Hồ Hạnh Nhi khinh bỉ nói:
” Chẳng lẽ ngươi cho rằng bọn họ sẽ không lục soát xe?”
” Lục soát xe?”
Hồ Hạnh Nhi thật muốn biết người nọ thật sự không phải là ngu ngốc chứ:
” Đúng, ta ngồi trên xe vừa vén rèm xe lên, ta liền bị phát hiện ra rồi.”
Âu Dương trả lời:
” Ngươi không phải ngồi xe.”
” Ta đây là?”
” Đánh xe.”
Âu Dương nói:
” Bọn họ nhất định không nghĩ tới Hồ Đại Thiên kim sẽ đi đánh xe.”
“… Tại sao là ngươi chiếm tiện nghi?”
Âu Dương vội nói:
” Đồng tâm đồng đức, ngươi trốn ở đây đi, ta đi tìm xe ngựa với quần áo phu xe.”
…
Xiêm y vải thô, có chút mùi mồ hôi, cộng thêm cái đấu lạp cũ rách trên đầu. Hồ Hạnh Nhi đổi quần áo trong xe ngựa ra ngoài hỏi:
” Ta không biết đánh xe.”
“Nói giỡn, cha ngươi dẫn ngươi đi bàn chuyện làm ăn, chẳng lẽ không dạy ngươi cưỡi ngựa?”
” Ngươi…”
Hồ Hạnh Nhi bị đánh bại nói:
” Vương Ngũ hay là Triệu Lục gì đó, lên xe đi.”
Như suy nghĩ của Âu Dương, lính ở cửa thành thật không nghĩ tới Hồ thiên kim sẽ làm phu xe, sau khi nhìn thoáng qua Âu Dương bên trong xe, thuận tiện kiểm tra một chút công văn Dương Bình mà Âu Dương dùng quan ấn giả tạo ra liền phất tay cho đi.
…
Dưới sự dẫn dắt của Hồ Hạnh Nhi, xe ngựa rất nhanh đã đi đến quan đạo. Hồ Hạnh Nhi xuống xe đến bên dòng suối nhỏ, rửa mặt một chút. Rồi sau đó nói với Âu Dương:
” Phía trước bốn mươi dặm chính là một mỏ quặng có cổ phần của phụ thân ta, dưới quặng mỏ có thôn. Có điều ngươi không phải là đưa tin sao? Đi chỗ đó làm gì?”
” Vậy quặng mỏ kia có người Nữ Chân sao?”
“Hừm, vấn đề này, chắc chắn không thể thiếu.”
Hồ Hạnh Nhi nói:
” Đây là quặng mỏ nhỏ, ngươi đi đến Y Xuyên huyện nhìn xem thử sẽ biết, chỗ kia ít nhất có đến năm sáu ngàn người Nữ Chân đang đào quặng mỏ.”
Âu Dương biết rõ, chỗ kia chủ yếu là mỏ than, dầu mà triều đình thu mua. Hà Nam còn có một mỏ than lớn ở Hạc Bích. Từ thời Tây Hán, than đá đã trở thành nhiên liệu rất trọng yếu, mà còn Hạc Bích theo khảo chứng, lúc ấy đã có sự khai thác mỏ than quy mô khá lớn.
…
Đã đến nơi cần đến, Âu Dương đi ra ngoài xe, đầu tiên nhìn thấy chính là lao công. Than đá rất đen, cho nên bọn họ cũng rất đen. Thôn nhỏ này bởi vì đào quặng mỏ mà tụ tập xây dựng nên, cũng là nơi nghỉ ngơi cho các lao công đào quặng. Điều kiện rất đơn sơ, có điều ruồi bọ hình như không quan tâm, khắp nơi đều thấy.
Vừa đúng thời gian ăn cơm trưa, bọn lao công xếp hàng, có người đi phân cơm cho bọn họ. Âu Dương đến gần nhìn thoáng qua, là hỗn hợp xác lúa mì với gạo thô, đồ ăn là rau xanh, không có canh, uống nước sôi. Phía nam nhiều loại gạo, phương bắc nhiều loại lúa mì. Hà Nam cả hai thứ đều có.
” Đang làm gì vậy?”
Một người phụ trách dẫn theo mấy người tiến lên hỏi.
” Ta là sai dịch Dương Bình, tới đưa tin, không biết mỏ than này ai là lão bản?”
” Lão bản? Thái XX”
Người phụ trách nói:
” Có điều không có ở đây.”
