Thiên Tỏa

Chương 15

Tôi
nhặt những mảnh ghép đang nằm trên mặt đất lên, vừa chạm vào chúng
tôi đã cảm thấy lạnh tê tay, nhưng giờ không phải là lúc chần chừ.
Tôi nhìn lại thật kĩ, những mảnh ghép đen bóng này không biết được
làm bằng kim loại gì mà khá nặng tay. Chúng dày chưa đến một phân,
bốn phía xung quanh có những đường gân nổi, có cả những đường khe
lõm, có thể đó chính là để nối ghép với những mảnh khác.

Tôi
nói với chị Giai Tuệ:

-
Chị Giai Tuệ ơi, giờ hai chị em mình đối chiếu chúng với những hình
khắc trên thân con rắn kia để ghép nhé.

Chị
Giai Tuệ gật gật đầu, rồi lật đi lật lại mảnh ghép một lần nữa
quan sát thật kỹ, rồi nói:

-
Chị nghĩ cánh cửa này sẽ mở bung giống như Hắc cẩu linh môn, thế nên
nhất định sẽ phải có vài miếng nằm ở vị trí cắt đôi đó, chúng sẽ
có một góc vát thẳng, ta hãy tìm những mảnh ghép đặc biệt này
trước đi, để tí nữa mới tìm sẽ khó hơn.

Đúng
là cảnh sát vẫn thận trọng và chuyên nghiệp hơn, trong tình thế nguy
hiểm, mà vẫn có thể bình tĩnh suy xét mọi việc chu toàn như thế.
Tôi theo những phán đoán và gợi ý của chị Giai Tuệ để tìm ra những
mảnh ghép đặc biệt.

Chỉ
một lúc sau, chúng tôi đã tìm ra ba mảnh ghép tại vị trí khe cửa
mở, đặt lên cánh cửa cũng thấy tương đương. Tôi tìm một góc chuẩn
đặt miếng ghép lên, dùng hai tay ấn chặt xuống, miếng ghép theo lực
đẩy của bàn tay nằm vừa khít với thân rắn. Sau khi thả nó cũng không
bị rơi ra.

Sau
khi đã có kinh nghiệm, hai mảnh còn lại cũng dễ dàng hơn. Vậy là
chúng tôi đã ghép xong những vị trí đặc biệt tại đường biên phân chia
cánh cửa trên thân rắn khổng lồ, mười lăm mảnh còn lại dần dần
chúng tôi cũng lần lượt ghép được chúng lên đúng vị trí.

Vừa
mới ghép xong mảnh thứ mười tám, Lão Ngũ lại đeo chiếc balô run cầm
cập bước tới, lanh canh vài tiếng, những mảnh ghép còn lại đã được
lão đổ ra sàn. Do quá lạnh nên lão lập cập nói không thành câu.

-
Hai… hai… mươi… mảnh. Ghép… ghép lại… nhanh lên, Lão Ngũ ta… sắp không…
thể chịu được… nữa rồi.

Do
lúc trước quá tập trung vào ghép các mảnh ghép lại nên tôi cũng
không có thời gian để nghĩ đến những thứ khác, giờ nghe Lão Ngũ
nói, tôi mới cảm thấy lạnh thấu xương, răng đánh cầm cập. Nhìn sang
bốn phía, các bức tường cũng đã bị phủ một lớp băng trắng mỏng từ
lúc nào, mặt hồ chỉ còn lại hai góc sát bờ là thấy những mảnh
băng nhỏ đang trôi bồng bềnh, còn những chỗ khác đều đã bị đóng băng
dày đặc, nhiệt độ giờ đây ước chừng đã đi xuống tới âm mười mấy
độ.

Lão
Ngũ vỗ vỗ lên mặt, cắn chặt răng, nói với chúng tôi:

-
Ta đi nốt lần này, xong quay lại sẽ giúp hai đứa ghép nốt. - Nói
rồi, Lão Ngũ quay người chạy đi.

Nhìn
thấy thân hình gầy gò của Lão Ngũ đang bị tầng tầng lớp lớp khí
lạnh bao quanh, tôi và chị Giai Tuệ hết sức lo lắng, thế nhưng tình hình
trước mắt không cho phép chúng tôi suy nghĩ lung tung, đành quay lại
tập trung tiếp tục ghép những mảnh ghép còn lại.

