Tiến vào phòng bên cất lưu huỳnh, than củi, tiêu thạch, dầu hỏa và rất nhiều các loại đồ vật linh tinh, Diệp Vô Thần đuổi Diệp Thất Diệp Bát ra ngoài, đồng thời phân phó ai cũng không cho tiến vào. Diệp Thất Diệp Bát chỉ đành ngoan ngoãn canh ngoài cửa, trong lòng không nhịn nổi không ngừng đoán dụng ý của hắn.
Qua chừng nửa giờ sau, Diệp Vô Thần rốt cuộc từ bên trong đi ra ngoài, sau đó đóng cửa lại, nghiêm túc nói:
- Phòng này về sau không được sự đồng ý của ta ai cũng không thể tự mình vào, hơn nữa, phụ cận chỗ này tuyệt đối không thể dùng bất cứ lý do gì để châm lửa, nghe rõ chưa?
Diệp Thất Diệp Bát song song gật đầu, trong lòng nghi hoặc nhưng cũng không dám hỏi nhiều.
Ngửi ngửi chút ít mùi hỏa dược bám lại trên người, Diệp Vô Thần nhíu mày nói:
- Bảo Tiểu Lục đưa một bộ y phục mới cho ta.
- Vâng vâng.
Sớm ngày hôm sau, khi trời còn chưa sáng, Diệp Vô Thần đã mở mắt. Sau đó nhẹ nhàng lấy cánh tay Ngưng Tuyết quấn chặt ra, rón rén xuống giường.
Chuyện hôm nay vào triều chính thức nghe phong thưởng hắn vẫn chưa quên, chỉ là thời gian của cái gọi là "tảo triều" hơi quá sớm, khiến lòng hắn không khỏi có chút rối rắm.
- Hôm nay Lâm gia hẳn sẽ bắt đầu mặc sức truyền bá chuyện vài ngày sau chính thức kết thân với Hoa gia. Vậy thì cứ tận lực tuyên truyền đi, cường độ càng lớn càng tốt. Có vài chuyện, chẳng phải dùng ép bức là có thể ép bức được. Các ngươi vẫn xem thường ta và Hoa Chấn Thiên rồi. Đối phó với cô gái nhu nhược như Hoa Thủy Nhu, một ngày là đủ. Chỉ đáng tiếc cho tên chính nhân quân tử Lâm Khiếu kia…
Diệp Vô Thần vô thanh vô tức ra ngoài, chỉ e đánh thức Ngưng Tuyết đang ngủ say, sau đó cùng Diệp Uy Diệp Nộ tới hoàng cung Thiên Long Quốc.
Lúc tới Thiên Long đại điện thì bên trong đã đứng đầy văn võ bá quan. Già trẻ Diệp gia vừa mới đi vào, trên trăm luồng ánh mắt kỳ quái hoặc sáng hoặc tối dao dác chiếu tới. Phần lớn người trong này hôm qua đã tận mắt chứng kiến phong thái của Diệp Vô Thần, đương nhiên cũng có một bộ phận nhỏ bởi đủ mọi nguyên nhân không đến sân, lúc này càng đánh giá kỹ lưỡng con trai độc nhất của Diệp gia được truyền là vô cùng thần kỳ này.
Đối mặt với những ánh mắt chăm chăm như vậy, người bình thường đều sẽ có chút toàn thân không được tự nhiên, biểu cảm theo đó cũng sẽ cứng ngắc. Nhưng Diệp Vô Thần ưỡn ngực bình thản tự nhiên đi vào, sau đó đứng ở vị trí phía cuối bên phải, dường như hoàn toàn không nhìn thấy họ vậy.
Vẻn vẻn chỉ là phần quyết đoán này đã khiến phần lớn mọi người gật đầu, thậm chí kinh ngạc không thôi.
- Hoàng thượng giá lâm!
