Thiên Tống

Chương 255-1: Lại làm giám quân (1)

Sau đó báo Hoàng Gia cũng tiến hành thu thập ý kiến trong dân gian. Đa số mọi người đều cho rằng: Trương Tuấn không phải người vô tội nhưng cũng không nên xử quá nặng. Có một số người cho rằng: Trương Tuấn có công lớn với xã tắc, có thể không truy cứu. Cũng có người cho rằng bên trong chắc hẳn có nội tình, không loại trừ khả năng quan lại bao che cho nhau, bộ phận có luận điệu như thế này rất ít, Đại Tống có yêu cầu rất nghiêm ngặt với chế độ kiện tụng. Ví dụ nếu có liên quan đến thân thích của những nhân vật có thực quyền ở Châu A, thì phán quyết của Châu A là vô hiệu, nhất định phải chuyện đến Châu B xa lạ để Châu B thẩm tra xử lý.

Sau đó Triệu Ngọc quyết định, giáng Trương Tuấn xuống làm võ tướng bát phẩm, trở về quân lộ Hà Bắc lấy công chuộc tội. Ngoài việc phải giao trả ruộng đất, phạt bổng lộc nửa năm, tổng cộng phí bồi thường cho Trịnh gia là hai trăm quan. Trương Tuấn tán đồng, do vậy mà vụ án này chính thức hạ màn.

Trận chiến ở Lai Châu, Trương Tuấn vốn có thể nâng cao giá trị của bản thân lên ngang hàng với Lưu Kỵ, đáng tiếc là sự tham lam của hắn đã làm hắn mất đi một tiền đồ tốt đẹp. Chẳng qua năng lực quân sự của hắn đã quá rõ ràng, có khi chỉ cần trải qua thời gian này là có thể làm lại từ đầu. Với một người trẻ tuổi như Trương Tuấn mà nói, đây chưa chắc đã là chuyện xấu.

Trong đợt tuyển chọn bốn đại tướng lĩnh của Âu Dương, ba đại tướng lĩnh đều có năng lực quân sự phi phàm ở một lĩnh vực nhất định. Hàn Thế Trung là chúng tướng trong số đó. Chỉ có Lưu Quang Thế là không lạc quan một chút nào. Lưu Quang Thế ở quân lộ Vĩnh Hưng dẫn binh đánh mấy trận khổ chiến, hắn không phải là người có sở trường về loại chiến đấu này, nên kết quả cũng tàm tạm, được gán lên đầu nhãn hiệu của sản phẩm giả mạo. Trong các tướng lĩnh được Âu Dương đào tạo ra, trừ hắn ra, các tướng lĩnh khác đều có công danh có thể coi là hiển hách.

Triệu Ngọc lại tìm Âu Dương đến nói chuyện, câu hỏi chỉ có một:

"Nếu khắp thiên hạ đều dùng những kẻ như Lưu Lãng đây, thì Đại Tống ta không phải sẽ biến thành Trịnh quốc nhân tín loạn quốc?"

Âu Dương sớm đã có đáp án chuẩn bị:

"Nếu thầy cãi có thể giúp tội nhân kiện tụng thì đương nhiên cũng có thể giúp khổ chủ kiện tụng. Và lại những gì Lưu Lãng nói đều là sự thật, nếu không có thầy cãi, thì đến Trương Tuấn cũng cảm thấy mình có tội là đương nhiên, chứ không biết trong chuyện này có nguyên nhân."

"Vậy người không có tiền thì phải làm sao?"

"Bệ hạ yên tâm, hiện nay thần vẫn có thể kiểm soát thầy cãi của Đại Tống, sẽ không nhận những vụ án hình ngục như thế này nữa. Đợi đến khi thầy cãi nhiều lên, vi thần sẽ có biện pháp để kiểm soát họ."

Âu Dương nói:

"Vấn đề rất quan trọng hiện nay là: không chỉ dân chúng không biết luật pháp, cho dù là Trương Tuấn, thậm chí là các quan đại thần trong triều đình cũng rất ít người biết luật pháp, cho nên trước hết phải ra sức nâng đỡ thầy cãi. Bệ hạ cũng không biết, Thái Tổ Hoàng Đế trọng pháp luật mà không khởi xướng pháp gia. Cũng chính là vì pháp luật có cơ sở từ nho giáo, mà pháp luật tôn gia không có quan hệ gì lớn với pháp gia cả."

Triệu Ngọc gật đầu:

"Trẫm lại nghĩ tới hiến pháp mà khanh đã từng nói."

"...."

Âu Dương không biết đáp lại vấn đề này như thế nào.

Triệu Ngọc hiểu, Âu Dương biết mình có nói gì cũng vô ích. Triệu Ngọc đổi đề tài, hỏi:

"Trận đá cầu năm nay có tuyển thủ của những nước nào tham gia?"

"Bẩm Bệ hạ,chỉ có Đại Lý cử người đến."

Triệu Ngọc khẽ gật đầu, thấy không có gì để hỏi nữa, bèn khua tay bảo Âu Dương lui.

Tháng bảy, giải đá cầu Dương Bình bắt đầu khai mạc. Đồng thời hai quân Tống - Liêu ở Tống Bắc tạm thời rơi vào trạng thái yên tĩnh. Nhưng quan hệ Kim - Liêu thì lại khá căng thẳng. Da Luật Đại Thuần- Đại Nguyên Soái tân nhiệm của quân Liêu đang tập kết trọng binh ở Thông Châu, đồng thời tập kích quy mô lớn với phủ Hoàng Long, dẫn quân tiền tuyến đến đóng quân ở nơi cách phủ Hoàng Long hai mươi dặm ngoài. Cùng lúc với việc quân Liêu tiến hành mở lại chiến đoan, quân Tống âm thầm chấm dứt chiến tranh. Da Luật Đại Thạch - người đã mất đi chức Nguyên Soái sau khi được khôi phục tự do đã kịch liệt yêu cầu phải thật đề phòng quân Tống. Hắn cho rằng chỉ có quân Tống mới có thực lực tấn công Thông Châu, thậm chí là phủ Lâm Hoàng.

Liêu triều cũng khá xem trọng ý kiến của Da Luật Đại Thạch, do vậy mà đã bố trí hai mươi vạn binh trải rộng từ Cẩm Châu đến Thông Châu. Mà từ Thông Châu đến phủ Hoàng Long thì chỉ bố trí khoảng bảy vạn binh. Toàn bộ vũ khí của Liêu quốc cũng không phải hoàn toàn là vũ khí lạnh. Tuy sử dụng không ít vũ khí hỏa dược của Tống quốc, nhưng hàng nhái, hàng giả cũng không phải là không có. Do kĩ thuật không thành thục, cộng thêm giới hạn trọng việc gia công hỏa dược mà không thể làm ra thứ vũ khí gọi là đại bác gì đó. Nhưng vẫn có trang bị súy thủ pháo.