Thiên Thần

Chương 442: Thương khung phá

"Các ngươi đi mau." Diệp Vô Thần nắm chặt Trảm Tinh kiếm, trầm giọng nói. Trước khi chưa tìm thấy nguyên nhân khiến Tử tinh nghiệt long bạo tẩu, nhất định phải tận khả năng ngăn cản bước chân của nó, tuyệt đối không thể để nó đặt chân vào lãnh địa của nhân loại, nếu không đại nạn sẽ tới, hắn cả đời sẽ bất an. Dù sao, Tử tinh nghiệt long rất có khả năng là bị vụ nổ do hắn tạo ra dẫn tới đây.

"Chủ nhân... Không thể được! Chúng ta sao có thể để chủ nhân mạo hiểm như vậy." Viêm Thiên Uy và Viêm Đoạn Thương nghe vậy đồng loạt kinh hãi, Diệp Vô Thần bảo bọn họ đi trước, những lời này còn có một hàm nghĩa khác là - hắn không thể dùng không gian chi lực đưa bọn họ đi xa, cũng có nghĩa là, lực lượng không gian của Hương Hương hiện tại đã bị khô kiệt hoặc là trong trạng thái không thể sử dụng, hắn căn bản không thể dùng lực lượng không gian để đào tẩu.

"Đây là mệnh lệnh." Lông mày Diệp Vô Thần nhíu chặt lại, nhìn chằm chằm và ông Tử tinh nghiệt long đang tới gần.

"Chủ nhân... Xin thứ cho chúng ta kháng lệnh. Nếu không thể khuyên nó trở về, chúng ta sẽ dùng mạng để ngăn cản nó, nếu chúng ta đào tẩu mà để chủ nhân ngộ hiểm, chúng ta thà tự kết liễu mình." Viêm Đoạn Thương tiến lên, nghiêm mặt nói.

"Chúng ta sẽ không làm vướng chân chủ nhân đâu." Viêm Thiên Uy bình tĩnh trở lại, ánh mắt nhìn về phía Viêm Đoạn Thương, trong mắt hai người đồng thời hiện lên một tia sáng.

Nhận ra biến hóa vi diệu, Diệp Vô Thần hơi quay đầu lại, phát hiện trên mặt Viêm Thiên Uy và Viêm Đoạn Thương đồng thời lộ ra vẻ mặt thống khổ, mỗi một bộ vị trên mặt, trên người đều đang co rúm lại, giống như bị vô số cánh tay đồng thời ấn kéo vậy, ngay cả tóc, lông mao cũng bắt đầu dựng đứng lên.

" Các ngươi..."

"Viêm... Hồn... Giải... Thể... A"

Hào quang màu đỏ hiện ra trên người hai người, sau đó đột nhiên trở nên mãnh liệt, rõ ràng là từ trong cơ thể trào ra. Vẻ mặt thống khổ của bọn họ biến mất, trở nên vô cùng an tĩnh, chỉ có tóc vẫn dựng đứng lên như trước. Viêm hồn chi lực mà Diệp Vô Thần rất quen thuộc bắt đầu bành trướng, bành trướng đến điểm giới hạn mà bọn họ lúc trước có thể đạt tới, sau đó vẫn bành trướng, cho đến lúc trở nên vô cùng mãnh liệt.

Hồng quang chung quanh thân thể đang run rẩy, lực lượng của bọn họ cũng đang ba động, mỗi một lần ba động, viêm hồn chi lực sẽ tăng thêm một lần, từng vòng từng vòng hồng quang càng lúc càng đậm từ trong cơ thể bọn họ phát ra, dần dần, quang mang màu đỏ đó không bành trướng nữa, nhưng chung quanh hào quang lại bắt đầu xuất hiện từng đạo sóng gợn màu đỏ như tia chớp, khí tức của mỗi một tia chớp màu đỏ đó đều rất khủng bố, ba động năng lượng khổng lồ khiến Diệp Vô Thần cũng phải sợ hãi.

Diệp Vô Thần cũng tới giờ mới biết trên người Viêm Thiên Uy và Viêm Đoạn Thương còn cất giấu lực lượng như vậy. Nhưng, hắn cũng biết rằng, phương thức bỗng nhiên đề thăng lực lượng này tất nhiên là một loại làm tổn thương thân mình, không đến lúc vạn bất đắc dĩ thì không thể sử dụng. Hắn đang lo không biết hai người sau khi sử dụng lực lượng cấm kỵ này sẽ gặp được hậu quả như thế nào.