Nhiệt
độ trong đường hầm giờ đã xuống tới mức hơi thở của chúng tôi cũng
bị đóng băng. Cả mặt hồ giờ đã thành một sân trượt băng lớn, chỉ
lộ ra những đầu trụ với luồng khí trắng đang cuồn cuộn lan ra tứ
phía, dần dần lấp kín cả không gian bên trong gian hầm này. Luồng khí
bay tới đâu, vách tường, mặt nước hay bất kì vật gì bên trong đường
hầm đều lập tức phủ kín một lớp băng màu trắng trong suốt.

Con
rắn khổng lồ trên cửa cũng bị ảnh hưởng bởi luồng khí lạnh, nên
những đường rãnh trên đó cũng dần xuất hiện một lớp băng mỏng, chỉ
trong chốc lát chúng đã bị lấp đầy, khiến những mảnh ghép không thể
nào đặt khít vào nhau. Tôi và chị Giai Tuệ cũng đang lạnh cóng, toàn
thân run bần bật, nhưng vẫn không ngừng dùng kim loại và mũi kim để
cậy chỗ băng bám vào, như thế mới có thể lắp từng miếng ghép đúng
vào vị trí.

Lão
Ngũ quay trở về sau lần thứ ba, đã đổ hết chỗ mảnh ghép con lại
xuống sàn, rồi lập tức tới giúp chúng tôi ghép những mảnh ghép còn
lại lên thân rắn.

Khi
tất cả những mảnh ghép đã được đặt vào đúng vị trí, tôi thầm
nghĩ: Đến nước này mà cánh cửa vẫn không mở ra thì chắc chắn chúng
tôi phải chết cóng ở đây thôi.

Chúng
tôi đứng có quắp, nhảy lò cò cho đỡ lạnh, mắt nhìn không chớp vào
cánh cửa đợi nó mở ra, nhưng đợi mãi mà chẳng thấy có dấu hiệu
gì, cánh cửa vẫn im lìm đứng đó.

Tôi
vô cùng hoảng hốt, tiến tới sát cánh cửa kiểm tra lại trên dưới một

lượt, tất cả bốn mươi chín mảnh ghép đều ở đúng vị trí, và vừa
khít với nhau, không thể nào có sai sót ở đây. Thế nhưng tại sao cánh
cửa vẫn chưa được mở ra, lẽ nào lại có thêm một mắt xích khác?
Nghĩ đến đây, tôi bước sang hai bên mép cửa đá quan sát một lượt nữa,
hi vọng có thể tìm ra được mắt khóa hoặc là một cái gì đó đại
loại như thế.

Lão
Ngũ thấy tôi mò mẫm một hồi lâu, mà chưa tìm ra manh mối, nên cuống
cuồng chửi bới:

-
Mẹ kiếp! Tại sao cái đồ sâu bọ này vẫn không có động tĩnh gì thế?

Chị
Giai Tuệ xoa mạnh hai tay vào nhau, miệng không ngừng xuýt xoa vì lạnh,
chị tiến tới cạnh tôi hỏi han tình hình, có phải chúng tôi đã ghép
sai mảnh ghép, hay còn có vấn đề khác nữa.

Nhìn
thấy khuôn mặt chị trắng bợt đi vì lạnh, lông mày cũng bám đầy hạt
băng trắng, tôi biết mình cũng không khá gì hơn, lắc đầu nói với
chị:

-
Mảnh… ghép… ghép… đúng rồi… nhưng… không biết… tại… tại… sao… lại
không được.

Lão
Ngũ hít một hơn nói:

-
Đầu… tiên… là… hắc xà, giờ thì… mẹ kiếp… lại thêm… cái trò này… -
Lão vừa nói vừa oán hận phi lên đạp thật mạnh vào thân con rắn.

Bỗng
nhiên, tôi phát hiện ra một chỗ rất lạ, ngay tại chỗ Lão Ngũ đạp
chân lên, sau khi lớp băng bị vỡ ra, phía trên mảnh ghép hiện ra một
lỗ tròn rất nhỏ, vì khi ghép đã quá vội vã, với lại chúng bị phủ
một lớp băng dầy bên ngoài, nên vừa xong tôi đã không để ý tới.