Sau một tiếng hô lanh lảnh, chiếc rèm phía bên được vén ra, Long Dận xoải bước, vẻ mặt uy nghiêm đi ra, chờ sau khi y ngồi xuống long ỷ nạm vàng ở chính giữa, văn võ bá quan lập tức như một lũ rối gỗ bị kéo dây nhao nhác cúi xuống, đồng thời uể oải hô:
- Hoàng đế vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!
Cả Thiên Long đại điện chỉ có duy nhất Long Dận đang ngồi, mà đứng chỉ có một tiểu thái giám áo vàng đứng bên Long Dận, còn có Diệp Vô Thần vẻ mặt thoạt nhìn như chẳng biết làm sao.
- … Ngươi phải nhớ kỹ, huyết mạch chúng ta có được là tôn quý nhất trong thiên đất, lực lượng cường đại nhất. Ngoại trừ phụ mẫu, ai cũng đều không có tư cách khiến chúng ta quỳ xuống, ngay cả thiên địa đều không thể…
Trong lòng lại vang lên thanh âm đã dần quen thuộc đó. Mỗi khi gặp phải một vài tình cảnh đặc thù, trong đầu hắn luôn sẽ hiện lên mảnh ký ức tương ứng.
Ngay cả thiên địa đều không có tư cách để mình quỳ bái, vậy làm sao có thể quỳ xuống phàm nhân có danh hiệu đế vương này!
- To gan, ngươi là ai, ở trước mặt hoàng thượng lại dám không quỳ!
Tiểu thái giám kia lanh lảnh quát một tiếng, hắn hiển nhiên là lần đầu tiên nhìn thấy Diệp Vô Thần, Long Dận cũng hơi nhíu mày nhưng không nói gì. Tiếng quát lanh lảnh này tự nhiên dẫn theo cái liếc mắt của văn võ bá quan. Nhất thời, từng luồng ánh mắt tập trung lên người Diệp Vô Thần đứng ở đó như hạc giữa bầy gà.
- Láo xược! Ở trước mặt hoàng thường lại không quỳ, trong mắt ngươi còn có hoàng thượng hay không!
Lên tiếng quát chính là Lâm Chiến vẻ mặt giận dữ. Diệp Nộ và Diệp Uy cũng hơi biến sắc, thấp giọng nói: Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
- Thần Nhi, mau quỳ xuống.
Diệp Vô Thần lắc đầu, hành lễ nói:
- Hoàng thượng, xin thứ cho Vô Thần vô lễ. Trước khi ta rời đi sư phụ ta từng trịnh trọng nói qua, truyền nhân của Kiếm Thần nhất mạch từ trước đến nay chỉ quỳ phụ mẫu thiên địa. Tính mạng của Vô Thần là do sư phụ cứu, một thân kỹ nghệ đều là do sư phụ truyền. Vô Thần tuy vô cùng không muốn bất kính với hoàng thượng, nhưng tương tự cũng không nguyện ngỗ nghịch với lời dạy dỗ của sư phụ, bằng không Vô Thần chẳng còn mặt mũi nào gặp lại sư phụ. Nếu hoàng thượng muốn trách phạt, Vô Thần tuyệt không oán hận.
Thì ra là thế… Mọi người thầm sáng tỏ. Họ vốn dĩ còn tưởng đứa con này năng lực trí tuệ siêu quần, sao có thể làm ra chuyện không sáng suốt như thế. Thì ra là lời dạy dỗ của Kiếm Thần. Đích xác, đối với "Thần" bên ngoài trần thế mà nói, không ai có tư cách bảo hắn quỳ xuống. Năm đó khi Kiếm Thần đối mắt với tiên hoàng thậm chí ngay cả hành lễ đều không cần, ngược lại tiên hoàng cực kỳ cung kính đối với ngài. Mà ngài lập một quy tắc như vậy đối với truyền nhân duy nhất của mình, cũng không có bất cứ chỗ nào quá đáng. Diệp Vô Thần tuân thủ nghiêm ngặt quy củ do Kiếm Thần lập ra, càng là hợp tình hợp lý. Nếu ở trước mặt hoàng thượng bất chấp tất cả bỏ qua lời dạy dỗ của ân sư, ngược lại sẽ khiến người ta khinh thường.
