Mấy người trải qua ngàn khó vạn hiểm, rốt cuộc trở lại thành Thanh Châu. Hai huynh đệ Gia Luật thương lượng chờ sắp xếp tốt cho đám người Công Tôn Sách sẽ trở về Đại Liêu trình bày lại hết thảy cho Liêu chủ, có Gia Luật Tuấn Tài làm chứng, lại có vật chứng là thi thể các Liêu binh trong rừng kia, Liêu chủ sẽ tin lời bọn họ.
Vết thương của Bàng Thống cùng mấy người khác cũng không có gì đáng ngại, chỉ là đáng thương Công Tôn Sách dọc đường bị hoảng sợ, hơn nữa cơ thể sau sinh lại đụng gió rét, bị hành cho còn nửa cái mạng. Triển Chiêu ngày đêm chạy đường dài đến Song Hỉ trấn [Song Hỉ trấn thật ra cách thành Thanh Châu cũng không xa lắm] mang cả Kim Quỹ đại phu cùng Xuân Đào tới, đáng mừng hơn là ngay cả Bao đại nương cũng tới. Ngay từ lúc nghe được tin Bao Chửng còn sống hơn nữa còn đang ở chỗ Hoàng thượng trị bệnh, Bao đại nương đã chạy tới kinh thành, nhưng đúng lúc Lư Châu có bệnh dịch làm Thanh Thiên Dược Lư nhất thời bận rộn, vì vậy hành trình cùa Bao đại nương bị hoãn lại. Sau lại nghe nói Bao Chửng cùng Công Tôn Sách đi hòa đàm với người Liêu, Bao đại nương cũng bất chấp, lập tức từ Lư Châu lên đường chạy hướng thành Thanh Châu, bất quá đường xá xa xôi kéo dài một thời gian mới đến được. Sau khi tới thấy Bao Chửng đầu quấn băng trắng dày cộp Bao đại nương cũng không cảm thấy gì, nhưng vừa nhìn thấy Công Tôn Sách người gầy như que củi bà liền lập tức nước mắt tuôn ào ào, cũng may có Kim Quỹ lão đại phu diệu thủ hồi xuân, lại thêm mấy ngày nay chăm chỉ điều dưỡng, Công Tôn Sách cũng đã có thể xuống đất đi lại.
Mà sau khi trở về thành Thanh Châu, Bao Chửng tựa hồ có chút thay đổi, có lẽ là vì chuyện Đạt Ma Kiệt mở Thiên Nhãn, trí nhớ Bao Chửng được kích hoạt lại, hắn bắt đầu nhớ lại chuyện đã xảy ra trước kia, nhưng đợi đến khi hắn hoàn toàn khôi phục trí nhớ, liền mấy ngày không dám đi gặp Công Tôn Sách, nguyên nhân mọi người tự hiểu.
Hôm nay là ngày cục cưng đầy tháng, vì không kịp trở lại kinh thành, cho nên mọi người tính làm một bữa tiệc đầy tháng đơn giản cho bé con ở thành Thanh Châu, các nghi thức vẫn là không thể thiếu, hơn nữa hai huynh đệ Gia Luật cũng ở lại thành Thanh Châu tham gia làm khách.
Sáng sớm Bao Chửng bị Triển Chiêu lôi kéo đi tới phòng Công Tôn, Công Tôn Sách mới vừa ăn xong điểm tâm, đang ngồi trên giương chơi cùng bé con, đứa bé này sức ăn rất lớn, sữa một bà vú không đủ ăn, Triển Chiêu đặc biệt tìm hai bà vú thay phiên cho ăn, bé con mấy ngày nay ngày càng khỏe mạnh đáng yêu, Công Tôn Sách đặt một ngón tay lên khóe miệng bé, bé lập tức liền y y nha nha như đang nói chuyện với Công Tôn.
Triển Chiêu cùng Bao Chửng vào phòng, Công Tôn Sách ngẩng đầu nhìn hai người họ, cười nói: “Cũng đã mấy ngày rồi, hai người cũng không đến thăm ta.”
Triển Chiêu vỗ vỗ vai bao chửng, nói: “Đệ cũng rất muốn tới, nhưng Bao đại ca không chịu, lần này là đệ áp giải huynh ấy mới chịu đi đấy.”