Lẽ
nào đây chính là mắt khóa? Nghĩ đến đó, tôi vội ngồi sụp xuống,
dùng một mảnh kim loại cạo chỗ băng còn sót lại trên mảnh ghép, lấy
từ trong túi ra một chiếc kim mảnh, rồi chọc thẳng vào lỗ khóa, bên
trong dường như có một vật gì đó châm thẳng vào đầu mũi kim. Tôi
bỗng mừng thầm, trong lòng chắc chắn đây chính là mắt xích.

̣a kiện cốt đoạn phá xà môn

Tôi
thử áp dụng những cách mở khóa quen thuộc, nhưng do hai bàn tay đã tê
cóng tới mức các đầu ngón tay đều đã đông cứng lại và không tuân
theo sự điều khiển của trí óc, tôi run rẩy mân mê chúng một hồi lâu,
đến việc cầm chiếc kim móc cũng không chắc chứ đừng nói đến việc
chọc kim vào lỗ khóa sao cho chính xác.

Tôi
cuống cuồng, lo lắng đến mức phát khóc và tự nguyền rủa mình: Mày
quả là con ngốc, đang trong lúc quyết định sinh tử mà không mở nổi
một cái khóa cho ra hồn. Trong lúc bấn loạn, bỗng nhiên tôi nhớ lại
những lời ông nội từng nói, kĩ thuật mở khóa chia làm ba cấp độ,
lần lượt ứng với ba giới là Thiên - Địa - Nhân, mà người ta hay tóm
lại bằng một câu: “Thiên Kiện quỷ thủ, Địa Kiện cốt đoạn, Nhân Kiện
nhục khai.”

Thiên
Kiện, dựa vào những năng lực hiện tại của mình, tôi không dám hão
huyền; thế nhưng cơ thịt trên hai bàn tay tôi giờ đã cứng đờ tới mức
không tuân theo sự điều khiển của lý trí. Chỉ còn cách mạo hiểm thử
dùng “ Cốt Đoạn” xem sao. Việc này có thành công hay không không còn
quan trọng nữa, đằng nào chúng tôi cũng chẳng còn con đường nào
khác. Nghĩ vậy, tôi cắn chặt răng, quyết tâm thực hiện ý nghĩ vừa
vụt qua đầu. Tôi lôi từ trong túi ra một chiếc kim nhỏ cực kỳ sắc
bén, đưa cho chị Giai Tuệ.

Tôi
nhìn thẳng vào mắt chị, giọng đầy quyết tâm sắt đá:

-
chị Giai Tuệ, chị chọc sâu chiếc kim này vào đây, kể cả chọc tới
tận xương cũng không được rút ra, mà phải tiếp tục xoáy sâu vào để
tạo thành lỗ nhỏ ở đó cho em. - Tôi vừa nói vừa xòe bàn tay phải
của mình ra, chỉ vào vị trí giữa lòng bàn tay, hơi chệch xuống một
chút. - Đây, chị chọc vào đúng điểm này cho em.

Những
lời cứng cỏi của tôi khiến chị Giai Tuệ giật nảy mình. Chị co rúm
người ra sau, không dám nhận chiếc kim, hoảng hốt nói với tôi:

-
Lan Lan, em làm sao thế, sao tự dưng lại nói những lời hàm hồ như
vậy?

Lão
Ngũ vốn là người ngang dọc trong giới giang hồ đã lâu nên lập tức
hiểu ý đồ của tôi. Lão một tay giữ chiếc kim, tay còn lại nắm chặt
cổ tay tôi, nghiêm túc hỏi:

-
Đấy chẳng phải là kĩ thuật mở khóa cấp Địa Kiện sao? Lan Lan, như
vậy có ổn không? Đừng cố gắng quá sức như thế.

Tôi
lắc đầu quầy quậy, rồi dứt khoát trả lời:

-
Được hay không thì vẫn phải thử một lần xem sao, không thể để mọi
người chết cóng ở đây được.

