Một ấu long rất nhỏ rất nhỏ, mỗi một bộ vị đều nhỏ bé như vậy, còn không bằng tiểu Huyền Vũ, tứ chi thô to, trên đầu cũng không có sừng, chỗ giống Tử tinh nghiệt long nhất là thân thể nó cũng phủ lên một tầng màu tím rất nhạt, lờ mờ lóe ra tử quang.Trong vạn năm dựng dục và một lần quanh quẩn bên bờ vực sinh tử, nó cuối cùng cũng nhìn thấy ánh mặt trời.
Cái đầu nhỏ đong đưa, đôi mắt nhỏ cũng không ngừng chuyển động, quan sát thế giới xa lạ sặc sỡ, nó nhìn thấy một đôi chân, tầm mắt hướng về phía trước, nó thấy rõ mặt của Diệp Vô Thần, trong đôi mắt nhỏ lập tức phóng xuất ra màu sắc khác thường, giống như có thứ gì đó lóe lên trong mắt nó vậy, Diệp Vô Thần cười vui vẻ, thân thể bồng bềnh bay lên, từ trên người Tử tinh nghiệt long hạ xuống, đứng ở bên cạnh tiểu Huyền Vũ.
Gừ...
Gừ...
Gừ...
Đây là tiếng gào của Tử tinh nghiệt long, lần này tiếng hô không hề có vẻ phẫn nộ, không hề trầm thấp, tựa hồ lộ ra một loại nức nở vì vui quá mà khóc. Cảm giác tuyệt địa phùng cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi.
Thân thể chú rồng nhỏ bị long trảo của Tử tinh nghiệt long tóm lên, thân thể của nó quá nhỏ, còn không bằng được một cái móng tay của Tử tinh nghiệt long, không biết phải trải qua bao nhiêu năm trưởng thành mới có thể lớn được như mẫu thân của nó. Đối với loại thú như Tử tinh nghiệt long mà nói, mẫu thân cũng không nhất định là cái, bởi vì sự dựng dục của chúng cũng không phải dựa vào giao phối, mà là lực lượng dựng dục.
" Tử tinh nghiệt long, đả thương ngươi cũng là bất đắc dĩ, là chúng ta có lỗi với ngươi trước, hy vong ngươi có thể bỏ qua hiềm khích trước kia, trở lại địa phương của ngươi." Diệp Vô Thần nói. Vẻ mặt của Tử tinh nghiệt long lúc này nói cho hắn biết, cảm xúc của nó đã từ oán hận và phẫn nộ mà hoàn toàn thay đổi, hóa thành một loại kích động, còn có cảm xúc cảm kích. Tử tinh nghiệt long mặc dù bại dưới tay tiểu Huyền Vũ, lực lượng hao tổn rất lớn, nhưng tuyệt đối không tới mức trí mạng, ngay cả trọng thương cũng không, chỉ cần hơi nghỉ ngơi một chút là có thể dẫn theo tiểu Tử tinh nghiệt long trở về phía nam Mê thất chi địa.
Mà khu vực phương bắc Mê thất chi địa trong cuộc quần đấu gần một giờ của Tử tinh nghiệt long và tiểu Huyền Vũ đã bị phá hoại cực nặng, từ rừng rậm âm u hóa thành bình địa, cây cối bị hủy đi vô số, sinh linh của chết vô số. Mê thất chi địa lớn như vậy, phạm vi chịu tổn hại trên trình độ bất đồng chừng một phần ba.
Trong miệng Tử tinh nghiệt long phát ra một tiếng ồ khẽ, cổ ngỏng lên, hình như là đang nỗ lực muốn đứng dậy, mà lúc này, tiểu Tử tinh nghiệt long ở trong lòng bàn tay nó bỗng nhiên nhảy lên, tiếng rồng ngâm non nớt hướng về phía Diệp Vô Thần. Có điều nó rõ ràng là không đủ sức, thân thể lúc lắc giữa không trung, không thể khống chế được thăng bằng, tay phải Diệp Vô Thần phóng xuất ra một đoàn gió nhu hòa, nâng thân thể của tiểu long chậm rãi hạ xuống mặt đất.