Bao Chửng xoa gáy, lúng túng cười cười, “Thực ra… thực ra… ta sợ ảnh hưởng huynh nghỉ ngơi.”
Công Tôn Sách “hừ” một tiếng, “Huynh làm chuyện trái lương tâm, cho nên mới không dám tới gặp ta đi?”
Bao Chửng thấy Công Tôn Sách trách tội mình, sợ đến vội vội vàng vàng nhận lỗi: “Xin lỗi! Xin lỗi! Công Tôn Sách, ta… ta thật sự không biết… Thiên Mang kia lại có công hiệu này, nếu ta biết, dù lấy mạng ta ta cũng không để huynh ăn! Thật xin lỗi! Để huynh phải chịu khổ như vậy, Bao Chửng ta ở đây nhận tội với huynh!”
Công Tôn Sách “phụt” một tiếng, thấy Bao Chửng nơm nớp lo sợ không dám ngẩng đầu, Công Tôn Sách giả vờ tức giận nói: “Huynh cũng biết hại ta khổ, hừ! Nếu không phải vì bé con, ta với huynh giờ bạn bè cũng không cần làm!”
Bao Chửng sợ đến luôn miệng hô đúng.
Triển Chiêu thấy thế, cố ý cười nói: “Công Tôn đại ca, huynh đừng nhìn bộ dạng bây giờ của Bao đại ca, huynh có biết tối qua, Bao đại ca một mình ngồi trong viện lẩm bẩm lầu bầu cái gì không?”
Bao Chửng vừa nghe, lập tức nhìn chằm chằm Triển Chiêu, nói cũng thành nói lắp. “Đệ đệ đệ… đệ nghe lén huynh!”
“Bao đại ca nói……” miệng Triển Chiêu lập tức bị Bao Chửng bịt chặt.
“Triển Chiêu, huynh với đệ không thù đi, đệ đừng hại huynh!”
Công Tôn Sách nhíu nhíu mày, ra lệnh, “Bao Chửng, huynh buông Triển Chiêu ra cho ta! Triển Chiêu, Bao Chửng rốt cuộc nói cái gì?”
“Bao đại ca nói, ai! Nếu mình không nhảy vực, nói không chừng giờ này trong nôi là một bánh bao nhỏ, ở đâu đến lượt con cua thối kia làm cha!”
Triển Chiêu gật gù đắc ý bắt chước vẻ mặt nói chuyện của Bao Chửng, Bao Chửng sợ đến liên tục xua tay nói: “Công Tôn Sách, Công Tôn Sách! Huynh… huynh đừng nghe Triển Chiêu nói bậy… ta……”
Chữ “ta” còn chưa nói hết, cũng chỉ thấy Công Tôn Sách thản nhiên cười một tiếng với Bao Chửng, tiện đà nghiến răng: “Bao Chửng……”
Bao Chửng đột nhiên cảm thấy có thứ gì đó bay về phía mình, chưa kịp trốn, vừa đúng bị ném lên mặt mình, là khối vải mềm nhũn, Gì? Sao lại ướt? Còn có mùi kỳ lạ?
Bao Chửng giơ tay lấy xuống, vừa nhìn……
Mặt đã đen giờ còn đen hơn.
Nhìn lại Công Tôn một bộ ung dung, chậm rãi nói: “Kim đại phu nói, ta mấy ngày này không được dính nước lạnh, cho nên, làm phiền người thông minh đệ nhất Đại Tống Bao Chửng Bao công tử giúp ta giặt sạch cái tã này đi!”
Bao Chửng trợn mắt nói không nên lời: “Cái… cái gì… để ta đi giặt tã?”
Công Tôn Sách giương mày, “Huynh không rửa? Cũng được, có tin ta đem lời huynh đã nói nhắc nguyên văn lại cho Bàng Thống không?”
Bao Chửng đen mặt……
Nếu để Bàng Thống biết, mình ngay cả xương cũng không còn……
Bỗng ngoài cửa truyền đến giọng nói vang vang: “Nói gì thế? Sao còn nhắc đến tên ta?” Lời còn chưa dứt, Bàng Thống đã qua cửa.
“Không có gì! Không có gì! Ta… ta đi giặt tã!” Bao Chửng cầm tã chạy nhay như chớp ra ngoài, Triển Chiêu đứng một bên nhịn cười đến sắp nội thương.