Lão
Ngũ nhìn tôi trân trối hồi lâu, rồi gật đầu ra chiều cảm thông:



-
Được! Nếu như thành công, thì cũng coi như mi đã bước đầu đạt tới
cấp Địa Kiện, được như vậy thì cũng xứng đáng để hy sinh. Lại đây,
cũng may khả năng lần mò vị trí của Lão Ngũ ta cũng khá chuẩn xác,
để ta giúp.

Chị
Giai Tuệ lập tức lao tới đứng chắn trước mặt tôi, nhìn thẳng vào
mắt Hắc Lão Ngũ, lắc đầu quầy quậy rồi ra sức ngăn cản:

-
Không được, cách này mở khóa được hay không cháu không cần biết, nhưng
không thể để đôi tay của Lan Lan tàn phế như thế được.

Tôi
vô cùng xúc động vì chị Giai Tuệ đã thực lòng lo lắng cho tôi, nhưng
việc này không thể trì hoãn được, tôi đành nhẹ nhàng ôm vai chị nói:

-
Chị Giai Tuệ, trước mắt chỉ còn cách này mới giúp chúng ta an toàn
thoát khỏi nơi đây. Chị yên tâm đi, nếu thành công thì coi như kĩ năng
của em cũng được tiến thêm một bước; còn nếu không thành công, thì
chúng ta sẽ biến thành băng đá trong nháy mắt, lúc đó đôi tay của em
giữ lại cũng còn ý nghĩa gì nữa?

Nghe
tôi nói vậy, chị Giai Tuệ im lặng suy nghĩ, nét mặt chị vô cùng đau
khổ và day dứt. Sau một hồi, chị hít một hơi thật sâu, không nói thêm
câu nào, chỉ lẳng lặng bước sang bên cạnh.

Lão
Ngũ búng búng ngón tay vào mũi kim, rồi quay sang nói với chị Giai
Tuệ:

-
Nhớ giữ chặt lấy Lan Lan, chắc là sẽ đau ra trò đấy.

Chị
Giai Tuệ lập tức vòng tay ôm chặt lấy eo tôi. Tôi cảm giác như chị
đang dồn hết sức để ghìm chặt nhất có thể, cứ như sợ tôi bay đi
mất, khiến tôi đau tức cả vùng bụng.

Lão
Ngũ nắm chặt lấy bàn tay đang xòe rộng của tôi, đầu ngón tay cái
lần nhẹ theo các khớp xương trong lòng bàn tay tôi, lão chậm rãi
giảng giải:

-
Lòng bàn tay có tổng cộng mười ba khớp xương, trong đó khớp nối các
xương ngón tay với nhau là nơi nhạy cảm nhất, vì vậy người mở khóa
cấp Địa Kiện vô cùng coi trọng vị trí này. Khi chọc kim vào sẽ hơi
tê và đau một chút, thế nhưng cũng không đến mức quá nghiêm trọng. Dĩ
nhiên là…

Đang
nói tới đó, tay phải của lão đột ngột ấn mạnh xuống, đầu mũi kim
sắc nhọn cũng theo đó đâm sâu vào lớp thịt trong lòng bàn tay tôi.

Ban
đầu, tôi không thấy đau lắm, cảm giác chỉ hơi nhoi nhói giống như bị
tiêm thuốc, nhưng đến khi mũi kim chạm đến xương, thì lòng bàn tay tôi
giống như bị một chiếc búa lớn đập nát. Cảm giác đau đớn lan dần
đến mọi điểm trong cơ thể, ngấm vào từng mạch máu nhỏ trong người
tôi.

Tôi
gào lên đau đớn, toàn thân quằn quại như muốn nổ tung, hai chân giãy
giụa điên cuồng. Chị Giai Tuệ càng ôm siết chặt hơn, khiến tôi không
thể nào nhúc nhích. Lão Ngũ lập tức thả chiếc kim, hai tay nắm thật
chặt cổ tay tôi.

Kể
cũng rất lạ, cơn đau vừa xong xảy ra đến bất chợt và đau đến tê dại,
nhưng nó cũng trôi qua rất nhanh, chỉ vài giây sau tôi đã không còn cảm
thấy đau đớn nữa. Chiếc kim vẫn đang cắm thẳng giữa lòng bàn tay, hơi
chuyển động theo từng cơn rùng mình của tôi.

