- Điều này… -Vu Văn Lễ kia đầu tiên là thừ ra, sau đó lập tức phản ứng lại, ôm quyền về phía Diệp Vô Thần nói:
- Diệp công tử, Diệp tướng quân, Diệp lão tướng quân, thật là việc mừng! Ban ân như thế, Thiên Long Quốc từ khi khai quốc tới nay chưa từng có, thật là khiến chúng ta hâm mộ vạn phần!
Gả công chúa, chuyện lớn như vậy lại được quyết định trong một câu của Long Dận, chưa từng hỏi ý của Phi Hoàng công chúa, thậm chí không hề hỏi qua Diệp Vô Thần. Mà sau khi cưới công chúa, chính là trở thành người một nhà với hoàng đế, phong một cái tam đẳng hầu tước quả thực là quá đỗi bình thường, ai còn có dị nghị nữa. Mà lúc này cho dù là kẻ ngốc cũng có thể thấy được sự ân sủng quá mức của hoàng đế với Diệp Vô Thần, ai còn có dị nghị nữa.
- Lão thần tạ ân điển của hoàng thượng! –Diệp Nộ kích động hô.
- Vi thần tạ ơn sự quý mến của hoàng thượng với Thần Nhi, Diệp gia nhận được ân điển của hoàng thường, khắc ghi trong tâm khảm! –Diệp Uy tương tự cũng kích động vạn phần. Năm đó với công lao của phụ thân y và năng lực của chính y, đều không thể được tiên hoàng hứa gả công chúa, mà con trai y lại dễ dàng giành được ân sủng như thế, họ còn có điều gì không thỏa mãn chứ.
Diệp Nộ và Diệp Uy làm dáng muốn rời khỏi chỗ ngồi quỳ lễ, Long Dận khoát tay nói:
- Miễn đi. Vô Thần chính là tuyệt thế anh tài ông trời ban cho Thiên Long Quốc ta, sao có thể bạc đãi. Vô Thần, trẫm phong thưởng, ngươi có hài lòng không?
- Vô Thần vô cùng hài lòng, tạ ơn sự ưu ái của hoàng thượng! –Diệp Vô Thần không kiêu ngạo không vội vàng trả lời. Hắn thầm khinh bỉ nói:
- "Không hài lòng thì có thể thế nào, quyết định xong mới tới hỏi ta không cảm thấy quá muộn hay sao, chẳng nhẽ ngươi còn có thể thu hồi ư? Phi Hoàng công chúa đó… Không phải là Long Hoàng Nhi bất hạnh đụng phải trên đường hôm ấy chứ?"
- Ha ha, tốt. Lâm Khiếu muốn nhường danh hiệu "Thiên Long đệ nhất tài tử", "Thiên Long đệ nhất tuấn kiệt" cho ngươi, có có tiếp nhận không?
- Nhận không nổi! –Diệp Vô Thần không hề do dự đáp.
- Ồ? –Câu trả lời này vượt ngoài dự liệu của tất cả mọi người, Long Dận nghi hoặc hỏi:
- Đây là vì sao? Chẳng nhẽ trong Thiên Long Quốc còn có thanh niên tài tuấn có thể xuất chúng hơn ngươi?
- Bởi vì Vô Thần không cần danh hiệu như vậy. Nếu Vô Thần là đệ nhất Thiên Long, vậy thì cho dù không có những danh hiệu này Vô Thần vẫn là đệ nhất Thiên Long. Nếu Vô Thần không phải đệ nhất Thiên, cho dù có danh hiệu này cũng không phải đệ nhất Thiên Long. Đệ nhất thật sự là dựa vào năng lực của mình, mà không phải kêu gọi ra. Hơn nữa, thế giới này vốn không có đệ nhất gì cả, cái gọi là đệ nhất chẳng qua đều là một cái đỉnh bị vượt qua mà thôi. Nếu ngày nào đó Thiên Long Quốc ta xuất hiện đệ nhất thật sự vĩnh viễn không có ai vượt qua, vậy thì cũng chính là lúc Thiên Long Quốc bắt đầu suy yếu.
Ánh mắt Long Dận đình trệ, người trong sân cũng tới tấp rơi vào trầm tư. Rất nhanh, Long Dận lạnh nhạt nói:
- Hay, nói rất hay, đệ nhất thật sự không phải kêu gọi mà ra. Mà nếu có đệ nhất thật sự không ai có thể vượt qua, vậy Thiên Long Quốc ta có lẽ sẽ bắt đầu đi theo hướng suy sụp. Bởi vì một nước vĩnh viễn không nên có tốt nhất, mà chỉ có càng tốt hơn thôi!
Không có tốt nhất, chỉ có càng tốt hơn… Sao lại giống câu quảng cáo nào đó trong trí nhớ thế nhỉ.
- Trẫm có thể không phong ngươi danh hiệu như vậy, nhưng trẫm tin rằng sau ngày hôm nay, người xưng hô ngươi như vậy đương nhiên không nằm trong số ít. Trẫm, quả thật không quản nổi miệng của họ đâu, ha ha! –Long Dận vuốt râu cười khẽ nói.
- Vô Thần lại tạ ơn ân điển của hoàng thượng. Xin thứ cho Vô Thần đề xuất một lời thỉnh cầu.
- Hả? Thỉnh cầu gì, cứ nói đừng ngại. –Long Dận hờ hững nói.