Âu Dương cởi bọc hành lý xuống, chỉ chốc lát lấy ra một phong thư nói:
” Có thể phiền ngươi giao cho Thái chưởng quỹ hay không?”
Người phụ trách nhận lấy nhìn một chút, gật đầu nói:
“Vất vả rồi. Huynh đệ cứ tùy tiện, muốn nghỉ ngơi hay muốn ăn cơm thì qua bên kia. Có việc cứ đến hỏi.”
Thấy Âu Dương thật sự là quan sai phái tới đưa tin, bọn họ cũng không có gì đề phòng. Nói cũng đúng, dù sao cũng lệ thuộc vào sự quản hạt của lão bản hiệp hội thương nghiệp Dương Bình. Đều là công nhân viên tép riu.
” Được, cám ơn.”
Âu Dương khách khí một câu, tùy ý ngồi xuống cầm nước uống. Hắn muốn đánh giá cảm xúc những người lao công Nữ Chân với lao công từ bên ngoài đến, còn có tình hình thân thể, đối lập dân tộc… Những tài liệu này không thể nào tìm người phụ trách được, chỉ có thể là tự mình quan sát.
Hồ Hạnh Nhi rất buồn bực ngồi ở bên cạnh Âu Dương ăn chút lương khô, nàng rất kỳ quái Âu Dương không qua đốc công bên kia ăn cơm nghỉ ngơi, cũng không vội lên đường. Mà là đem lực chú ý tập trung ở đám lao công lộn xộn trước mặt.
Rất đoàn kết, đó là một tín hiệu vô cùng không tốt. Âu Dương tuy rằng thời gian ngồi xuống không lâu, nhưng đã nhìn ra được sự bất hòa giữa hai giai cấp. Mà thế này chỉ tổ tạo nên sự đoàn kết nội bộ lao công. Ở Dương Bình sẽ có người đúng giờ tới tiễn trang Dương Bình, bọn họ giúp lao công đem tiền công không nhiều lắm gửi vào tiễn trang, đến hết kỳ hạn lao động trong hợp đồng, có thể lựa chọn lấy tiền về nhà. Đương nhiên phí thủ tục với phí tàu thuyền đều phải tự mình bỏ tiền túi ra. Còn có một loại gọi là luật chuộc thân, chính là dựa theo hợp đồng làm không công bao nhiêu năm đó, thu được thân phận người Hán với một số tiền không nhiều lắm. Có thân phận người Hán có thể đi làm công ở thành trấn, giá tiền nơi đó với ở đây có sự chênh lệch khá lớn. Như Dương Bình, còn có đãi ngộ cho người biết chữ.
Âu Dương cũng có ở đó, tuy rằng giai cấp đốc công cũng có phần kéo giãn khoảng cách thân phận với lao công, nhưng người cũng không phải là quá xấu. Có lao công bị thương thì cũng sẽ dặn dò phải rửa sạch miệng vết thương, băng bó các loại. Đốc công nói chuyện phiếm, có một người Nữ Chân biết nói tiếng Hán đi đến tham gia, đốc công cũng chẳng phản đối.
Ngồi nửa canh giờ, tình hình nơi này cơ bản đã hiểu rõ. Âu Dương lại cùng mấy người biết nói tiếng Hán hàn huyên một chút, càng nắm giữ tình hình địa phương rõ ràng hơn. Bên trong các lao công phi pháp có nhiều quốc tịch, nhưng đều lấy người Nữ Chân làm chủ. Người Nữ Chân cũng không khi dễ những người không cùng dân tộc. Mà tác phong đoàn kết của Nữ Chân cũng dẫn đường cho các dân tộc khác. Âu Dương với chỗ này đưa ra kết luận là:
” Một hô nhất định có thể trăm ứng. Chưa chắc là bởi vì nguyên nhân bị áp bách, mà phần lớn là hướng tới cuộc sống sinh hoạt. Người Nữ Chân bởi vì sau khi dùng vũ lực thưởng thức được Liêu quốc phồn vinh, tâm tính như vậy đã luôn đi theo bọn họ. Đây cũng là một vấn đề tồn tại khách quan của các dân tộc du mục. Trong khái niệm của bọn họ không có luật pháp, bộ tộc Nữ Chân cho phép cướp cô dâu, tôn trọng vũ lực, sùng bái dũng sĩ. Cướp đoạt với cướp bóc cũng không phải là chướng ngại đạo đức của bọn hắn. Đây chính là hậu quả không có Nho gia dạy bảo và không có giáo dục quy tắc vỡ lòng.
…