"Ầm", một tiếng nổ vang lên, cổng thành bị nổ tung. Một tiểu đội tấn công, bất chấp tình hình bên trong cánh cửa, bắt đầu leo lên tường thành, một tiểu đội khác đi thẳng vào bên trong thành. Số binh sĩ còn lại đều chuẩn bị chờ đợi. Chỉ lát sau, trên đầu tường thành gửi tín hiệu: trong thành không có kẻ địch.
Phó Tướng phân phó:
"Ba trăm người chia ra lùng sục trong chu vi hai mươi dặm, thiết lập trạm trinh sát, những người khác tiến vào phòng ngự trong thành."
........
Hai ngày sau, bản bộ của Lưu Kỵ cũng đến nơi, Âu Dương tiên phong bước vào. Sau khi chiếm lĩnh huyện Tam, Âu Dương ở lại phòng thủ, phó tướng dẫn theo năm trăm binh sĩ tiếp tục tiến vào điều tra tình hình quân địch. Cư dân nội thành vẫn khá nhiều, nhưng xem ra cuộc sống rất kham khổ. Muối, gạo, các cửa hàng bán hai thứ phẩm căn bản nhất này đã bị cướp sạch, nên không mở cửa buôn bán nữa. Một phần cư dân đã rời khỏi bổn huyện. Trong huyện nha, Âu Dương tìm thấy một số tư liệu. Trên mặt có ghi các biện pháp quản lý nội chính của bang hội. Khá là vô lực và yếu ớt. Nguyên nhân chủ yếu nhất chính là, theo tinh thần của hội Hỗ Trợ, không có ai dám làm gì cho dù chỉ là buôn bán nhỏ. Gạo mà cư dân huyện dùng đều lấy từ dưới thôn lên, sau đó dùng điều kiện gia nhập hội Hỗ Trợ mà chia gạo xuống dưới. Địa vị của Ngư, Canh, Tiều trong hội Hỗ Trợ cũng khá cao. Dọc đường, Âu Dương liên tục điều tra nghe ngóng. Sau khi điều tra thì hết sức giận dữ, số người biết chữ trong huyện lại chỉ dừng lại ở một con số. Dò la mới biết, tất cả nho sinh, đạo sĩ, hòa thượng đều bị giết sạch, chẳng khác nào diệt tuyệt nhân sinh. Yêu cầu của hội Hỗ Trợ là không độc đoán, không cho phép bàn luận chính trị vượt mức, bàn luận về tôn giáo xuất hiện. Đối với cá nhân Chung Tương thì hết sức sùng bái.
Phó Tướng đến báo:
"Đại nhân, đã dò la rõ ràng rồi. Nơi này vốn có hơn một vạn quân Ngụy Sở, tối qua đã bỏ chạy hết cả rồi. Sức chiến đấu rất thấp, một nửa người trong số đó còn không có đao, kiếm. Rất nhiều thanh niên trai tráng là chiêu mộ tại bản địa. Ty chức đoán có rất nhiều quân Ngụy Sở chưa rời khỏi bản địa, mà về nhà rồi."
"Cho người xuống phố kêu gọi đầu hàng, cứ nói chuyện trước đây sẽ bỏ qua hết, ba ngày sau sẽ lập cửa hàng buôn bán, phát lương thực. Kẻ nào dám gây chuyện chém ngay tức khắc."
Âu Dương ngẫm nghĩ rồi nói tiếp:
"Bổ sung một câu, cấm vệ quân thưởng một số tiền lớn chiêu mộ người có khả năng làm gian tế trong nội bộ Ngụy Sở."
"Đại nhân, chiêu gian tế này công khai thì không hay cho lắm."
"Tướng quân nghĩ nhiều quá rồi, chiêu gian tế cái gì chứ. Chính là bảo họ sau này không dám đến chiêu mộ người của huyện Tam nữa. Người của huyện Tam sau này còn muốn gia nhập vào hội Hỗ Trợ thì đãi ngộ sẽ không được cao nữa rồi."
"Ty chức đã rõ."
Phó Tướng thầm khen ngợi trong lòng, một câu nói mà có thể đoạn tống nguồn binh sĩ tồn tại ở huyện Tam, mặt khác còn khiến tình cảnh của người huyện Tam trong nội bộ tặc nhân trở nên xấu đi.
