Tôi
cắn chặt răng, quyết tâm ra tay xử lí những thanh kim loại phía trước, mở đường
tiến tới vị trí trung tâm trên phiến đá thứ năm mươi lăm. Phải mất rất nhiều thời
gian và công sức, cuối cùng tôi mới tới được vị trí đó. Bình tĩnh quan sát thêm
một lần nữa trước khi ra tay, tôi phát hiện ra cỗ máy này được thiết kế theo một
kết cấu rất chặt chẽs: Bốn đường biên của phiến đá đều vuông góc với nhau ứng với
bốn phương Nam, Bắc, Đông, Tây. Bốn thanh kim loại lại cắm vuông góc tại bốn
góc của phiến đá, ứng với tám hướng Đông Nam, Đông Bắc, Tây Nam, Tây Bắc. Để
phá được thế trận trên bắt buộc phải cùng một lúc dùng tới bốn sợi dây da lừa,
thế nhưng tôi lại chỉ có hai tay, biết mở thế nào đây?
Suy
đi tính lại, cũng chỉ còn cách tiếp tục dùng đến lỗ sẹo trên khớp xương nối
trong lòng bàn tay tôi, rồi chọc bốn sợi dây da lừa vào đó, lợi dụng lực của cả
khớp xương để cùng lúc mở bốn thanh kim loại. Nhưng kế hoạch đó lại khiến tôi
do dự, vì thực chất tôi đâu có khả năng đấy; hơn nữa, một lỗ khoan nhỏ như vậy
làm sao có thể nhét được bốn sợi dây da lừa chứ, chẳng nhẽ lại phải khoan thêm
ba lỗ nữa vào lòng bàn tay nữa sao?
Đắn
đo một hồi lâu, tôi mới hạ quyết tâm tiếp tục thực hiện kế hoạch trên. Cùng lắm
là chết ở đây là cùng chứ gì. Nghĩ là làm, tôi lấy ra một cây kim móc định nhờ
Lão Ngũ chọc thêm ba lỗ nữa vào xương bàn tay. Nhưng tôi chợt cảm thấy lỗ sẹo
trên lòng bàn tay phải bỗng dưng đau ngứa kì lạ, cảm giác như bên trong đó có
thứ gì đó đang chuyển động. Bỗng một ý nghĩ táo bạo lướt qua đầu tôi, vậy là
tôi đã có cách phá hủy Thiên Cung Cách sát trận này mà không cần phải tạo gây
thêm thương tích cho bản thân.
Cát
bay, cảm giác vừa rồi chính là hạt cát bay đang chuyển động bên trong lỗ sẹo.
Vì cất giữ nó ở đó suốt mấy tiếng đồng hồ, lại thêm việc phải vắt óc suy nghĩ
cách thoát thân nên tôi gần như đã quên bẵng sự hiện diện của nó, không ngờ lúc
khó khăn nó lại gợi cho tôi một ý rất hay. Trước mắt, tôi đã nắm được những kĩ
năng mở khóa ở cấp Địa Kiện, chỉ có điều sức vẫn còn hơi yếu, nếu có thể lợi dụng
được tính năng tự chuyển động đặc biệt của cát bay, thì sau khi cắm bốn sợi dây
da lừa vào lỗ sẹo kia rồi lợi dụng lực co bóp của những thớ thịt quanh đó kết hợp
với lực chỉ đạo từ khớp xương nối, không khéo tôi có thể mở được liền một lúc bốn
thanh kim loại kia cũng nên.
Tôi
nhanh chóng sắp xếp từng bước hành động và đoan chắc phương pháp này rất khả
quan. Lão Ngũ và chị Giai Tuệ đứng ở phía xa quan sát, tuy không hiểu rõ ý đồ của
tôi, nhưng hai người họ cũng đoán ra tôi đã tìm được cách mở khóa, nên vẫy tay
ra hiệu cho tôi nhanh chóng giải quyết, Lão Ngũ hét lớn:
-
Lan Lan, nhanh chóng xử lí bốn thanh đó đi, cần gì thì bọn ta ở đây sẽ hỗ trợ.
