Thiên Thần

Chương 543: Thần chân chính

"Ngươi...là...ai?"

Thanh âm của Đại Ma Vương đã không còn cuồng vọng như trước nữa, ngược lại lộ ra một loại kinh ngạc cùng ngưng trọng. Trên không trung tối đen, cặp mắt huyết sắc kia liên tiếp xoay chuyển, bởi vì hắn cảm giác được một loại áp lực khó hiểu đến từ trên người Diệp Vô Thần. Từ trên người Diệp Vô Thần, hắn rõ ràng không cảm giác được lực lượng, nhưng cỗ áp lực này lại chân chính tồn tại.

Loai cảm giác này lúc trước chỉ có Nam Hoàng cùng với Bắc Đế có thể gây ra cho hắn, hắn chỉ tự hỏi sao bỗng dưng lại xuất hiện người này.

"Ta? À, là người tới giết ngươi." Diệp Vô Thần lạnh lùng cười, một đạo kim mang hiện lên trên lòng bàn tay hắn, ngưng tụ thành một thanh kiếm kim sắc, bị hắn thong thả giơ lên, chỉ thẳng lên không trung.

"Trảm Tinh Kiếm...ha ha ha ha! Thì ra ngươi là nhân loại trước kia xuất hiện trong tiên đoán...ha ha ha ha, ngươi thật cho rằng lực lượng của ngươi có thể hủy diệt ta sao?" Tiếng cười dữ tợn tiếp tục vang lên...đại ma vương sinh ra từ mặt trái của Nam Hoàng và Bắc Đế, ở mức độ nhất định, linh hồn bọn họ tương thông, ký ức lúc Nam Hoàng Bắc Đế khi còn sống đều truyền lại vào sâu trong thức hải của Đại Ma Vương, bao gồm cả nghịch thiên tiên đoán mà lúc trước họ đạt được. Cũng là dựa vào chỉ thị của tiên đoán này, bọn họ mới đem Trảm Tinh kiếm cùng Tai Ách cung ném vào thiên thần đại lục, cũng để lại ở thiên thần đại lục huyết dữ lực lượng.

"Với lực lượng hiện tại của ta, hơn nữa còn có Trảm tinh kiếm, cũng đúng là không thể." Diệp Vô Thần lắc đầu, trên mặt vẫn nở nụ cười đạm mạc như trước, nhưng không hề có chút bất an nào, dường như tất cả đều nằm trong khống chế của hắn. Lúc này, tay tráu hắn hiện lên một tia máu, Tai Ách cung xuất hiện trên tay trái, kéo căng đồng thời được hắn giơ lên, độ cong trên khóe miệng càng càng mở rộng.

"Tai Ách cung...thì ra người kia mà bọn họ đã thấy đều là ngươi...ha ha ha ha, lúc trước chính bọn họ cũng không ngờ hai thứ thủy hỏa bất dung như Trảm Tinh kiếm và Tai Ách cung lại ở trên cùng một người...ha ha...nhân loại ngu xuẩn, ngươi thật cho rằng bản thân có tư cách cuồng vọng trước mặt ta...ngươi, chết đi!"

Ầm!

Ma chi đại lục bỗng nhiên chấn động, một rung động thật lớn khiến ma chi đại lục triệt để rơi vào khủng hoảng, bởi vì điềm báo đại lục này sắp hủy diệt có lẽ đã bắt đầu...Mà trên không trung, cặp mắt huyết sắc kia bỗng nhiên biến mất, một tảng lớn mấy đen rất nhanh ngưng tụ trên không trung.

Con dân ma chi đại lục giờ khắc này đều nhìn lên bầu trời, nhìn bầu trời đen tối tuyệt vọng phía trên. Người ma chi đại lục hầu như đều chứa đựng hắc ám lực lượng nhiều hoặc ít, bầu trời nhanh chóng ngưng tụ lực lượng hắc ám khiến bọn họ cảm thấy tuyệt vọng...bởi vì cường độ như vậy, đích thực có khả năng toàn bộ hủy diệt ma chi đại lục.

Mà mục tiêu hàng đầu của lực lượng này chính là Diệp Vô Thần.

"Cứu...cứu ma tộc ta..." Đánh mất lực lượng mình sở hữu, như một lão nhân gần đất xa trời, Sa Hầu phát ra một tiếng kêu suy yếu, lực lượng hắc ám ngưng tụ khiến hắn như nhìn thấy được sự hủy diệt của Ma chi đại lục. Hắn chỉ có một mong muốn, mong muốn duy nhất này gửi gắm lên người Diệp Vô Thần, dùng giọng nói suy yếu vô cùng cầu xin hắn.