Bàng Thống khó hiểu nhìn bóng lưng Bao Chửng, suy nghĩ một chút, liền cười xấu xa cao giọng hô về phía Bao Chửng: “Làm phiền thiên hạ đệ nhất Bao công tử đi giặt tã cho con chúng ta, thật ngại quá!”
Triển Chiêu thấy thế, cũng không ở lại lâu nữa, chắp tay hướng Bàng Thống, “Ta không quấy rầy, ngươi nói chuyện với Công Tôn đại ca đi.”
Bàng Thống trong lòng từ lâu đã khâm phục Triển Chiêu hiệp nghĩa khí phách, hơn nữa thời gian dài từ đó tới nay đều là Triển Chiêu bảo vệ chăm sóc Công Tôn Sách, Bàng Thống lại càng thêm một phần cảm kích với Triển Chiêu, Bàng Thống cũng chắp tay nói: “Triển thiếu hiệp, đi thong thả! Đại ân không lời nào nói hết, ngày khác Bàng mỗ nhất định mời ngươi một chén!”
Triển Chiêu cười không nói, sau khi cậu đi, Bàng Thống liền nhẹ nhàng đóng cửa lại, đi tới bên cạnh Công Tôn Sách, ánh mắt tỏa sáng nhìn Công Tôn Sách, thật lâu cũng không chớp mắt.
Mặt Công Tôn Sách liền đỏ ửng, rũ mi mắt xuống. Bàng Thống đư tay nâng cằm Công Tôn, tỉ mỉ nhìn ngắm. Công Tôn Sách bị nhìn đến ngượng, liền đẩy tay Bàng Thống. “ngươi nhìn cái gì? Cẩn thận nhìn rồi không dứt mắt ra được!”
Bàng Thống tất nhiên hy vọng lần này nhìn vào trong đôi mắt kia rồi không rút ra nữa, mấy ngày này qua điều dưỡng tỉ mỉ, Công Tôn Sách tựa hồ đã hồi phục không tệ, gương mặt hồng nhuận, hai má cũng dầy lên, cả người tựa hồ nở nang không ít. Bàng Thống dùng mũi ngửi ngửi, Công Tôn Sách hôm qua vừa tắm xong, trên người còn vương mùi hương nhàn nhạt thơm ngát, tóc dài mượt, còn có chút lượn sóng, Bàng Thống tâm viên ý mãn.
Công Tôn Sách lại càng ngượng, vội quay đầy lấy con hổ vải Bao đại nương làm bên cạnh gối chơi với bé con.
Bàng Thống tới gần đặt cằm lên vai Công Tôn Sách, vươn tay sờ sờ khuôn mặt thịt thịt nhỏ bé của con, bỗng Bàng Thống nhớ tới một chuyện: “Đúng rồi, nên đặt cho con cái tên đi?”
Công Tôn Sách không ngẩng đầu: “Ngươi đặt đi.”
Bàng Thống gật gật đầu nói: “Đúng nha, đặt tên cho con đương nhiên là kẻ làm cha ta đây phải làm rồi!”
Mắt Công Tôn Sách khẽ đảo, liếc Bàng Thống một cái. “Đừng quá đắc ý!”
Bàng Thống thấp giọng nói, “Nếu là đứa trẻ ra đời do Thiên Mang, vậy thì… gọi là Thiên Tứ đi!”
Công Tôn Sách ngẩng đầu suy nghĩ một chút, “Thiên Tứ… cái tên này……”
Bàng Thống vội nhìn sắc mặt Công Tôn Sách, “Sao? Không được? Vậy đổi cái khác!”
Công Tôn Sách lắc đầu một cái, quay đầu cười với Bàng Thống, “Không! Ta thích cái tên Thiên Tứ này, cứ gọi Thiên Tứ đi!”
Cúi đầu nhìn khuôn mặt bé con, mặt mày thanh tú, phong thái bất phàm. Công Tôn Sách lẩm bẩm nói: “Thiên Tứ… Bàng Thiên Tứ…”
Bàng Thống vịn vai Công Tôn Sách, nhìn Công Tôn lại nhìn con.
Giang sơn quyền thế gì chứ, trường sinh bất tử gì chứ! Bàng Thống hắn không cần!
Có hai người trước mắt này, Bàng Thống ta phu phục hà cầu!