Tôi
cảm thấy vững tin hơn hẳn, nhẹ nhàng lấy trong bọc kim ra bốn sợi dây da lừa
dài nhất, lần lượt luồn vào bốn lỗ khóa ở mũi bốn thanh kim loại, đầu còn lại
thì kẹp chặt giữa các ngón tay. Tôi nhẹ nhàng bóc miếng urgo đang bịt miệng lỗ
sẹo ra, rồi nhanh chóng nhét bốn đầu dây vào bên trong. Qua hệ thống dây thần
kinh nhạy cảm, tôi lập tức cảm nhận rất rõ sự hoạt động mạnh mẽ của hạt cát bay
tác động lên đầu bốn sợi dây da lừa khiến chúng cũng khẽ chuyển mình theo. Tôi
mừng rỡ khôn xiết vì biết rằng cách này chắc chắn có hiệu quả, đúng là ông trời
đã phù hộ, ba hạt cát bay vô tình lưu lại trên người chị Giai Tuệ giờ đây lại
có thể cứu mạng ba người chúng tôi.
Tôi
vội ngồi khoanh chân giữa phiến đá, rồi từ từ nâng bàn tay phải lên trước ngực,
để bốn sợi dây da lừa chĩa về bốn hướng. Sau khi đã ổn định vị trí, tôi mới từ
từ cụp năm ngón tay lại, cố tình ép chặt những thớ thịt trong lòng bàn tay với
mục đích đẩy sợi dây chọc sâu vào tận đáy lỗ sẹo.
Bốn
sợi dây da lừa giống như bốn con hắc xà nhỏ xíu, đang không ngừng uốn éo luồn
sâu vào bên trong lỗ khóa. Đầu dây bên trong lỗ sẹo cũng không ngừng cọ xát lên
thành lỗ, khiến khớp xương của tôi ngứa ngáy vô cùng, nhưng tôi vẫn phải nén chịu,
cố gắng đưa bàn tay trái sang nắm chặt lấy cổ tay phải, hợp sức điều khiển các
sợi dây tiến tới vị trí nơi các lưỡi móc nhỏ trên rãnh trượt trong thanh kim loại
đang móc chặt vào phiến đá. Bỗng có tiếng “bục” khe khẽ vang lên, bốn sợi dây
da lừa tự động duỗi ra thẳng tắp, tần số hoạt động trở nên đồng nhất, bắt đầu
những bước mở khóa vô cùng phức tạp.
Hạt
cát bay bên trong lỗ sẹo như cũng hiểu ý của tôi, nó chuyển động mỗi lúc một
nhanh hơn, khiến những sợi dây da lừa cũng theo đó mà di chuyển mạnh hơn, cảm
giác như muốn bật tung ra ngoài. Tôi lập tức dùng những đầu ngón tay ép chặt
lên thớ thịt trong lòng bàn tay xung quanh miệng lỗ sẹo để không cho những sợi
dây đó tuột ra. Những lưỡi móc dần dần cũng bị gỡ ra khỏi phiến đá, sợi dây mỗi
lúc lại di chuyển sâu vào trong lõi thanh kim loại, khiến lực tác động càng mạnh
hơn.
Lực
căng ở hai đầu dây da lừa đang không ngừng tăng lên khiến cho sợi dây cứa mạnh
vào các thớ thịt trong lòng bàn tay tôi, những giọt máu đỏ tươi cứ thế túa ra
chảy thành dòng xuống mặt sàn đá. Cảm giác đau đớn do bị mất nhiều máu khiến
tôi nhiều lần như muốn ngất đi, rất muốn buông tay ra; thế nhưng tôi không thể
làm thế, để tìm ra ông nội, để có thể thoát ra khỏi đây, tôi bắt buộc phải chịu
đựng. Tôi cắn chặt răng, cố nén nỗi đau đang hành hạ thể xác để tập trung toàn
lực vào việc mở bằng được cỗ máy này.