- Ha ha ha ha, thì ra là thế, nếu đã là lời của tôn sư vậy ngươi nào có tội chứ. Trẫm đặc biệt cho phép ngươi sau này ở trong Thiên Long Quốc bất kể gặp mặt ai đều không cần quỳ bái. Đây cũng xem như là trẫm biểu hiện lòng kính trọng đối với tôn sư. Không có tôn sư, thì không có Thiên Long Quốc an bình như hiện giờ. –Long Dận ôn hòa nói.
Lại là một ân huệ lớn lao ban cho Diệp Vô Thần. Hắn cảm kích hành lễ nói:
- Vô Thần tạ thánh ân của hoàng thượng!
- Hoàng thượng, vi thần có lời muốn nói. Vi thần cho rằng chuyện này rất không thích đáng. Quy củ Thiên Long Quốc ta lưu truyền ngàn năm há có thể bởi vì hắn mà bị phá bỏ. Hơn nữa thằng nhóc Diệp gia này lại đem giới phàm phu liệt vào cùng hoàng thượng, đây quả thực là đại nghịch bất đạo, rẻ rúng hoàng uy! –Lâm Chiến hết sức kích động hô.
Sau một phen nói ra "giữ gìn quy củ và hoàng uy trong cung" của Lâm Chiến, lại bỗng phát hiện không khí xung quanh sinh ra biến hóa rõ ràng, từng luồng ánh mắt nhìn về phía y đều tràn ngập vẻ giận dữ, sắc mặt Long Dận cũng trở nên mất vui, ngay cả Lâm Cuồng bên cạnh y cũng len lén dùng sức chà y một cái.
Y thoáng chốc hiểu ra, mình nhất định đã nói sai, nhưng y lặp lại lời mình từng nói qua nghiền ngẫm vài lần, trước sau vẫn không biết mình sai ở đâu.
Thấy vẻ mặt y vẫn khó hiểu, Lâm Cuồng thầm hận trong lòng, vội tiến lên nói:
- Hoàng thượng và các vị đại nhân xin hãy bớt giận. Năm đó khi Thiên Long Quốc nguy nan, con trai ta đúng lúc bị bệnh nặng nằm giường ba năm, chuyện này hoàng thượng và rất nhiều các vị đại nhân khi đó hẳn đều có nghe qua, cho nên mới mở miệng bất kính với Kiếm Thần. Người ta nói "người không biết không có tội", con trai thần cũng là nghĩ cho hoàng uy, lão thần không biết dạy con, xin hoàng thượng tha thứ cho lời vô tri của con trai thần.
Cha con Lâm gia làm quan cùng triều, quyền thế trong bá quan có thể nói là một tay che trời. Mà hôm nay Lâm Chiến là lần đầu tiên thấy Lâm Cuồng làm ra tư thế hạ mình như vậy, y lúc này mới rõ câu nói nhất thời của mình đã phạm phải cơn phẫn nộ của mọi người, cũng cuống quít tiến lên nhận tội sám hối.
- Nếu không có Kiếm Thần, năm đó Thiên Long Thành đã bị Đại Phong Quốc san bằng! Nếu không có uy thế còn lại của Kiếm Thần, ngươi thật cho rằng Đại Phong Quốc sẽ bởi vì hai nhà Diệp gia và Hoa gia mà hai mươi năm đều không xâm lấn Thiên Long ư! Bất kính với trẫm, trẫm cùng lắm giáng tội ngươi, mà bất kính với Kiếm Thần tiền bối… nếu chuyện này truyền ra, Lâm Chiến ngươi ắt sẽ bị thóa mạ! –Long Dận lạnh lùng nói.
- Vi thần biết sai!
- Niệm tình ngươi cũng là do vô tâm, chuyện này bỏ qua. Tất cả đều bình thân đi.