Thiên Tống

Chương 302-2: Ơn không giết (1)

Lý Tứ trả lời:

" Đi xem một chút đi"

Hai người giơ cây đuốc đi lại trong rừng rậm, bọn họ cũng là một đám chịu khổ. Có điều kỹ năng bơi lội cũng không tệ lắm, dù sao mỗi ngày cùng với Âu Dương, ra ngoài chơi nước là một hoạt động giải trí rất bình thường. Lại thêm bọn họ không cần cứu người, cho nên không có gánh nặng vừa bơi một nửa đã phải lên bờ. Hai người thương lượng một chút, tạm thời vẫn không đi ra khỏi rừng rậm, mà là bơi xuống tiếp, nhìn xem thử có thể gặp Âu Dương hoặc là cứu mấy người hay không.

Đêm đã chạng vạng, tuy rằng ánh sáng trong rừng rậm rất ít ỏi, nhưng ánh sáng ở bờ sông vẫn còn rất tốt. Trương Tam, Lý Tứ nhờ vào anh sáng nhìn thấy suýt nữa bị dọa cho hồn xiêu phách lạc, Dạ Tiêu ở đâu ra chứ, rõ ràng là lão Đại đang dã chiến với Hoàng đế/ Lý Tứ vội vàng nhỏ giọng nói:

" Rút lui"

Trương Tam vội đi theo, đi được một đoạn nhỏ giọng hỏi:

" Rút lui bao lâu?"

"Ừm... Sáng sớm ngày mai đi."

Lý Tứ nói:

" Chúng ta trước tiên tìm bãi đất bằng phẳng một chút, nhóm lửa lên, ban đêm dã thú nhiều."

...

Âu Dương ôm ấp giai nhân trong ngực, giai nhân nói lời sát phong cảnh:

"Trở về tru di cửu tộc nhà ngươi."

Thanh âm vẫn còn rất dịu dàng.

" Ngươi và ta có quan hệ này, ngươi cũng tính nằm trong cửu tộc nha."

" Quan hệ?"

Triệu Ngọc lạnh giọng hỏi:

" Vậy Lương Hồng Ngọc với ngươi là có quan hệ gì?"

" Các ngươi đều giống nhau."

Âu Dương buông Triệu Ngọc ra đứng lên nói:

" Một người lấy quốc gia làm trọng, một người lấy sự nghiệp làm trọng. Còn định kiến công lập nghiệp trong lĩnh vực mình thích. Ngoại trừ quan hệ tình dục, còn có thể có quan hệ gì? Ai..."

Âu Dương thở dài.

Triệu Ngọc hỏi:

"Ngươi giống như có tâm sự?"

"Ừ... Kỳ thật ta... Ta rất mâu thuẫn."

Âu Dương nói:

" Vì dân tộc, ta phải làm cho ngươi biến mất. Nhưng ta lại không đành lòng thương tổn ngươi."

" Ngươi... Ngươi muốn giết ta?"

Triệu Ngọc ngược lại bị lời này làm kinh ngạc, nói lắp hỏi"

" Vì, vì sao?"

Nước mắt cũng sắp rơi xuống.

" Ngươi nếu không có ở đây, ta liền có thể ổn thỏa ràng buộc quân đội. Giúp đỡ hoàng đế bù nhìn của, rồi sau đó quy phạm hoá tuyển cử, khiến Đại Tống sớm tiến vào xã hội tư bản. Đương nhiên, thiên hạ vẫn là thiên hạ của Triệu gia."

Mấy quân lộ trọng binh của Đại Tống đều có quan hệ rất lớn với Âu Dương, nếu Triệu Ngọc biến mất, có thể ràng buộc và hiệu lệnh bọn hắn cũng chỉ có một mình Âu Dương. Chỉ cần Âu Dương ổn định vì quốc gia, chứ không phải là tư lợi, những tướng lãnh này đều sẽ nghe theo sự điều hành của Âu Dương.

Triệu Ngọc hỏi:

" Ngươi muốn làm hoàng đế?"

Âu Dương lắc đầu ngồi xuống sờ gương mặt Triệu Ngọc:

" Ta đối với Hoàng đế một chút cũng không có hứng thú. Yên tâm đi, ta thà rằng ngươi giết ta, ta cũng sẽ không giết ngươi."

Âu Dương dù sao cũng không phải là kiêu hùng gì. Bản thân hắn cũng không có dã tâm gì.

Triệu Ngọc hỏi:

" Vậy ngươi muốn thế nào?"

Âu Dương trầm tư một hồi nói:

" Ta hi vọng ngươi phối hợp để ta giấu đi ngươi."

" Nếu không thì sao?"

" Ta đây liền mạo hiểm mang ngươi giấu đi."