Cuối
cùng, bốn sợi dây da lừa xoắn chặt lại với nhau, lực xoắn mạnh đến nỗi khiến cả
người tôi cũng muốn lăn theo. Để hãm lại, tôi liền nằm xuống sàn, hai chân bắt
chéo trên không trung, hai đầu gối kẹp chặt lấy khuỷu tay phải, rồi vòng cánh
tay trái ôm chặt lấy hai chân, cả người co tròn lại. Mặc dù đã dùng hết sức
mình, nhưng lực kéo của những thanh kim loại kia vẫn quá lớn, chúng kéo tôi lăn
tròn trên sàn đá chừng hơn chục vòng, sống lưng tôi bị đập mạnh xuống mặt sàn
đau nhức vô cùng, cả người trầy trụa cũng không ít.
Lực
xoay mỗi lúc một tăng nhanh hơn, cho tới khi tôi không đếm xuể mình đã bị quay
như vậy bao nhiêu vòng. Tôi lập tức nhắm chặt mắt lại, đầu óc quay cuồng choáng
váng, lục phủ ngũ tạn cũng bị đảo lộn, sống lưng từ đau nhức chuyển sang tê dại.
Đang
lúc định thả tay bỏ cuộc thì tôi bỗng cảm thấy lực trong lòng bàn tay giảm dần.
Bốn sợi dây da lừa cũng nhanh chóng co rút lại, rời khỏi thanh kim loại rồi trở
lại trạng thái mềm dẻo ban đầu trước khi rơi xuống người tôi. Toàn thân tôi vẫn
theo quán tính lăn thêm vài vòng nữa rồi mới dừng lại hẳn.
Tôi
thở dốc, lẩy bẩy chống tay lên sàn gượng ngồi dậy, lắc nhẹ đầu để định thần lại,
chân tay vẫn chưa hết tê mỏi thì bên tai lại nghe thấy một hồi âm thanh lớn từ
dưới đất vang lên, phiến đá ngay dưới chân tôi rung bần bật. Tôi nhanh chóng ngẩng
đầu lên quan sát bốn góc xung quanh thì thấy bốn thanh kim loại đang từ từ rời
khỏi phiến đá, bốn lưỡi móc nhỏ xíu cũng đang dần co lại.
Thành
công rồi, chắc chắn lần này tôi đã thành công rồi. Tôi vui sướng hét toáng lên,
quên bẵng sự đau đớn đang giày vò thân thể yếu ớt, hai tay chống lên mặt sàn,
quỳ gối cố nghểnh ra nhìn về phía đằng xa.
Đột
nhiên, tôi thấy trước mắt tối sầm lại, thì ra tia lửa xanh trên bốn thanh kim
loại kia đã tắt từ lâu. Ngay sau đó, bốn phía xung quanh cũng tối dần đi bởi
các thanh kim loại còn lại cũng bị tắt ngóm theo trình tự từ chỗ tôi ngồi kéo
dài ra phía đằng xa.
Sau
đó, từng thanh kim loại được kéo lên trên, khiến cả không gian căn hầm đột
nhiên vang những tiếng lạo xạo giống như tiếng cát rơi trên nền đá.
Tôi
như mở cờ trong bụng, cuối cùng công sức của mình bỏ ra cũng được đền đáp,
không những mở được Thiên Cung Cách sát trận mà còn khám phá ra đặc tính của những
hạt cát bay.
Không
gian bốn phía đen kịt, những tiếng lạo xạo vẫn không ngừng vang lên, xem ra những
thanh kim loại vẫn đang được kéo lên tít trên kia.
Trong
lúc lâng lâng vui sướng, tôi chợt rùng mình bất an, run rẩy nhìn về phía Lão
Ngũ và chị Giai Tuệ đang đứng lúc nãy nhưng vẫn chỉ là màn đêm tối đen như mực.
Hai người đã mất tích từ bao giờ.
