sau này lấy thái độ thế nào làm người? Ngài nếu không đáp ứng tôi, tôi chỉ có thể tự mình nghĩ cách!”
“Ngươi muốn nghĩ cách gì?”
Công Tôn Sách quay đầu nhìn lại, ánh mắt Bàng Thống đang nhìn chằm chằm, cáu kỉnh nói với mình.
Đang nói chuyện, Bàng Thống đã sải bước tới trước mặt, ánh mắt sắc bén nhìn Công Tôn Sách.
Bắt lấy tay Công Tôn Sách, “Đi theo ta! Ta có chuyện muốn hỏi ngươi!”