Thiên Thần

Chương 424: Bán đấu giá - điêu long huyền đàn châu

Trong tứ đại ma võ thế gia phía nam Thiên Long quốc, bốn nhà từng tương đối cân bằng, mà bắt đầu từ một năm trước, Tây Môn thế gia phát triển nhanh chóng, lúc này đã lờ mờ có xu thế đứng đầu bốn thế gia. Ở chính giữa Tây Môn thế gia có một đại sảnh khổng lồ. Đại sảnh này là được xây dựng từ là từ một năm trước, sau khi xây thành chưa từng được sử dụng, hôm nay là lần đầu tiên nó được mở.

Hội đấu giá của Tây Môn thế gia dẫn tới sự chú ý của toàn bộ Thiên Thần đại lục. Mà bên trong đây tất nhiên là người tới xem náo nhiệt chiếm đa số. Ai cũng muốn biết bảo tàng thần bí này là thật hay giả, nếu là thật thì nó sẽ thuộc về ai. Thiên Long quốc hoàng thất sẽ có phản ứng gì. Nếu là giả, Tây Môn gia sẽ có kết cục như thế nào.

Vào lúc chín giờ sáng , hội đấu giá của Tây Môn gia bắt đầu trong đại sảnh này. Đại sảnh lớn như vậy mà không ngờ lại chật kín cả người, bất kỳ một người nào trong đây cũng đều không phú tức quý, bởi vì nếu không có thân phận địa vị nhất định, Tây Môn gia căn bản sẽ không cho phép tiến vào. Trong những người này, có hoàng tử của một quốc gia, có người giàu sang hiển hách một phương, vương công quý tộc, các đại thế gia tụ tập dưới một mái nhà, trường hợp vô cùng rung động. Ngay khi hội đấu giá sắp bắt đầu, một người tiến vào, trong khoảnh khắc đã hấp dẫn cơ hồ tất cả ánh mắt.

Một thanh niên nam tử ngồi trên xe lăn, trên mặt mang theo nụ cười lười nhác. Mà bên cạnh hắn có hai nữ tử một cao một thấp. Thiếu nữ thấp thì tóc trắng như tuyết, trên mặt có hai vết sẹo đáng sợ, dưới cái nhìn chăm chú của nhiều ánh mắt, thân thể của nàng ta có lẽ là vì quá khẩn trương mà hơi co rút lại, khẽ cúi đầu đẩy xe lăn đi vào. Còn người bên cạnh nàng thì một thân y thường màu xanh nước biển, có dung mạo tuyệt sắc khuynh thành, sự xuất hiện của nàng ta khiến đại bộ phận nam nhân thất hồn lạc phách, ánh mắt rất lâu không thể di dời.

Con gái của Thiên Long thành Uy Long tướng quân, Thủy Dao của Diệp gia, chỉ là thân phận của nàng ta và vẻ lạnh lùng của nàng ta khiến cho tất cả những nam tử đã từng nghe đồn về nàng ta không dám có bất kỳ sự động tâm nào.

Mà trong đó, có một ánh mắt lại cứ theo thân thể của Diệp Thủy Dao mà động, bên trong ánh mắt đó bao hàm rất nhiều vẻ phức tạp, có chua xót, có khổ sở, có kinh hỉ. Mà nhiều hơn đó là sự si mê mà trong bao nhiêu năm chưa hề phai nhòa.

Ba năm không gặp, thân ảnh của nàng chưa bao giờ mờ đi trong lòng hắn, ngược lại theo thời gian mà càng lúc khắc càng sâu. Hắn đã nhiều lần ép mình phải quên đi, nhưng lại chỉ khiến mình càng lúc lún càng sâu. Sau ba năm gặp lại, phong vận thành thục đã khiến nàng ta lại đẹp tới mức khó có thể hình dung, cũng khiến tim hắn lại bắt đầu đập điên cuồng.

Tâm ma, nàng ta là tâm ma mà hắn không bao giờ thoát khỏi được. Cho đến khi Diệp Thủy Dao chỉ còn lại bóng lưng trong tầm mắt, Phong Lăng nhắm hai mắt lại. Hội đấu giá Hôm nay, hắn đã tới, mà cũng phải tới. Thiên Long quốc và Đại Phong quốc đã bắt đầu giao phong, sự xuất hiện của bảo tàng cực lớn này cũng khiến hoàng thất Đại Phong hơi cảm thấy bất an. Đã là bảo tàng của Thiên Long Thái tổ hoàng đế. Thiên Long hoàng thất rất có khả năng sẽ ra mặt can thiệp, mà nếu bảo tàng này rơi vào trong tay Thiên Long hoàng thất, đối với Đại Phong quốc của hắn chính là một tệ đoan rất lớn. Cho nên hắn hôm nay không để ý tới nguy hiểm mà tự mình tới Thiên Long quốc. Bên cạnh chỉ dẫn theo hai hộ vệ.