"Đây là cấm kĩ của quyết - viêm hồn giải thể, cũng chỉ có chúng ta có Bắc Đế chi huyết trực hệ mới có thể sử dụng, viêm hồn giải thể có thể đốt cháy mỗi một phần viêm hồn chi lực trong cơ thể, không giữ lại một chút nào hóa thành lực lượng. Ít nhất, có thể đề thăng gấp hai lần." Viêm Thiên Uy sắc mặt tường hòa, chậm rãi giải thích.

"Chủ nhân không cần phải lo lắng, viêm hồn giải thể tuy rằng là chiêu thức không đến lúc vạn bất đắc dĩ thì không thể sử dụng, nhưng cũng không tạo thành tổn thương gì đối với thân thể của chúng ta, sẽ chỉ khiến chúng ta sau khi thiêu đốt hết lực lượng viêm hồn trong hai tháng không thể vận dụng lực lượng viêm hồn nữa, trở thành một phế nhân. Có điều, nếu hôm nay có thể bình yên trở về, có chủ nhân, ai dám gây tổn thương cho cha con ta." Viêm Đoạn Thương thản nhiên mỉm cười, Diệp Vô Thần đang nghĩ gì, bọn họ lập tức có thể đoán được.

" Đừng lãng phí lực lượng cấm kỵ này. Dùng toàn lực của chúng ta để ngăn cản nó đi. Chủ nhân là thiên mệnh chi nhân, nhất định có thể từ trong chu toàn tìm được phương pháp ứng đối, điều mà chúng ta phải làm là tận khả năng giúp chủ nhân ngăn cản nó."

Viêm Thiên Uy và Viêm Đoạn Thương tiến lên, trong tay hai người đồng thời có thêm một cây cung rất bình thường, dây cung đồng thời bị kéo ra, hai cây tên khí bắn về phía Tử tinh nghiệt long.

Tử tinh nghiệt long đã tới gần trăm mét, chỉ còn hai bước nữa là có thể giẫm lên người bọn họ, khí mang mà hai người bắn ra đối vẫn thân thể của nó mà nói là bé nhỏ vô cùng, nhưng lực lượng ba động này lại rõ ràng khiến Tử tinh nghiệt long cảnh giác, hữu trảo của nó đột nhiên tóm ra.

Phốc!

Rầm!

Tên khí của Viêm Đoạn Thương trực tiếp bị tóm cho tan đi, mà một mũi tên của Viêm Thiên Uy thì bắn lên long trảo mà nó vung ra, lập tức tia lửa văng ra, giống như là bắn lên một tấm thép cứng vậy. Diệp Vô Thần biết, thân thể của Tử tinh nghiệt long so với thép tấm thì còn cứng hơn nhiều, Tử tinh, một là vì lực lượng của nó và màu thân của nó, một là phòng ngự của nó kiên cố như tử tinh vậy.

Một vết thương nho nhỏ xuất hiện trên cánh tay của Tử tinh nghiệt long, dẫn tới một tràng tiếng gầm gừ không biết vì đau đớn hay vì tức giận. Tên khí của Viêm Thiên Uy và Viêm Đoạn Thương như lưu tinh, liên tiếp bắn ra, giống như mưa rào liên tiếp không ngừng rơi lên người nó, tần suất mũi tên bắn ra quá nhanh, nhanh tới mức nó căn bản không thể nào ngăn cản được, dưới sự sự trùng kích liên tiếp, thân thể của nó cuối cùng cũng bị kích cho lui ra sau một bước, sau đó lại lui một bước nữa. Viêm Thiên Uy vốn đã đạt tới cấp thần đỉnh phong, tăng lực lượng lên gấp đôi, thực lực của hắn lúc này cho dù là Đồng Tâm lúc trước ở vào trạng thái toàn thịnh cũng khó mà sánh bằng, công kích tên khí của hắn, Tử tinh nghiệt long đã không thể nào khinh thường được nữa, có điều, đây cũng không có nghĩa là Viêm Thiên Uy lúc này có lực lượng siêu thần cấp. Thần và siêu thần mặc dù chỉ cách nhau một đường, nhưng thứ đại biểu lại khác nhau một trời một vực, cũng không phải chỉ vài lần là có thể hình dung.