Tôi
ngẩng đầu lên nhìn Lão Ngũ qua làn nước mắt giàn giụa, đôi mắt lão
rơm rớm, vẻ mặt cũng rất khó hiểu, nhưng lão vẫn nói tiếp với
giọng thản nhiên:

-
Dĩ nhiên là khi chọc mũi kim vào sẽ khiến ta đau đớn tới tận xương
tủy…

Nói
xong câu này, lão nhìn tôi, gật gật đầu, nở nụ cười ra chiều hài
lòng, tôi có thể cảm thấy sự khích lệ và tự hào lấp lánh trong
ánh mắt đùng đục ấy. Tôi hiểu rằng, những câu nói lúc ấy của lão
thực ra chỉ là nhằm đánh lạc hướng sự chú ý, để tôi thả lỏng cơ
thể và thoải mái tinh thần hơn. Nếu không làm như vậy, tôi e rằng
mình không thể nào chịu nổi sự đau đớn tột cùng đó.

Tôi
gắng gượng đưa tay gạt những giọt nước mắt đang lăn dài trên má, rồi
cúi xuống nhìn lại kĩ hơn lòng bàn tay phải của mình. Cùng lúc đó,
vị trí chọc kim vẫn đang tê buốt, nhưng một cảm giác ấm nóng dần lan
tỏa, sưởi ấm bàn tay tê cứng của tôi. Cảm giác ấm áp này giống như
mạch nước ngầm, chúng nhanh chóng lan tỏa từ lòng bàn tay tới mọi
ngõ ngách dù là nhỏ nhất trên cơ thể, khiến tôi cảm thấy như có
ngọn lửa đang cháy bập bùng bên trong cơ thể, xua tan cái giá lạnh
đang vây bủa.

Chuyện
gì đang xảy ra vậy? Tôi cảm thấy hết sức ngỡ ngàng, lẽ nào tôi đã
bước đầu đạt tới cấp độ Địa Kiện rồi sao? Và đây chính là cảm
giác đó? Tôi ngẩng đầu lên nhìn Lão Ngũ và chị Giai Tuệ đang đứng co
ro trước mặt, khuôn mặt hai người vẫn phủ đầy một lớp băng mỏng như
muối trắng, đôi môi đã chuyển sang màu thâm tím, run rẩy nhìn tôi chờ
đợi.

Nhìn
thấy họ trong bộ dạng như vậy, tôi vô cùng hoảng hốt, chắc chắn hai
người họ không thể chịu đựng được lâu hơn nữa, giờ không phải là lúc
mơ màng nghĩ mình đã đạt được cấp độ nào, mà trước mắt là phải
nhanh chóng mở cánh cửa đá kia ra, để mọi người thoát ra ngoài.

Tôi
không đắn đo rút chiếc kim đang cắm thẳng vào xương bàn tay ra, những
giọt máu trào ra từ miệng vết thương nhanh chóng đông cứng lại thành
những hạt băng nhỏ xíu màu đỏ. Tôi lôi một chiếc kim móc vô cùng
mảnh từ trong túi ra, dùng đầu kim gảy những giọt băng - máu ra, rồi
từ miệng vết thương đang rớm máu, chọc thẳng vào vị trí vừa khoan
trên khớp xương nối. Lần này tôi chỉ thấy hơi đau nhức một chút, nhưng
cảm giác đó qua đi rất nhanh.

Tôi
hít một hơi thật sâu để lấy thêm can đảm, sau đó ngửa lòng bàn tay
phải lên rồi thận trọng dò từng bước tới cánh cửa đá. Khi tới nơi,
tôi từ từ xoay cổ tay nghiêng xuống, đặt mũi kim vào đúng vị trí lỗ
khóa trên mảnh ghép kia, rồi nhanh chóng ấn sâu vào.

Mảnh
ghép đó không dày lắm, nên chỉ trong tích tắc, mũi kim đã chạm tới
lõi khóa. Đúng lúc đó, tôi bỗng nghe thấy một âm thanh kì lạ phát
ra, hơi giống tiếng bật nắp sâm banh. Tiếng động đó ban đầu chỉ vẳng
đến bên tai, rồi sau đó không ngừng lớn dần lên.