Trong
lúc mở khóa, từ đầu tới cuối tôi chỉ đứng trong phạm vi phiến đá thứ năm mươi
lăm, thỉnh thoảng quay đầu lại vẫn nhìn thấy Lão Ngũ và chị Giai Tuệ đứng từ
phía đằng xa, tay cầm chiếc gương Dạ Minh lắc qua lắc lại, chiếu ra chùm tia
sáng màu xanh lấp lánh. Hơn nữa, bốn phía xung quanh đều là một màu đen kịt,
không có đến một tia sáng khác dù là nhỏ nhất, hai người họ không thể vì cố
tình trêu tôi mà gập chiếc gương Dạ Minh lại được.
Vẫn
không thấy, thực sự không thấy bóng dáng của hai người họ đâu! Tôi càng nghĩ
càng thấy sợ hãi, liên tục quay sang tứ phía với hi vọng tìm thấy họ, tôi hét
lên trong tuyệt vọng:
-
Lão Ngũ ơi… chị Giai Tuệ ơi… Lão Ngũ… chị Giai Tuệ…
Nhưng
trước mắt tôi chỉ là không gian im lặng như tờ và tiếng thét xé tan màn đêm của
tôi, thỉnh thoảng có tiếng chuyển động khe khẽ vọng lại từ đằng xa.
Tôi
cứ hét cho tới khi lạc cả giọng, nhưng bốn phía xung quanh đều không có bất cứ
một tiếng phản hồi nào, chắc chắn hai người họ đã bị mất tích. Vậy có nghĩa là
sau khi mở được phần Trung cung của Thiên Cung Cách sát trận, tôi đã khiến cho
các phần khác của cỗ máy tự động biến mất, không biết nó lợi hại tới mức nào mà
lại có thể khiến cho họ biến mất trong nháy mắt.
Thế
nhưng cũng thật khó hiểu, cho dù có xảy ra chuyện gì thì họ cũng phải kêu lên một
tiếng để báo hiệu mới phải, tại sao tôi lại không nghe thấy gì? Lẽ nào do quá tập
trung tinh thần vào mở khóa nên tôi đã không nghe thấy tiếng họ gọi?
Nghĩ
đi nghĩ lại, tôi vẫn không thể hiểu nổi vì sao họ lại biến mất như thế, cảm
giác sợ hãi một lần nữa lại khỏa lấp tâm hồn non nớt. Một đứa con gái mới lớn
như tôi thì biết làm gì trong căn hầm rộng lớn thế này đây?
Cùng
lúc đó, các thanh kim loại cũng đã dừng chuyển động, những khe rãnh cũng dần
khép kín. Để định hướng, tôi phải bò sát người xuống sàn, lần theo đường khe nối
trong bóng tối mịt mùng để tìm tới nơi hai người mất tích.
Tôi
đếm nhẩm trong đầu số lượng những phiến đá mình đã bò qua và phải luôn đảm bảo
rằng mình đang đi đúng hướng. Khi lần được tới nơi, tôi đưa tay mò khắp nhưng vẫn
không thấy gì cả. Trong nỗi kinh hoàng, tôi đã quờ quạng mọi chỗ có thể, thì bỗng
nhiên chạm phải một vật gì đó mềm mềm. Tôi vội vàng giật lấy, dùng cả hai tay
mân mê để xem đó là gì, hình như nó là đôi găng tay chuyên dụng của cảnh sát mà
chị Giai Tuệ đã từng dùng.
Tôi
đoán rằng trong lúc bất ngờ gặp sự cố, chị Giai Tuệ đã nhanh trí ném lại đôi
găng tay này với mục đích đánh dấu vị trí để tôi phát hiện nơi hai người mất
tích.
Căn
hầm này không thấy đỉnh, chắc chắn hai người không thể bay lên đó, và cũng
không thể nào có chuyện hắc ưng quắp họ đi mà tôi không mảy may nhận thấy. Vậy
thì chỉ có thể là do mặt sàn đá, chắc hẳn phiến đá đã lật lại khiến hai người họ
rơi xuống dưới.