Diệp Vô Thần cuối cùng cũng không khuyên bọn họ rời khỏi nữa. Quả nhiên, Tử tinh nghiệt long bị liên tiếp đánh lui trong mắt lóe ra vẻ cuồng bạo, thân thể đang thối lui của nó đột nhiên dừng lại, gầm lên một tiếng, đón mưa tên dày đặc đang bắn tới, lúc này, phía trước người nó có một tầng thứ gì đó có tử quang lấp lánh, khí mạng sau khi rơi xuống dấy lên một mảng lớn tử mang liền tận hết lực lượng rồi tiêu tán, đã không thể tạo thành thương hại gì đối với nó nữa.

Cỗ thế tới và lực lượng đó có lẽ là bất kỳ sinh vật nào cũng không thể bằng được, cho dù cản trước mắt là một ngọn núi thì cũng sẽ bị nó trực tiếp đâm cho đổ. Viêm Thiên Uy và Viêm Đoạn Thương quyết đoán dừng bắn tên khí, đồng thời bước lên cản trước mắt thân thể khổng lồ của Tử tinh nghiệt long, viêm hồn chi lực bị thiêu đốt rất nhanh tụ tập trong tay. Bọn họ không ngờ lại trực tiếp lao thẳng vào nó.

Cách làm lấy cứng chọi cứng này là cực kỳ ngu xuẩn, Viêm Thiên Uy và Viêm Đoạn Thương vốn không nên làm như vậy, nhưng một khắc vừa rồi, Diệp Vô Thần ở phía sau bọn họ nói nhỏ một câu: "Nếu có thể thì đánh cho nó rời mặt đất, cao mấy mét là được rồi."

Thân thể cực lớn cao trăm mét, lực lượng không thể chống lại, đừng nói đánh cho bay cao lên mấy mét, cho dù là mấy mm thôi cũng đã khó như lên trời rồi. Nhưng Viêm Thiên Uy và Viêm Đoạn Thương lại không chút do dự đứng lên, lực lượng thân thể bành trướng, cơ hồ như sắp đến bờ nổ tung rồi. Mà trước mắt, áp lực khổng lồ đang bức gần đó tựa hồ như muốn cả thế giới này phải sụp đổ. Dưới chân của Tử tinh nghiệt long, mặt đất bị nó giẫm lên cũng không phải là nứt bình thường, mà là hóa thành bột phấn. Mà tử quang trên người nó cũng càng lúc càng đậm, sau cùng ho ngờ hóa quang thành hình, hình thành một tầng tử tinh rắn chắc và nặng nề, giống như là một bộ áo giáp kiên cố nhất trên thế giới, bảo vệ mỗi một góc trên cơ thể nó.

Khi Tử tinh nghiệt long xông đến trước mặt hai người, bọn họ thoáng chốc cảm giác được không gian như ngưng cố lại, lực lượng quá mức mạnh mẽ đã quét sạch tất cả mọi thứ chung quanh, khiến bọn họ cơ hồ mất đi tất cả năng lực cảm nhận. Tử tinh nghiệt long nổi giận, nó không hề bảo lưu một chút thực lực nào. Trong nhận thức của nó, nhân loại đều rất yếu ớt, không ai có thể chống lại một cái ngón út của nó, nhưng hôm nay ba người này đã khiến nó khiếp sợ, lại trong oán hận chuẩn bị không chút bảo lưu thực lực xé nát bọn họ.

Tâm tình của nó đã bình hòa năm, trong tiếng nổ mạnh cực lớn bị đốt cháy lên sự cuồng bạo và oán hận, nó cần phát tiết, bởi vì, nó đã đánh mất thứ quý giá nhất, đã không còn gì quyến luyến nữa, cho dù là nó gặp phải sự trừng phạt của thật giới thì nó cũng phải báo thú. Truyện Sắc Hiệp - https://docsach24.com

Chân của Viêm Thiên Uy và Viêm Đoạn Thương dính chặt trên mặt đất, khi Tử tinh nghiệt long xông tới trước mặt vẫn không lui lại dù chỉ một bước, khi hai bên còn cách nhau không tới mấy chục mét, lực lượng mà hai người cơ hồ sắp không khống chế được không chút bảo lưu được phóng thích ra toàn bộ, phương hướng mà lực lượng nhắm tới là trên không, mà khi bàn tay chỉ lên không trung, cái chân rồng khổng lồ đó cũng vừa hay giậm lên đầu bọn họ.