Tôi
giật mình, lòng bàn tay cũng vì thế mà hơi run lên, chút xíu nữa đã
làm chiếc kim rơi xuống đất. Tôi bặm môi bặm lợi ấn lại thật chặt,
rồi vội vàng quay đầu hỏi chị Giai Tuệ:

-
Có tiếng gì thế?

Chị
Giai Tuệ ngẩn người ra nghe ngóng một chút rồi hồ nghi hỏi lại tôi:

-
Tiếng gì cơ?

Rõ
ràng là chị không nghe thấy gì. Tôi quay đầu sang nhìn Lão Ngũ, lão
đưa mắt nhìn bốn phía thăm dò, có vẻ cũng thắc mắc không biết
chuyện gì đang diễn ra.

Tôi
chau mày, rõ ràng là âm thanh đó vọng đến rõ mồn một cơ mà? Tôi
không yên tâm, hỏi lại Lão Ngũ:

-
Hai người đều không nghe thấy gì sao? Vừa xong có một tiếng động rất
lớn vang lên mà.

Lão
Ngũ cau có lắc đầu.

-
Ta không nghe thấy gì cả. - Rồi lão quay sang nhìn các bức tường một
lần nữa, sau đó nuốt nước bọt đánh ực. - Mẹ kiếp, không phải là sắp
sập xuống đấy chứ?

Thấy
lão ngơ ngác, tôi lắc đầu định thần lại, đành tạm thời bỏ qua vấn
đề này vậy. Tôi tiếp tục ấn nhẹ chiếc kim vào bên trong khóa, lần
này lại có tiếng lách cách vang lên, giống như một vật gì đó rất
sắc nhọn đang cào lên tấm kim loại, vô cùng chói tai. Tôi vội dừng tay
lại, những âm thanh đó cũng ngừng theo, thế nhưng bên tai tôi vẫn còn
văng vẳng tiếng vọng đang nhỏ dần đi.

Tôi
đang định quay sang hỏi lại hai người kia, thì trong đầu bỗng lập tức
hiểu ra vấn đề. Tiếng động kia thực chất không phải phát ra từ bên
ngoài, mà do chiếc kim móc chạm vào lõi khóa, âm thanh truyền qua các
khớp xương khuếch đại lên bội phần và vọng đến khắp cơ thể tôi. Lúc
này, tôi mới lĩnh hội được chữ “ Nghe” trong ba bí kíp được truyền
lại trong giới Kiện môn. Hóa ra, ý nghĩa của chữ “Nghe” không đơn
thuần là dùng tai để lắng nghe mọi vật xung quanh, mà nó còn bao hàm
một tầng nghĩa sâu hơn thế, mặc dù mới chỉ nghe được những âm thanh
đơn giản, thế nhưng điều đó phần nào đã khẳng định được khả năng
của tôi. Xem ra, tôi đã thực sự đạt được cấp Địa Kiện rồi.

Thế
nhưng ngay lúc này đây, tôi không có thì giờ để cảm nhận niềm hạnh
phúc và cảm giác lâng lâng tự hào đó. Nhiệt độ đang giảm xuống một
cách nhanh chóng. Sau khi đạt được cấp Địa Kiện, cơ thể tôi có ấm lên
chút ít, nhưng cảm giác đó đã nhanh chóng biến mất, thế nên tôi bắt
buộc phải tranh thủ từng giây từng phút để mở cánh cửa đá càng
nhanh càng tốt.

Tôi
cắm mũi kim vào vị trí thích hợp bên trong lõi khóa, xoay tròn bàn
tay một vòng để mũi kim không ngừng chọc sâu vào kết cấu bên trong. m
thanh truyền qua xương cốt vang đến tai vô cùng lớn, thế nhưng giờ tôi
cũng đã quen dần với chúng, nên cũng không còn hốt hoảng như lúc ban
đầu nữa.