"Quan sát kỹ trong mấy ngày qua, không có một vị tri huyện nào đến cả. thân hào nông thôn, thương nhân cũng bị họ giết sạch, không có người nào có sức ảnh hưởng một chút xuất hiện trong trấn. Sợ sẽ có một số người không sợ chết đến làm loạn."
Phó Tướng hỏi:
"Hay là ty chức tạm không lộ diện?"
"Không cần đâu, năm trăm người là đủ rồi."
Âu Dương nói:
"Bốn phía có trinh thám, Lưu tướng quân lại sắp đến, nên sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu."
.........
Không có kẻ nào đến gây chuyện, người đến chiêu mộ làm gian tế cũng không ít. Rất nhiều người vừa tới nha môn đã tỏ rõ mình là thành viên của hội Hỗ Trợ, tiến vào nội bộ của họ thì quá đơn giản. Âu Dương cũng không keo kiệt, phát trước cho mỗi người năm trăm đồng, sau đó hứa hẹn, nếu sự việc thành công thì sẽ thưởng thêm mỗi người mười quan tiền nữa.
Tây Hạ bắt đầu khai thác toàn diện, khế đất của Âu Dương đã chuyển bán cho thương nhân, tiền tự nhiên cũng nhiều lên. Tiền nhiều thì phải tiêu. Một buổi chiều mà đã chiêu mộ được tổng cộng hai trăm gian tế, tốn một trăm quan. Âu Dương thở dài, một trăm quan tiền ở Dương Bình thì chỉ có thể ăn được một bữa ngon của tiệm Kim Tôn.
Người ta chiêu mộ binh mã, Âu Dương lại chiêu mộ gian tế với quy mô lớn. Không chỉ chiêu mộ ở huyện Tam, chỉ cần có thể chứng thực bản thân từng lăn lộn trong hội Hỗ Trợ thì có thể gia nhập. Đao, thương, binh khí, tình báo, đầu, thuyền, thậm chí là người vợ thứ mười tám của Chung Tương cũng có. Tất cả thương phẩm đều niêm yết giá cả công khai, có kế hoạch, có chữ nghĩa, có chân tướng. Trên bảng giá niêm yết có chú thích, Một cái đầu của vợ Chung Tương giá 20 quan, đầu của một đứa con là 30 quan, sống thì thưởng thêm năm quan. Thuyền chở được mười người trở xuống năm quan, trên mười người thì sẽ thưởng từ tám quan đến năm mươi quan tùy kết quả thực tế.
Một con ngựa ba mươi quan, một thanh đao sáu quan... không chỉ chiêu mộ gian tế mà còn hoan nghênh tất cả những người có tài sản cá nhân trong hội Hỗ Trợ đến ứng tuyển. Áp phích được dán khắp nơi, mỗi thôn, mỗi xã, mỗi huyện đều dán áp phích giải thích. Số người của hội Hỗ Trợ ở khu vực địch chiếm đóng gia nhập tăng vọt lên chỉ trong một thời gian ngắn.
Chiến lợi phẩm đầu tiên cũng đã được Lưu Kỵ đưa đến huyện Tam. Lúc Lưu Kỵ từ chỗ huyện nha, nơi Âu Dương dùng để làm bộ chỉ huy tạm thời bước ra, thì có ba gã hán tử dùng xe bò chặn đường, trên xe là một lão phụ. Một tên binh sĩ đến báo:
"Bắt được mẫu thân của Chung Tương."
"Có thể chứng minh không?"
Âu Dương hỏi:
"Mẫu thân của Chung Tương sức khỏe không tốt, luôn đến lang trung ở Nhạc Châu khám bệnh. Họ nói họ là người của huyện Tứ, đến Nhạc Châu tìm kế sinh nhai, nghe nói có treo thưởng gian tế, nên bắt trộm mẫu thân của Chung Tương đến đây."
Binh sĩ trình lên một bức thư, nói:
"Trên đây còn có một bức thư mà Chung Tương để lại cho lang trung. Hứa hẹn sẽ trọng thưởng nên mong lang trung hãy chăm sóc và điều trị cho mẫu thân hắn thật tốt."
Âu Dương gật đầu nói:
"Trương Tam."
“Có tiểu nhân!”
Trương Tam chắp tay đợi lệnh.
“Thưởng mỗi người năm trăm quan.”
“Vâng!”
Âu Dương phân phó:
"Lý Tứ, cử người dẫn Chung mẫu đến Giang Lăng chăm sóc kỹ lưỡng, không cho phép để bà ta chết."
"Vâng!"