Chân vừa chạm đất, tiểu long cũng chạy nhanh tới dưới chân Diệp Vô Thần, chạy quanh chân hắn, hai chi trước ngắn nhỏ không cừng cọ cọ vào chân hắn, con mắt đen xì nhìn lên trên, bên trong lóe ra quang mang mà Diệp Vô Thần nhìn không hiểu.
"... Chủ nhân, nó hình như đã coi người là thân nhân của nó rồi, bởi vì sau khi nó sinh ra, người thứ nhất nó nhìn thấy là ngài." Nam Nhi lo sợ nói. Trong thế giới của thú, đại bộ phận thú sau khi sinh ra sẽ theo bản năng coi sinh linh đầu tiên mà nó thấy là mẫu thân của nó.
Diệp Vô Thần lập tức không biết nói gì.
Tiểu long tóm lấy giày của hắn, trông mong nhìn Diệp Vô Thần, trong miệng phát ra thanh âm giống như nức nở.
Gừ....
Đây là tiếng hô của Tử tinh nghiệt long, thanh âm đó giống như bất đắc dĩ, giống như vui mừng, nhưng không hề có vẻ phẫn nộ và bất an khi tình chí thân bị đoạt đi, ngược lại, có cảm giác như trút được gánh nặng.
Miệng rồng của Tử tinh nghiệt long há to ra, một chút quang mang màu tím sẫm chói mắt từ trong miệng nó chậm rãi ánh ra, dưới sự dẫn đường của lực lượng thần bí, bay xuống bên dưới, tới trước người tiểu Tử tinh nghiệt long, tiểu Tử tinh nghiệt long bị tử mang quá mức mãnh liệt khiến cho chói mắt, theo bản năng co người lại, trốn ra sau chân Diệp Vô Thần.
Gừ...
Tử tinh nghiệt long phát ra tiếng hô bất đắc dĩ, hạt châu màu tím sẫm đó lại bay về phía trước, bồng bềnh ở trước người Diệp Vô Thần, Diệp Vô Thần vươn tay ra, cầm nó trong tay. Hào quang chói mắt, đây là lôi điện chi mang tập trung quá nhiều lôi nguyên tố phóng thích ra. Sau khi Diệp Vô Thần cầm vào tay, mới biết được đây là một hạt châu nho nhỏ, chỉ to bằng ngón cái, chỉ là tử quang quá cương liệt khiến nó như to ra gấp đôi.
.
Đây là...
"Chủ nhân! Đây là long tinh của Tử tinh nghiệt long! Long tinh là nguồn lực lượng của rồng, cũng là thứ quan trọng nhất trên người rồng, có điều long tinh bình thường là không thể lấy được, bởi vì cho dù là giết chết rồng, rồng chết thì long tinh cũng sẽ biến mất theo. Muốn lấy long tinh, chỉ có rồng tự nguyện từ bỏ toàn bộ lực lượng triệu hồi ra. Chủ nhân mau ăn nó đi, nguồn lực lượng của Tử tinh nghiệt long là lôi điện, chủ nhân sau khi ăn long tinh này, chẳng những sẽ trở nên càng cường đại hơn, nói không chừng. Không đúng, là nhất định có thể khiến chủ nhân hoàn toàn mở ra lôi điện chi lực." Nam nhi tràn đầy hưng phấn nói. Long tinh quá mức trân quý, cho dù là ở Thần Chi đại lục, đây cũng là kì trân có thể gặp mà không thể cầu. Bởi vì ăn long tinh, là một con đường ngắn nhất để thực lực tăng vọt.
Diệp Vô Thần nhướn mày, bình thản nói: "Vứt bỏ lực lượng chi nguyên ư... Là ta mang đến mối họa cho chúng, cho dù là ta cứu sống lại tiểu long thì nó cũng không đến nỗi cảm kích ta như vậy đâu, nó là muốn ta cho tiểu long ăn."