Tôi
dồn hết sức mình vào lòng bàn tay, xoáy chiếc kim sâu vào trong.
Bỗng nhiên, miệng vết thương trong lòng bàn tay trào ra một giọt máu
tươi, nhưng nó không rớt xuống đất, mà men theo thân kim từ từ chảy
vào bên trong lỗ khóa. Đáng ngạc nhiên hơn nữa là, mặc dù nhiệt độ
trong phòng đã xuống thấp đến độ mọi thứ đóng băng trong nháy mắt,
thế nhưng giọt máu đó tuyệt nhiên không hề bị ảnh hưởng.

Khi
giọt máu chui hẳn vào trong lỗ khóa, những gì cảm nhận được qua da
thịt khiến tôi ngạc nhiên đến tột độ. Giọt máu kia đang lan tỏa khắp
mọi nơi trong lõi khóa, nó chảy đến đâu là từng bộ phận bên trong
được “rã đông”đến đó. Thậm chí, từng phần trong lõi khóa như bánh
răng, trụ khóa, lò xo hay thanh móc sau khi thấm máu nóng, liền phát
ra thứ âm thanh vô cùng chói tai, giống như những vật đang reo hò ầm ĩ
vì đã sống sót qua mùa đông lạnh giá, giờ là lúc mùa xuân sang,
chúng ló đầu ra khỏi hang để tận hưởng không khí trong lành và tắm

mình trong làn nắng ấm áp.

Tôi
cố dồn nén sự kinh ngạc đang trào dâng trong phòng, dựa vào những
càm nhận từ xương cốt, để đưa ra phán đoán chính xác về kết cấu bên
trong lõi khóa. Thật là thần kỳ, cho dù mắt tôi không nhìn thấu tận
bên trong, nhưng trong não bộ lại hiện ra một sơ đồ vô cùng chi tiết
và rõ ràng, giờ thì tôi đã có thể dễ dàng nhận biết được đây là
loại khóa gì.

Theo
dự đoán ban đầu của tôi, con rắn lớn bám trên cánh cửa đá chính là
chiếc khóa ghép với bốn mươi chín rãnh lõm xuống…

Dựa
vào nguyên lí thông thường mà nói, với loại khóa này chỉ cần ghép
đúng các mảnh ghép vào vị trí của nó là cánh cửa sắt sẽ tự động
được mở ra. Thế nhưng, bốn mươi chín mảnh ghép kia lại bị lồng trong
một kết cấu vô cùng đặc biệt. Trong số đó, có một mảnh ghép mang
lỗ khóa và cũng là điểm mấu chốt của cả chiếc khóa khổng lồ này.
Tất cả những miếng ghép được liên kết với nhau bằng đường rãnh và
đường vân trên thân rắn, tạo thành một mạng lưới ảnh hưởng trực tiếp
đến nhau; và cuối cùng, tất cả đường dẫn ngầm đều tập trung đến
mảnh ghép mang lỗ khóa. Có thể nói rằng, đây chính là một biến thể
của loại khóa lồng khóa với các mảnh ghép nối liền và liên kết
chặt chẽ với nhau. Đấy là lí do vì sao chúng tôi đã lắp đúng tất
cả các mảnh ghép rồi mà cánh cửa vẫn không chịu mở ra.

Mặc
dù loại khóa lồng khóa này có kết cấu phức tạp, khó mở vô cùng,
thế nhưng do đã đạt cấp Địa Kiện nên khả năng và kỹ thuật của tôi
không còn như trước nữa. Dựa vào những cảm nhận từ khớp xương tay,
chỉ một lúc sau tôi đã tìm được sợi dây nối của kết cấu phức tạp
này.

Tôi
xoay nhẹ kim móc sao cho sợi dây nối kia cũng chuyển động theo, chỉ có
điều đoạn cuối của sợi dây nối bị quấn chặt lại thành một búi, nên
phải dùng một lực lớn để tháo từng chút ra, lúc đó mới được coi
là thành công.

Cho
dù đã đạt tới cấp Địa Kiện, nhưng bản thân tôi chỉ là một cô gái,
thậm chí còn chưa hoàn toàn trưởng thành, nên sức lực cũng có hạn.
Tôi đã làm đi làm lại nhiều lần nhưng sợi dây nối cũng chỉ chuyển
động được tí chút. Tôi loay hoay một lúc, quyết định đặt bàn tay
trái lên bàn tay phải, dồn toàn lực nhấn mạnh chiếc kim xuống.