Triệu Ngọc mặt không chút thay đổi nói:

" Trẫm biết lá gan của ngươi rất lớn. Không chỉ dám cùng ta cá nước thân mật, còn dám âm mưu soán vị."

" Không phải là soán vị."

Âu Dương nói:

" Triệu gia Hoàng đế tuy rằng mất đi một chút quyền lợi, nhưng vẫn sẽ được truyền thừa muôn đời. Hơn nữa bản thân ta tuyệt đối sẽ không làm giám quốc hoặc là làm hoàng đế."

Triệu Ngọc sau khi suy nghĩ thật lâu nói:

" Trẫm sẽ không hợp tác với ngươi, trẫm là cửu ngũ chí tôn."

"Ừ..."

Âu Dương cười khổ:

" Bây giờ liền xem ta có thể giấu ngươi đi được hay không rồi."

...

Âu Dương thật cao hứng, Trương Tam Lý Tứ đã đến. Có điều Trương Tam Lý Tứ nghe nói Âu Dương giấu Hoàng đế đi, quả thực bị làm cho sợ đến xanh mặt. Lại nhìn Triệu Ngọc ở một bên nghe Âu Dương nói chuyện, vừa không tỏ vẻ phản đối cũng không tỏ vẻ đồng ý, lại càng cảm thấy quái dị.

Lý Tứ phân tích:

" Cấm quân chắc chắn đã bắt đầu lục soát núi. Ngày hôm qua là do không có thuyền, sáng sớm hôm nay nhất định sẽ bắt đầu lục soát thủy đạo. Muốn giấu Hoàng thượng, nhất định phải làm cho bọn họ cho rằng Hoàng thượng đã chết rồi."

Âu Dương nói:

" Ngày hôm qua rất nhiều người đều trông thấy ta ở trong nước bắt được Hoàng thượng, chỉ cần ta ra mặt nói Hoàng thượng đã chết, ta nghĩ không có người hoài nghi."

Âu Dương cầm lấy mũ quan của Triệu Ngọc nói:

"Cái này có thể làm chứng cớ, có thể thành công dẫn dụ bọn họ từ tìm người chuyển thành tìm xác. Mà xác sẽ không trôi từ thượng du xuống đâu."

Triệu Ngọc đột nhiên hỏi:

" Ngươi có rảnh không? Ngươi muốn ràng buộc quân đội, vừa muốn liên lạc với triều thần, còn muốn hội kiến con cháu Triệu gia, lại muốn chuyển trẫm đến Đại Tống."

" Bệ hạ, đại tướng các lộ này đều là người phi thường. Biết chuyện bất thường vậy xảy ra, tất nhiên là phải ràng buộc quân đội mình. Những tướng lãnh này đều là người trung quân ái quốc, sẽ không bị người khác lợi dụng dễ dàng."

Âu Dương nói:

" Triều thần không cần liên lạc, bây giờ là Từ Xử Nhân và Lý Cương giám quốc, bọn họ có quyền binh thần, có năng lực trấn an thần tử với địa phương. Về phần con cháu Triệu gia, nhất định phải tuyển chọn, nhưng chỉ chọn những người ngốc, tuổi còn nhỏ, thế lực yếu. Thần tin tưởng rất nhiều người hiểu rõ, lúc này để Hoàng đế càng có khả năng tiếp nhận chức vụ quốc gia sẽ càng hỗn loạn."

Triệu Ngọc hỏi:

" Không bằng dứt khoát phế đi ngôi vị hoàng đế cho rồi."

" Bệ hạ nói đùa."

Âu Dương nói:

" Thần chưa từng có ý nghĩ như vậy."

Lý Tứ nói:

" Đại nhân. Nếu muốn làm, ta đây với Trương Tam trước hết sẽ giấu kín Hoàng thượng trong rừng rậm. Chờ bọn hắn sau khi kiểm tra hạ du chúng ta sẽ thừa cơ rời khỏi."

"Ừ, chúng ta hẹn một thời gian địa điểm đi."

Âu Dương nói với Triệu Ngọc:

" Bệ hạ cũng đừng có chạy loạn, gọi bậy, hảo hảo phối hợp với hai người bọn họ, như vậy bệ hạ cũng ít chịu khổ một chút."

" Yên tâm, trẫm hoặc là không lên tiếng, nếu muốn lên tiếng thì các ngươi liền xong đời."

Triệu Ngọc nói:

" Kế hoạch của ngươi thất bại, trẫm cũng sẽ không giết ngươi, trẫm muốn khiến ngươi lưu lại tiếng xấu muôn đời."

Âu Dương chắp tay:

" Tạ ơn bệ hạ đã không giết."