Ở trong Mê thất chi địa vạn năm không ra ngoài, điều duy nhất mà nó làm là chờ đợi tiểu long sinh ra. Trăm năm, ngàn năm, vạn năm... Kỳ thật, nhân loại mong được trường thọ là vì thọ mệnh quá ngắn, mà cuộc sống có thể có rất nhiều sắc thái, đối với Tử tinh nghiệt long mà nói, nó đã sống đủ rồi. Chết, đối với nó mà nói thì không đáng sợ chút nào, ngược lại còn như một loại giải thoát. Hiện giờ, tiểu long đã sinh ra nó nó đã không còn quyến luyến sự sống nữa rồi, không còn chuyện gì vướn bận nữa. Điều sau cùng mà nó có thể làm là đem lực lượng chi nguyên của mình ban cho đứa con, ban cho nó lực lượng cường đại.
Diệp Vô Thần bỗng nhiên hiểu rõ Tử tinh nghiệt long vừa rồi vì sao lại vui mừng. Tiểu long nhận nhầm hắn là thân nhân, thì sẽ không thê lương vì cái chết của mẹ nó. Mà sau khi Tử tinh nghiệt long chết, tiểu long sẽ đi theo hắn, do đó được sinh tồn trong thế giới nhân loại, thế giới nơi đó sẽ khiến tiểu long có một cuộc sống phong phú hơn so với mẹ nó.
"Ta biết rồi... Nhưng chủ nhân, ngươi sẽ không thật sự cho con tiểu long này ăn chứ? Chủ nhân ăn vào, có thể trở nên rất mạnh. Tử tinh nghiệt long hiện tại đã không còn lực lượng chi nguyên, ngươi cho dù ăn nó thì nó có thể làm gì được. Chủ nhân..." Nam nhi nói rất cẩn thận.
Diệp Vô Thần lắc đầu, mỉm cười nói: "Nam nhi, ta biết ngươi chuyện gì cũng sẽ nghĩ cho ta đầu tiên, nhưng thứ nên thuộc về ta thì đừng ai cướp được, mà đây, lại là thứ không phải thuộc về ta, nếu ta cướp đi lực lượng mà một mẫu thân dùng sinh mạng để đánh đổi cho con mình, cả đời ta sẽ không yên."
Diệp Vô Thần ngồi xuống, dùng tay nâng tiểu long lên, đặt viên long tinh đó vào cạnh miệng nói: "Ăn đi, ăn nó đi."
Linh tính của rồng vừa sinh ra đã có, tiểu long tuy rằng còn nhỏ, nhưng sau một thời gian không tính là dài cũng miễn cưỡng hiểu được lời nói của Diệp Vô Thần, nó há to cái miệng rộng, nuốt viên long tinh đó vào.
Cổ Tử tinh nghiệt long rủ xuống, phát ra một tiếng gầm nhẹ cảm kích, sau đó mắt rồng đóng lại, không còn động đậy nữa. Diệp Vô Thần không chiếm long tinh làm của riêng mà cho tiểu long ăn, điều này khiến cho nó không còn oán hận đối với Diệp Vô Thần đã suýt nữa cướp đi tính mạng của đứa con nó, nhưng lại cứu lại con nó. Nhưng đánh mất long tinh, nó cũng đã tới điểm cuối của sinh mệnh. Long tinh, không những là lực lượng chi nguyên của rồng cũng cũng là sinh mệnh chi nguyên của rồng.Vào thời khắc tuyệt vọng, chúng có thể cho nổ long tinh, dẫn đến tai nạn hủy thiên diệt địa. Vào thời khắc gần chết, bọn chúng sẽ ban tặng long tinh cho người mà nó muốn tặng để mang đến lực lượng khổng lồ cho người đó.