Ánh mắt Diệp Vô Thần chuyển động, nhìn về phía Thần Đế, mà Thần Đế cũng đồng thời nhìn hắn, ánh mắt hai người chạm nhau liền mất tự nhiên rời đi.

"Già Tiểu Lạc." Diệp Vô Thần thẳng thắn gọi ra tên Thần Đế: "Đừng tưởng rằng ta đã tha thứ cho ngươi, ta trước kia không tức giận với ngươi, chỉ là bởi vì ta không thể đánh bại ngươi, còn muốn nhờ ngươi cứu Đồng Tâm...hiện tại, ngược lại ta trở lại, ngươi chuẩn bị nhận lấy nghiêm phạt ghê gớm nhất đi."

Thần Đế: "..."

"Hương Hương, chúng ta đi!"

Diệp Vô Thần gọi nhẹ một tiếng, thân hình tiến tới bắn thẳng lên bầu trời, trong nháy mắt biến mất không thấy. Lập tức trên bầu trời xa xôi hiện lên một mảnh bạch quang, bạch quang này xé rách hắc ám trên bầu trời, toàn bộ ma chi đại lục đều có thể nhìn thấy bạch mang này thoáng hiện, nhưng cũng chỉ là thoáng hiện mà thôi...rồi lập tức biến mất không thấy nữa.

Đồng thời trong lúc nhất thời, bầu không khí áp bách triệt để biến mất, bầu trời hắc ám dần tán đi, một vài tia sáng dần xuyên qua bóng đen, dần dần cả ma chi đại lục ngày càng tràn ngập quang mang.

Dường như trong hắc ám tỉnh lại, vô số người Maộc nằm bệt xuống mặt đất, thở từng ngụm hổn hển, toàn thân đều ướt nhẹp mồ hôi.

Chuyện gì xảy ra, rút cuộc là chuyện gì xảy ra? Vì sao khí tức của đại ma vương bỗng nhiên biến mất?

....

Ở một không gian khác, một không gian như mộng ảo, liếc mắt nhìn lại, sau vòng trời có rất nhiều ngôi sao, hoặc gần hoặc rất xa. Ở một nơi cực kỳ xa xôi, dưới trời sao bao phủ, lờ mờ nhìn thấy một ngôi sao đen tối đó là ma chi địa lục, mà đối diện với nó, tỏa ra quang mang trong trẻo nhưng lạnh lùng chính là Thần chi đại lục. Nơi xa xôi trong đó, một nơi tỏa ra lam quang màu nước, vẫn nổi bật trong vô số tinh mang, chính là thiên thần đại lục. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Diệp Vô Thần tay nắm Trảm Tinh kiếm, lưng đeo Tai Ách cung, rõ ràng là lần đầu tiên ra ngoài không gian hỗn độn nhưng hắn không có cảm giác mới mẻ gì lắm, thậm chí có một loại quen thuộc nhàn nhạt. Hắn càng đặt hứng thú lên một người cách đó không xa hơn...nếu có thể coi "nó" là một người.

Nhưng mà thực ra nếu nói người...chẳng thà nói là một bộ xương khô đen kịt.

Lực lượng hắc ám đáng sợ bị nhân loại bài xích bởi vì nó có chứa một năng lực thôn phệ đáng sợ, có thể thông phệ địch nhân...đồng thời có thể thôn phệ chính thân thể bản thân. Nhưng loại năng lực thôn phệ này chí có lực lượng hắc ám tà ác mới có, nó không thể hiện trên người Đồng Thân, Tiểu Mạt, Sa Hầu, mà lại thể hiện vô cùng rõ ràng trên người Đại Ma vương này.

Bộ xương xấu xí đã không đủ để hình dung đại ma vương này, dưới ánh mắt Diệp Vô Thần, trên người hắn hoàn toàn chỉ là một đống hắc sắc bao phủ một bộ xương khô, ánh mắt sâu hoắm đỏ lòm khiến nó có vẻ đáng sợ vô cùng, thân thể còng xuống, vốn thân thể cực kỳ nhỏ bé lại càng có vẻ nhỏ gầy. Mà mặt hắn không thể gọi là mặt, nó dữ tợn và ghê tớm đến mức khó tìm được từ để hình dung.

"Không hổ là Đại ma vương, đặc điểm của vai phản diện đều hội tụ đầy đủ trên người ngươi rồi, đương nhiên kết cục cũng là tan biến mà thôi." Diệp Vô Thần dùng Trảm Tinh kiếm chỉ hắn, cười nhạt, giọng điệu lộ rõ vẻ trào phúng.

"Không gian lực lượng?" Đại ma vương dùng cặp mắt âm lệ nhìn hắn, phát ra tiếng nói lạnh đến tận xương.

