Đối với chuyện Ly hồn thuật lần trước, Trầm Dung Dương xem như có ơn với Vu Tố Thu, lần này là lễ mừng tân chưởng môn Võ Đang kế nhiệm, tất nhiên phải mời y đến.
Như Ý lâu lâu chủ đọc thư xong, lại đưa cho Bắc Minh giáo giáo chủ, nghiêm túc nói: “Võ Đang người tài giỏi rất nhiều, giáo chủ tình nguyện hạ mình đến trước cửa của bọn họ?”
Lục Đình Tiêu tiếp nhận thư, liếc mắt nhìn một cái, vẻ mặt vẫn thản nhiên như trước.
“Có thể.”
Trầm Dung Dương bật cười, phát hiện nam nhân này thỉnh thoảng rất thú vị.
Đột nhiên nhớ tới dọc đường đi từ Tô Châu đến hiện tại, Tô Cần đã chết, A Bích chính là Đường Tử Tinh, Mạc Vấn Thùy chẳng biết đang ung dung tự tại ở nơi nào, giờ còn có một Lục Đình Tiêu và Thị Cầm Thị Kiếm vẫn luôn đi cùng y.
Thực sự là thăng trầm đến mức khiến người ta phải hối tiếc.
Trên đời này, có cái gì là vĩnh hằng bất biến?
Mà con đường phía trước, còn có cái gì đang chờ bọn họ?