Nghĩ
vậy, tôi bèn lấy tay sờ từng phiến đá xung quanh, nhưng cũng chẳng phát hiện ra
dấu hiệu gì bất thường. Suy nghĩ một lúc, tôi mới quyết định lấy chiếc kim móc
ra cào lên phiến đá để xem liệu có tìm thấy manh mối nào không.
Tiếng
ken két vang lên khi tôi cào lên nền đá giống như tiếng lũ chuột cống đang nghiến
răng kèn kẹt, thêm vào đó là tiếng chuyển động của cỗ máy từ đằng xa vọng tới;
những tạp âm này khiến tôi cảm thấy rất khó chịu, bất an. Lão Ngũ, chị Giai Tuệ,
hai người đang ở đâu? Tôi cố nén dòng nước mắt đang chực chảy ra, tay cào lên mặt
sàn mỗi lúc một nhanh.
Cuối
cùng, tôi cũng phát hiện ra điều đáng ngờ trên một phiến đá. m thanh ở đó khá lạ
lẫm, nhiệt độ bề mặt cũng mát hơn so với những phiến đá khác. Xem ra đây chính
là thủ phạm, nếu như tôi đoán không sai, thì hai người họ đã bị rơi xuống phía
dưới phiến đá này.
Tôi
liền áp sát tai xuống mặt sàn để lắng nghe những âm thanh phía dưới, đó là những
tiếng vang lớn, tạm thời tôi không thể biết rốt cuộc đó là sự chuyển động của vật
gì, Tôi chuyển sang những phiến đá bên cạnh, mặc dù vẫn là tiếng vang đó, nhưng
yếu hơn, rất có thể những âm thanh đó là của cùng một vật.
Khi
đã xác định đúng vị trí, tôi hạ quyết tâm tìm cho ra điểm mấu chốt, có như thế
mới biết tình hình hiện tại của Lão Ngũ và chị Giai Tuệ, xem họ còn sống hay…
Nghĩ tới đó, bên tai tôi như văng vẳng đâu đây câu “Hay đấy!” quen thuộc của
Lão Ngũ; và cả đôi mắt trong sáng, luôn lo lắng cho tôi của chị Giai Tuệ.
Tôi
thấy sống mũi cay cay, nước mắt lại chực trào ra, nhưng nghĩ đến lời Lão Ngũ
luôn chê tôi là đứa con nít chỉ biết khóc nhè; tôi đành cắn răng cố nén những
giọt nước mắt vào trong, và cũng tự hứa với lòng mình rằng: Lão Ngũ. Chị Giai
Tuệ, hai người cứ yên tâm, cháu nhất định sẽ tìm ra hai người.
Do
đã có kinh nghiệm trong lúc khống chế những thanh kim loại lửa, nên tôi đã hiểu
được phần nào cấu tạo và cơ chế hoạt động của những phiến đá này. Tôi lập tức
lôi từ trong balô ra một miếng kim loại dẹt và mỏng, cố gắng dùng hết sức ấn mạnh
nó vào đường khe nhỏ. Thế nhưng dù cố đến mức các đầu ngón tay trở nên tê cứng,
thì phiến đá vẫn không dịch chuyển và không hề có một dấu hiệu nào cho thấy nó
sẽ chuyển động. Tôi vẫn không nhụt chí, tiếp tục đổi sang các dụng cụ khác,
nhưng vẫn không khả quan gì hơn.
Loay
hoay một hồi lâu, tôi bắt đầu cuống lên, cả người đầm đìa mồ hôi, liền ngồi phịch
xuống phiến đá bên cạnh thở dốc. Trong lúc đang nghĩ ngợi lung tung, tôi bỗng cảm
thấy phiến đá dưới mông rung nhẹ, chưa kịp phản ứng thì bỗng nhiên thấy phía dưới
trống không, cả người tôi chao đảo rớt xuống.
-
Ôi mẹ ơi!