"Không sai, địa phương vừa rồi cũng không thích hợp để giết ngươi, ngươi là sinh linh sinh ra từ hỗn độn, vậy cũng ở chỗ này trở lại hình thái ban đầu đi nha."

Nếu giao thủ ở ma chi đại lục, hắn lo rằng chấn động tạo ra sẽ khiến ma chi đại lục tan thành tro tàn. Hắn biết trình độ của đại ma vương đáng sợ đến cỡ nào, cũng biết mình hiện tại cường đại đến đâu, từ tầng năm lên tới tầng sáu, mỗi tầng thực lực cách nhau như trời với đất, lúc này hắn đã là thần nhân, một vị thần chân chính.

Như thế nào là thần? Thần có thể nắm trong tay quy tắc hỗn độn, mà người ở thân chi đại lục bất quá chỉ là một đám có lực lượng cường đại tự phong là "thần" mà thôi, ba gồm cả Thần Đế Già Tiểu Lạc, cho dù là nàng cũng không thoát khỏi phạm trù con người.

Thần, cực kỳ thưa thớt, lúc trước cũng chỉ có hai người Nam Hoàng Bắc Đế là thần thôi. Mỗi một thần tất nhiên có thể nhận được vô số sự ngưỡng vọng của sinh linh, mà thần so với người, chênh lệch trong đó cách biệt một trời cũng không thể đủ hình dung.

Nơi này là không gian bên ngoài, dùng ngôn ngữ địa cầu mà nói thì có thể gọi là vũ trụ. Tới cảnh giới thần, các nhân tố ở đây, nhiệt độ, chân không, áp lực không gian đều không ảnh hưởng gì tới hắn, đương nhiên cũng không thể ảnh hưởng tới sinh linh vốn sinh ra ở đây - Đại Ma Vương. Để bảo hộ ma chi đại lục, Diệp Vô Thần dùng linh hồn lực cường đại của mình tìm ra chân thân của Đại ma vương, mượn năng lực của Hương Hương chuyển mình tới không gian này. Hắn trở thành thần chân chính, mà Hương Hương đồng dạng cũng trở thành thần, cũng là một loại chân thần khác, không gian lực lượng cường đại hơn không biết bao nhiêu lần. Tuy rằng, Diệp Vô Thần hiện nay có không gian lực lượng không kém gì Hương Hương, nhưng đối mặt với Đại Ma vương, hắn vẫn tận lực che giấu một phần lực lượng vẫn hơn.

"Chỉ bằng ngươi?"

"Đúng, chỉ bằng ta." Diệp Vô Thần nhướng mày, cười dài: "Biểu hiện của ngươi nói ra biết, ngươi kỳ thực đang sợ hãi, bằng không với bản tính ác độc của ngươi, cùng với lực lượng hắc ám kinh khủng trên người ngươi hiện tại đã tới giết ta rồi...nhưng mà ngươi đang do dự, chính là chuẩn bị khuyên ta không nên ngăn cản đại sự của ngươi. Ha ha Sinh linh chú oán không nên tồn tại, ngươi có tin không, ta nếu muốn hủy diệt ngươi kỳ thực chỉ cần một cái nháy mắt?"

Một tia thô bạo lóe lên trong cặp mắt huyết sắc của đại ma vương, hắn âm trầm nở nụ cười: "Tên cuồng vọng ngu xuẩn..."

"Vậy mong ngươi cũng có đủ thực lực để cuồng vọng như ta a." Diệp Vô Thần khẽ nhướng mày, thân thể biến mất, đồng thời trong nháy mắt một tầng bạch sắc quang mang bỗng nhiên từ không trung ập xuống, bao trùm lấy đại ma vương: "Đại Ma Vương, trước tiên ngươi thưởng thức một chút khả năng trừng phạt của quang minh đi!"

Kẹt!

Hắc ám cùng quang minh khắc chế nhau, bài xích lẫn nhau, mà quang minh nguyên tố vĩnh viễn là thứ Đại Ma vương chán ghét nhất, mắt hắn nheo lại, thân thể xương khô mãnh liệt nhảy lên, một đạo hắc tuyến thẳng tắp bắn tới mảnh lớn quang minh.

Vù!

Hắc ám âm phong cuồng bạo bị thổi bay, trong nháy mắt tất cả mấy vạn thước quang minh bị hắc ám xua tan, không gian cũng biến thành hắc ám. Mượn hắc ám nguyên tố mà tồn tại, Đại Ma vương thoáng cái nhận biết được vị trí của Diệp Vô Thần, hắc ám lực lượng tùy theo mà động, điên cuồng hướng tới thôn phệ thân thể hắn.