Rầm

Sơn diêu địa chấn địa chấn, hai tiếng nổ vang đồng thời vang lên, hai cha con cực kỳ ăn ý này dưới tình huống không cần trao đổi bất kỳ một ánh mắt hay lời nsoi nào vẫn lựa chọn thời gian giống nhau, tính toán giống nhau, vào một thời gian tuyệt duyệt đã tính toán tốt dồn lực lượng của mình đánh vào cái châm đang giẫm xuống của Tử tinh nghiệt long.

Trừ tiếng nổ ra còn có tiếng xương cốt vỡ vụn... đến từ Viêm Thiên Uy và Viêm Đoạn Thương.

Tuy rằng đó chỉ là một cước Tử tinh nghiệt long giẫm xuống, một lực lượng mà một cước đó mang theo có thể khiến cả một ngọn núi bị san bằng. Hai cỗ lực lượng cách không va chạm, lực phản chấn tạo ra khiến bọn họ thể ghiệm được một loại cảm giác như thân thể nát thành từng mảnh. trên mặt đất, xuất hiện một cái lỗ sâu mấy chục mét, mà thân thể của hai người cũng nằm sâu trong hố. Xương cốt gãy mấy chỗ, nhưng vẫn chưa nguy hiểm tới sinh mệnh của bọn họ. Đây đã một kết quả tốt nhất rồi, khi hai người trong lòng đồng thời đưa ra quyết định này, bọn họ cũng đồng thời có giác ngộ phải chết. Vì mệnh lệnh của chủ nhân, cũng vì tôn nghiêm của Bắc Đế huyết mạch, bọn họ cho dù mất mạng cũng phải hoàn thành mệnh lệnh đó của Diệp Vô Thần. Bởi vì những lời này của hắn, cũng có nghĩa là hắn đã tìm được phương pháp gì đó, mà phương pháp của hắn là hy vọng lớn nhất của bọn họ. Ở trong lòng bọn họ, Diệp Vô Thần một mực đều là người được mệnh vận lựa chọn, không gì không làm được.

Một chân của Tử tinh nghiệt long bị lực lượng của Viêm Thiên Uy và Viêm Đoạn Thương hất lên, thân thể lập tức mất thăng bằng ngã xuống, thân thể quá lớn, thời gian ngã cũng tương đối dài một chút, mà trong quá trình ngã, thân thể tất sẽ ở trong trạng thái đình trệ.

Đây là cơ hội khó có thể xuất hiện lần thứ hai, Diệp Vô Thần một mực nhíu mày cũng cuối cũng động, vị trí mà hắn di động không phải là tới bên cạnh Tử tinh nghiệt long, mà là phía sau nó. Vị trí mà thân thể của nó ngã xuống. Viêm Thiên Uy và Viêm Đoạn Thương lập tức giật nảy mình, với sự cường hành của thân thể Tử tinh nghiệt long, nếu như trực tiếp bị đè lên, chẳng phải là sẽ dẹp lép như con tép ư! Nhưng bọn họ còn chưa kịp phát ra âm thanh thì một đạo kim mang đã trả lời bọn họ.

Màu vàng, đó là màu của Trảm Tinh kiếm, cũng là màu của lực lượng thuộc về nó. Trừ Trảm Tinh kiếm, bên trong không gian hỗn độn này không còn lực lượng màu vàng thuần túy như vậy. Thần giới có lực lượng màu vàng tổng cộng có ba người, nhưng trình độ tinh thuần của lực lượng màu vàng của bọn họ tuyệt đối không thể so sánh với Trảm Tinh kiếm.

Mà quang mang màu vàng này, so với khi Thiên địa liệt phóng thích ra mà Viêm Thiên Uy và Viêm Đoạn Thương từng chứng khiến thì rõ ràng mạnh hơn rất nhiều, khi kim mang không bành trướng nữa, bọn họ bỗng nhiên có một loại cảm giác như thời gian bị dừng lại. Bởi vì gió dừng thổi, cát bụi đầy trời ngừng bay, thanh âm dường như cũng tắt hết.

Tất cả bị lực lượng vô cùng cường đại này xua đuổi đi hết.

"Trảm tinh đệ nhị thức: Thương - khung - phá!"