Chiếc
kim chọc mạnh vào khớp xương, rồi trượt sang hai bên, phát ra âm thanh
lạo xạo, khiến phần thịt xung quanh đó cũng bị chọc nát. Không biết
tại sao lần này tôi mới cảm thấy đau thực sự.

Đau!
Đau đến tột cùng! Lòng bàn tay tôi như bị hàng nghìn con kiến thi nhau
xâu xé, mà mỗi vết cắn của chúng đều khiến tôi đau đớn đến tận
xương tủy, đau đến điên dại. Cảm giác đau đớn đó khiến cho nước mắt,
nước mũi tôi ầng ậc tuôn trào.

Lão
Ngũ và chị Giai Tuệ tái mặt không hiểu vì sao tôi lại giãy giụa điên
cuồng như thế, vội hốt hoảng chạy tới hỏi han, vì sao lại như vậy?
Chị Giai Tuệ cuống cuồng lo lắng, không biết làm cách nào để giúp,
chị đành đặt tay lên vai tôi định vỗ về cho đỡ đau.

Thấy
vậy, tôi vội vàng né sang một bên, vừa khóc nấc vừa nghẹn ngào nói
trong nước mắt:

-
Đừng… đừng động vào em, không ai được động vào em, cả hai người đừng
động vào em, hu hu… u… u, đừng động vào em…

Trong
hoàn cảnh này, bây giờ không phải là lúc giải thích với họ, nhưng
trong đầu tôi luôn hiểu rất rõ là dù loại khóa phức tạp đến mấy
thì cũng đều có chung một đặc tính vô cùng kỳ quái, đó là khi mở
chỉ một người được phép động tay vào, chứ nhất định không thể có
bàn tay của người thứ hai. Chỉ cần một tác động nhỏ từ người khác
thôi cũng sẽ khiến cho lực cân bằng của kết cấu trong lõi khóa tự
động biến mất, điều đó sẽ khiến cho những sợi dây nối bị đảo lộn
vị trí, lúc đó thì không thể đoán nổi sẽ nguy hiểm tới mức nào.

Hai
người thấy tôi hét ầm lên như vậy liền lập tức đứng khựng lại, ngơ
ngác nhìn nhau không biết phải làm sao cho đúng.

Tôi
cố gắng chớp mắt, ép những giọt nước mắt rơi ra để nhìn rõ mọi
vật hơn, khó nhọc lên tiếng:

-
Đừng… đừng lo cho cháu, tí nữa cháu sẽ nói với mọi người, hu hu… u…
u…

Lão
Ngũ đưa tay lên xoa chòm râu đầy suy tư, rồi bỗng nhiên vỗ trán đánh
đét, vẻ như đã hiểu ra vấn đề. Lão vội kéo tay chị Giai Tuệ lại,
thì thào:

-
Đừng động vào nó, biết là rất đau, nhưng giờ mở khóa mới là việc
quan trọng nhất.

Chị
Giai Tuệ cũng hiểu được phần nào lời của lão, chị hơi chau mày,
nhìn tôi đầy thương xót.

Tôi
dường như không thể nào tiếp tục chịu đựng nỗi đau này, liền khóc
toáng lên, nhân thể lòng bàn tay đang tê dại vì đau nhức đến tột
đỉnh, rồi tiếp tục ấn mạnh chiếc kim vào sâu bên trong.

Sự
đau đớn khiến đầu óc cũng trở nên nhức buốt, nước mắt nước mũi
không ngừng tuôn ra làm mọi vật đều trở nên mờ ảo trước mắt tôi, mũi
kim cũng dần chọc tới điểm tận cùng. Cuối cùng, tôi chốt chặt mũi
kim tại vị trí tâm điểm của những sợi dây nối kia.

Tôi
chỉ biết gắng sức mở được tâm điểm này thì cả mạng lưới kia sẽ tự
động được mở ra. Nghĩ vậy, tôi liền quay đầu lại, nói với chị Giai
Tuệ và Lão Ngũ trong nước mắt:

-
Hu hu, hai… hai người… đừng… đừng động vào cháu, giờ mới là lúc quan
trọng nhất.