Tôi
hét lên thật lớn, trong lòng lập tức hiểu ra mình đã bị phiến đá hất xuống dưới.
Bản năng mách bảo tôi ôm chặt lấy hai gối, người co tròn lại, để tránh cho đầu
và tay chân bị thương.
Cả
người tôi lao xuống không phanh, bên tai chỉ còn tiếng ù ù của gió, lòng thầm sợ
hãi và lo lắng, nếu như rơi xuống mặt sàn đá thì thân này chắc chắn sẽ nát như
tương. Tôi cố gắng ngó xuống dưới, hình như có luồng ánh sáng rọi ngược lên
nhưng chưa kịp nhận ra cái gì thì tôi đã cảm thấy phía dưới lưng mình mềm mềm,
giống như chạm phải vật gì đó giống như bông xốp vậy. Bốn bề tối như bưng, lập
tức một cảm giác bí bức vây lấy tôi khiến hơi thở cũng trở nên nặng nề, khó chịu
hơn.
Cảm
giác như mình mỗi lúc một lún sâu hơn, rồi ngay sau đó, phía dưới lưng lập tức
truyền tới một lực đẩy rất lớn, khiến cả người tôi lại bật thẳng lên không
trung. Nó rất giống với trò chơi bật bông hồi nhỏ ông nội hay cho tôi chơi.
Cảm
thấy không nguy hiểm lắm nên trong lòng tôi đỡ lo đi phần nào. Cả cơ thể bật
cao khoảng chừng hơn chục mét, lực đẩy yếu dần đi, rồi lại bắt đầu quá trình
rơi tự do. Trên không trung tôi quay đầu nhìn xuống, những gì nhìn thấy khiến
tôi kinh hãi suýt tè cả ra quần.
Phía
dưới vẫn là một khoảng trống bất thường như trong lòng động, trên tường treo
dày đặc những ngọn đèn dầu, mặc dù lửa không lớn lắm, nhưng do chúng có cụm lại
với nhau nên chẳng trách ở dưới đó sáng như thế. Dưới mặt sàn là đống bầy nhầy
màu đen rất lớn, kết dính với nhau, thỉnh thoảng lại điểm xuyết bằng những đốm
lớn màu trắng, trông như những con mắt trắng dã.
Thoáng
một cái, cả người tôi rơi xuống đống bầy nhầy đó, rồi lại bật lên, lần này
không cao lắm, cứ lặp đi lặp lại như vậy thêm ba bốn lần thì dừng hẳn. Tôi nằm
bất động trên đống bầy nhầy đen đúa đó, dưới mông hơi man mát, không biết có phải
do tôi sợ quá mà tè ra không. Trong lòng bỗng dưng cảm thấy hỗn loạn vô cùng, rốt
cuộc đây là đâu, những cây đèn dầu kia do ai thắp lên?
Tôi
đưa mắt thăm dò xung quanh thì chợt phát hiện ra, trên bốn bức tường động mọc
ra vô số thạch nhũ khổng lồ, ở đó đặt rất nhiều những cây đèn dầu với hình dạng
cổ xưa, và gió… Tôi cũng không biết những luồng gió này từ đâu thổi đến, tuy bị
gió tạt song những cây đèn dầu không hề bị thổi tắt. Không nén được tò mò tôi
chậm rãi bò dậy.
Bỗng
nhiên, bên tai tôi văng vẳng có tiếng ai đó gọi:
-
Lan Lan, Lan Lan!
Tiếng
gọi ban đầu rất xa xăm, cảm giác như từ một nơi cách xa ngàn dặm vọng tới,
nhưng càng lúc tiếng vang đó lại càng rõ hơn.
Chị
Giai Tuệ?!