Nam phương chi vương của thú giới năm đó, sinh tồn từ thời đại viễn cổ đến nay, cường đại nhất, cũng sống lâu nhất, cứ vậy mà chết. Nguồn: https://docsach24.com
Ăn long tinh, tiểu long không phát sinh biến hóa rõ rệt gì, chỉ có cặp mắt đen lánh của nó ánh lên màu tím như có như không, tử quang bên ngoài da cũng biến thành đậm hơn mấy phần. Lực lượng đến từ long tinh của Tử tinh nghiệt long tiểu long không thể lập tức hấp thu toàn bộ, cho dù có thể, cũng khó tránh khỏi kết cục không chịu nổi mà nổ tung. Nhưng long tinh ở trong cơ thể, sẽ khiến lực lượng của tiểu long trong thời gian rất ngắn sẽ nhanh chóng đề thăng, cho đến khi nó hấp thu hết toàn bộ lực lượng của long tinh.
Tử tinh nghiệt long đã không còn thở, Diệp Vô Thần sau khi suy nghĩ một lúc, cuối cùng nói: "Tiểu Huyền Vũ, chôn nó ở chỗ này đi."
Toàn thân trên dưới của rồng, vô luận là da thịt, xương cốt hay là nội tạng, không chỗ nào không phải là bảo vật vạn kim khó cầu, mà thân rồng khổng lồ như vậy, lại là một con rồng siêu thần, đây là một khoản tài phú không thể đo đếm được. Diệp Vô Thần sau khi trải qua lựa chọn gian nan, cuối cùng vẫn lựa chọn mai táng nó.
Đào hố đối với Huyền Vũ nắm trong tay thổ chi lực mà nói thì là chuyện quá đơn giản, thân thể nó xòe ra, hai chi trước vỗ lên đất, lập tức, dưới thân Tử tinh nghiệt long vang lên tiếng ầm ầm, mặt đất rất nhanh lõm xuống, chỉ trong hơn mười giây thân thể khổng lồ của Tử tinh nghiệt long liền biến mất dưới mặt đất, sau khi chôn rất sau, trảo trước của Huyền Vũ lại vỗ một cái, cát đá đầy trời không biết từ đâu mà đến, phủ lên cái hố trên mặt đất. Cuối cùng, mặt đất biến một mảng bằng phẳng, lại vô cùng cứng rắn, thậm chí không hề nhìn ra dầu vết vừa bị đào bới. Tử tinh nghiệt long cứ vậy yên nghỉ dưới đất.
"Quả nhiên thế sự khó liệu, trong một ngày ngắn ngủi, lại có thể phát sinh nhiều thăng trầm như vậy." Diệp Vô Thần cảm khái nói, cuối cùng nhìn nơi này một cái rồi xoay người rời khỏi.
Tiểu Huyền Vũ hóa thành hình thái như lúc ban đầu, nhảy trở về trên người hắn, ngoan ngoãn trốn trong túi hắn. Tiểu Tử tinh nghiệt long cũng vội vàng đuổi theo, đi sau Diệp Vô Thần, Diệp Vô Thần dừng chân lại, tiểu Tử tinh nghiệt long cũng ngừng theo. Diệp Vô Thần cười khẽ, tóm lấy tiểu long rồi bay lên trời.
Khi Diệp Vô Thần tới Tử thủy thành, bên trong là một mảng hỗn loạn, tuy rằng cuộc chiến của tiểu Huyền Vũ và Tử tinh nghiệt long đã kết thúc từ lâu, nhưng không khí hỗn loạn và bất an của nơi này vẫn chưa bình ổn. Nơi mắt có thể nhìn thấy, không ít nhà cửa đổ sập, trên mặt cũng ngẫu nhiên có một vết nứt hoặc sâu hoặc nông, hoặc dài hoặc ngắn, chiến đấu của siêu thần cấp, đích xác không nên phát sinh trên đại lục này, bởi vì nó không nghi ngờ gì nữa sẽ mang đến tai nạn mà người thường không thể thừa nhận được.
Báo cho Viêm Thiên Uy và Viêm Đoạn Thương biết tình thế đã được dẹp yên, sau thời gian khôi phục nghỉ ngơi ngắn ngủi, Hương Hương cuối cùng cũng khôi phục, lại dùng được năng lực cắt không gian. Diệp Vô Thần gọi Hương Hương ra quay trở về Diệp gia.