Diệp Vô Thần nhìn về phía Lãnh Nhai một mực ngồi ở đó, yên lặng như tảng băng, nói:
- Hiện giờ Vô Thần đã may mắn thắng Lâm công tử, cũng xem như chuộc tự do cho vị huynh đệ Lãnh Nhai này. Vừa hay, Vô Thần mới về nhà không lâu, trong viện thiếu một hộ viện, mà người này bản lĩnh phi phàm, tuổi lại xấp xỉ, sở học là kỹ năng ám sát, nhất định am hiểu ẩn nấp và theo dõi, dùng làm hộ viện thích hợp hơn hết, vẫn mong hoàng thượng ân chuẩn.
- Ừm… -Long Dận chậm rãi gật đầu nói:
- Dựa theo lời trẫm lúc trước, nếu ngươi thắng Lâm Khiếu, trẫm sẽ tha cho người này, coi như chưa từng xuất hiện. Hiện giờ y đã là người tự do, lại cực có khả năng không phải người Thiên Long Quốc ta, là đi hay ở đều tùy y, trẫm không muốn can thiệp. Tự ngươi nói với y đi, nếu y bằng lòng thì được, nếu không bằng lòng thì…
- Vô Thần đương nhiên không gò ép. –Diệp Vô Thần thành thật nói. Trong lòng thầm cười lạnh:
- "Lãnh Nhai này thật khiến ngươi kiêng kị như thế ư? Không ngờ vẫn giữ sát tâm với y. Nói ra, hay là bởi khí tức đáng sợ và Phá Phong Nhận trong tay y đây."
Diệp Vô Thần và Long Dận đều nhìn ra được rằng, Lãnh Nhai lúc này chỉ là một con sói non vừa mới ra khỏi ổ, chỉ có hung tính của lang mà chưa mọc đủ móng vuốt và răng nanh, thậm chí không biết ẩn nhẫn ẩn nấp. Một ngày nào đó khi y trở thành sói đói thật sự, y sẽ trở thành ác mộng với tất cả địch nhân.
Đưa ra kết luận như vậy không hề khó… Bởi khí tức của y.
Mà người như vậy, nếu không thể khống chế, còn không bằng sớm diệt trừ cho xong.
Đến đây, tràng thi đấu tuyển chọn hoàn toàn biến chất này rốt cuộc đã hạ màn. Long Dận làm theo thông lệ, tẻ nhạt vô vị tuyên đọc tuấn kiệt y vừa mắt lần này, sau đó hồi cung. Đương nhiên, trong số người y tuyên bố có cả tên Lâm Khiếu, lại không có tên Diệp Vô Thần. Bởi vì hắn dù sao cũng là sau khi kết thúc thi đấu mới xen ngang một chân, cũng khiến tràng thi đấu vốn nên sớm hạ màn này trở nên đặc sắc không biết bao nhiêu lần.
Trong tích tắc khi Long Dận rời đi, đám người đang rục rịch rốt cuộc bạo động tập thể không còn một chút phong độ, trên dưới Diệp gia vây quanh ở ba tầng trong ba tầng ngoài, những lời lẽ ca ngợi cùng vỗ mông ngựa liên miên bất tuyệt như nước sông ồ ạt, chỉ có Diệp Vô Thần đã dự đoán được sẽ phát sinh tình huống này, nên trong chút thời gian người khác dõi mắt Long Dận rời đi đã sớm ôm Ngưng Tuyết trốn vào trong góc, lúc này mới tránh được một hồi tai nạn.
- Diệp công tử.
Nghe thấy tiếng gọi, Diệp Vô Thần xoay người, chính là Lâm Khiếu vẫn luôn nhìn theo nhất cử nhất động của hắn. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
- Lâm công tử, có gì chỉ giáo. –Diệp Vô Thần mặt mỉm cười hỏi, nhận thấy ngón tay Ngưng Tuyết đang ngọ nguậy nghịch ngợm trong lòng bàn tay hắn.
- Diệp công tử có ý với tiểu thư Hoa gia? –Lâm Khiếu hỏi.
Diệp Vô Thần cười ha ha nói:
- Không sai, với dung mạo của Hoa tiểu thư, thanh niên nam tử cả Thiên Long Thành có ý với nàng đếm không xuể, ta có ý với nàng thật quá bình thường.
- Chỉ là, Hoa tiểu thư sớm đã có hôn ước với Lâm Khiếu ta, mà mấy năm nay cũng chưa từng có người tới Hoa gia đề thân. –Lâm Khiếu nhướng mày nói.
- Ồ, nếu ta nhớ không lầm, lúc trước Lâm công tử dường như từng nói qua: yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu, Hoa tiểu thư chưa vào nhà các ngươi, ai cũng có thể dốc hết sức theo đuổi. Lâm công tử chẳng nhẽ quên hết lời mình từng nói qua rồi ư? –Diệp Vô Thần tủm tỉm cười.
Sắc mặt Lâm Khiếu cứng ngắc, lắc đầu nói:
- Diệp công tử, ta biết ta nói không lại ngươi. Nên biết, quân tử không đoạt ái của người khác…
- Ngươi là quân tử, mà ta không phải. Làm quân tử quá mệt mỏi, không thể tùy ý làm bậy, còn phải lúc nào cũng bị ràng buộc bởi lời nói hành động của mình, khống chế điệu bộ của mình, có lúc thậm chí còn phải đau khổ nhẫn nhịn khuất nhục. Ta vì sao phải chọn làm một quân tử chứ? Hoa tiểu thư có phải là người ngươi yêu thích hay không chẳng liên quan tới ta, ta chỉ biết… -Diệp Vô Thần hắng giọng, gằn từng chữ một:
- Ta muốn nàng!