Đó
chính là giọng của chị Giai Tuệ, hình như còn lẫn cả giọng của Lão Ngũ nữa. Tôi
sung sướng đến phát khóc, lập tức rướn cổ về phía tiếng gọi kia đáp lời. Cách
nơi tôi đứng chừng hơn năm mươi mét, có hai bóng người mờ mờ đang ngồi trên một
tảng thạch nhũ, đó chính là Lão Ngũ và chị Giai Tuệ! Chị Giai Tuệ vội cầm một
cây đèn dầu lên, không ngừng vẫy tay ra hiệu, kèm theo đó là tiếng gọi vội vã của
Lão Ngũ.
-
Lan Lan, nhảy xuống phía dưới, đi men theo đường khe lại đây.
Khe
nào mới được chứ? Tôi chưa kịp phản ứng thì toàn thân lại rung lên một lần nữa,
phần “đệm” dưới chân bất ngờ biến mất, cả người tôi bỗng tụt mạnh xuống một cái
hố, nửa người dưới rơi tùm xuống nước.
Tôi
hốt hoảng giơ tay ra bám lấy miệng hố thì thấy mềm mềm như miếng thịt sống,
móng tay tôi cắm chặt vào nó, hệt như đang tóm phải một cái bánh bao rất lớn.
tay vẫn bám chặt, tôi ngoảnh đầu nhìn xuống. Thì ra những đốm trắng mà lúc nãy
tôi nhìn thấy từ trên cao xuống chính là những cái hố sâu, phần miệng hố trơn
nhẵn còn đáy thì sáng lấp lánh, phản chiếu những tia sáng lung linh trong trẻo,
bên trong hồ chứa đầy dung dịch như lòng trắng trứng gà.
Cha
mẹ ơi, đây là cái gì thế này? Tôi lập tức nhớ đến lời dặn của Lão Ngũ, liền cúi
xuống nhìn lại thật kĩ, thì ra bên thành hố, giữa những tảng mềm mềm kia là một
khe hở rất hẹp. Không lưỡng lự, tôi cúi người xuống, dùng tay vạch khe hở để
chui qua. Lăn lộn trong cái đống bùng nhùng đó một lúc thì tôi rơi tiếp xuống
dưới, lớp nhầy nhụa, bê bết vừa rồi dính đầy lên mặt lên đầu. Rất nhanh sau đó,
tôi đứng thẳng dậy, cảm thấy dễ thở hơn và trong lòng yên tâm được phần nào.
Trong lúc chui qua khe hở kia, bốn phía xung quanh đen kịt, một mùi tanh nồng bốc
lên khiến tôi thấy lợm giọng buồn nôn.
Mặc
dù trong lòng tôi rất lo sợ, nhưng may nhờ có tiếng gọi và sự hướng dẫn của Lão
Ngũ và chị Giai Tuệ, tôi mới biết đường mà chui qua khe hở thoát thân. Vừa mới
chui đầu qua, Lão Ngũ đã hối hả lấy tay phủi lớp bầy nhầy đang dính đầy trên đầu
tóc và quần áo tôi, rồi cốc mạnh vào trán tôi, sung sướng nói:
-
Con nhóc này, vậy là mi cũng xuống dưới này rồi.
Chị
Giai Tuệ vội lao tới ôm chầm lấy tôi.
-
May quá, may quá, chị cứ tưởng là đã lạc mất em. – Nói xong, chị lôi ra một chiếc
khăn tay lau sạch mặt mũi, đầu tóc cho tôi.
Gặp
lại hai người, tôi mừng rơi nước mắt, nắm chặt lấy tay họ, đang định nói gì đó
thì chợt thấy trên người Lão Ngũ giờ chỉ còn lại một chiếc quần, để lộ ra hai cẳng
chân gầy gò, đen đúa.
Tôi
ngại ngùng hỏi lão sao lại cởi quần dài ra? Lão Ngũ liền chửi thề một câu, rồi
kể lúc thấy cái thanh kim loại tự động kéo lên, hai người họ đã nghĩ mở khóa
thành công nên định chạy thẳng tới chỗ tôi đừng, ai ngờ phiến đá dưới chân lại
là phiến đá lật, nên họ bị rơi thẳng xuống dưới này. May mà phía dưới này mọc
toàn nấm đá, nếu không thì đã tan xương nát thịt rồi.
Lão
Ngũ nói với tôi, lớp nhầy nhụa ban nãy chính là nấm đá, chúng là một loại nấm
khuẩn dưới mặt đất cực kì quý hiếm, để chúng mọc dài được như thế thì chắc cũng
phải mất hàng trăm năm tuổi. Còn những đốm trắng phía trên bề mặt là những lỗ
thoát khí, nó mở ra khép vào theo một chu kì nhất định. Cái số ta cũng thật chó
chết, rơi đúng vào lúc nó đang khép lỗ thoát khí, vậy là nửa người dưới bị kẹp
chặt, làm tuột mất cả chiếc quần dài.
Nói
đến đây, lão vỗ mạnh vào đùi, khuôn mặt đầy vẻ ấm ức:
-
Lần này đúng là lỗ to rồi, không những bị mất quần đùi, mà đến cả gương Dạ
Minh, chuỗi hạt Ô Kim và mấy thứ bảo bối lúc trước tìm thấy giờ cũng mất hết rồi,
mẹ kiếp! Nếu biết trước là rơi xuống lũ nấm đá này thì ta đã không giấu chúng ở
trên người, bỏ mẹ trong balô có phải tốt hơn không.
Nghe
thấy vậy, tôi cũng tiếc đứt ruột thay lão, nhìn vẻ mặt đau khổ của Lão Ngũ, tôi
liền an ủi:
-
Lão Ngũ, cháu vẫn còn một số bảo bối không dùng đến đây, cháu cho lão hết đấy.
Lão
Ngũ đồng ý ngay tắp lự, nhưng đang định đưa tay ra nhận lấy thì mặt lão bỗng
dưng đỏ ửng lên, ngượng ngùng nói:
-
Cái này… cái này… ta làm sao lại đi giành đồ với một đứa trẻ chứ?
Tôi
cười khì khì, nói rằng mình vốn dĩ không thích chúng, quay đầu sang thì thấy chị
Giai Tuệ đang cầm trên tay chiếc đèn dầu rất cổ, liền vội hỏi chuyện gì xảy ra.
Lão
Ngũ hào hứng vỗ lên thành tường:
-
Theo như ta quan sát thì đây chính là một cái động tự nhiên, thế nhưng trên mỗi
tảng thạch nhũ lại đặt những chiếc đèn dầu. Cả địa cung chỗ nào cũng tối đen
như mực, duy chỉ nơi này mới có ánh sáng lung linh, có lẽ đích đến đã ngay gần
chúng ta, và cái bọn đầu trọc tết tóc đuôi sam kia chắc chắn đang giấu loại bảo
bối gì đó ở đây.
Nói
rồi, lão di di bàn chân xuống mặt sàn. Ánh mắt tôi chợt dừng tại một cái lỗ nhỏ
bằng đầu ngón tay trên tảng thạch nhũ, rõ ràng đó là do con người tạo ra, từ
phía trong lỗ đang phun ra một thứ dung dịch màu xanh nhạt, chảy men theo tảng
thạch nhũ nhỏ từng giọt xuống dưới. Cơn tò mò trỗi dậy, tôi liền ngồi xuống lấy
tay quệt một chút dung dịch đó lên xem, cảm giác sền sệt dinh dính như nhớt.
Lão
Ngũ nói ngay đây chính là loại dầu Hà Tử mà ngày trước những người Nữ Chân đã
dùng làm chất đốt. Nó được luyện từ hỗn hợp mỡ và mật gấu đen vùng Đông Bắc, với
đặc điểm rất đượm lửa, chỉ cần một giọt Hà Tử là có thể cháy sáng được cả ngày.
Vừa xong lão và chị Giai Tuệ đã gỡ một chiếc đèn dầu xuống, dùng vải làm bấc, mặc
dù chiếc gương Dạ Minh đã mất, nhưng dù sao cũng vẫn còn thứ này để ra khỏi
đây.