Không ngờ, hắn ở đây lại nhìn thấy Diệp Vô Thần và thiếu nữ tóc bạc mà hắn năm đó đã trơ mắt nhìn họ nhảy xuống Đoạn Hồn Uyên, cũng nhìn thấy Diệp Thủy Dao khiến hắn hồn khiên mộng nhiễu. Ký ức năm đó cùng các loại cảm xúc phức tạp hỗn loạn dâng lên, khiến sự bình tĩnh của hắn như nổi sóng. Người có thể khiến hắn mất đi khống chế như vậy, trong thiên hạ cũng chỉ có Diệp Thủy Dao.

Diệp Vô Thần giống như không chú ý tới sự tồn tại của Phong Lăng, hắn ngồi xuống vị trí hiển hách ở chính giữa, bên tay phải là Ngưng Tuyết, tay trái là Diệp Thủy Dao. Ánh mắt bình thản, nhìn thẳng vào người ở trên bục phía trước.

Người chủ trì bán đấu giá là thiếu chủ của gia - Tây Môn Khánh.

Hôm nay Tây Môn Khánh nhìn trông có vẻ rạng ngời, vô cùng hưng phấn. Khi chín giờ vừa điểm, hắn đi tới trước sảnh. Người bên trong Đại sảnh rất nhiều, nhưng với thân phận người này hiển hách hơn người kia của họ, không ngờ lại không có một ai cố ý lên tiếng chế tạo tạp âm, cho nên vô cùng im ắng. Tây Môn Khánh đầu tiên là làm một lễ tiết tiêu chuẩn, sau đó mỉm cười nói: "Các vị bằng hữu đường xa tới đây, thật sự là vẻ vang cho Tây Môn gia, vinh hạnh vạn phần. Hội đấu giá hôm nay, chỉ sẽ bán bốn món đồ, mà bốn món đồ này là những vật gì thì các vị sau này sẽ biết, điều mà tại hạ có thể đảm bảo chỉ là, mỗi một kiện trong bốn kiện này đều sẽ không khiến các vị bằng hữu phải thất vọng. Nhưng tại hạ không thể không nhắc, đây là đất của Tây Môn gia, giữa các vị bằng hữu nếu có ân oán gì chưa giải quyết xong, hoặc là có gì bất mãn với Tây Môn gia ta thì xin nể mặt Tây Môn gia mà bảo trì khắc chế, mọi chuyện để sau cuộc bán đấu giá này hẵng nói.

Khi nói những lời này, Tây Môn Khánh vẫn mỉm cười, không hề có vẻ uy hiếp, cũng không nói nếu làm loạn trật tự của cuộc bán đấu giá thì sẽ có hậu quả gì. Nhưng đường đường là Tây Môn thế gia thì có ai lại dám tùy tiện trêu trọc, Tây Môn Khánh tuy rằng không nói rõ, nhưng bất kể là ai cũng biết rằng, nếu đã nói trước, ai còn gây loạn thì bọn họ nhất định sẽ không lưu tình.

"Gia phụ bị phong hàn, sức khỏe không tốt cho nên do tại hạ Tây Môn Khánh đến chủ trì cuộc bán đấu giá này." Tây Môn Khánh dùng ánh mắt ra hiệu nhìn vào chiếc búa màu vàng kim ở bên cạnh tay. Cái búa này chính là búa gõ trong cuộc bán đấu giá ngày hôm nay.

Lại nói vài câu khách sáo, Tây Môn Khánh gọn gàng dứt khoát bắt đầu hội đấu giá này. Hắn vỗ tay, một thiếu phụ ăn mặc điệu đà bưng một cái bàn làm bằng ngọc tới, sau đó thì lui xuống. khi nhìn thấy thiếu phụ đó xuất hiện, cơ nhục trên mặt Diệp Vô Thần thoáng run rẩy. bởi vì ba năm trước nàng ta là thê tử chưa quá môn của Tây Môn Khánh, tên là Phan Kim Liên. Mà nhìn phần bụng hơi nhô lên của nàng ta cho thấy, vị thê tử chưa quá môn này đã biến thành thê tử, hơn nữa còn sắp có con rồi.

Sự kết hợp của Tây Môn Khánh và Phan Kim Liên. Tuyệt phối, không biết sẽ sinh ra thứ con gì.

Tây Môn Khánh vén khăn che trên bàn ra, bên trên đặt một chuỗi phật châu màu sắc ảm đạm, nhìn qua thì không thấy có chỗ nào không thầm thường. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://docsach24.com

" Không biết các vị bằng hữu có từng nghe qua Đại Hoa tự chưa. Ngàn năm trước, tên của mảnh đất này không phải là Thiên Long quốc mà là Đại Hoa quốc. Đại Hoa tự là hộ quốc tự của Đại Hoa quốc. Khi đó có một lời đồn, bên trong Đại Hoa tự có một kiện chí bảo hiếm có, tên là Điêu long huyền đàn châu, là cao tăng Huyền Hoa đã đắc đạo từ mấy ngàn năm trước lưu lại, nếu mang trên người thì có thể khu quỷ trừ tà, cả đời bình an. Bên trong chuỗi Điêu long huyền đàn châu này cất giấu công pháp tuyệt thế mà Huyền Hoa đại sư năm đó lưu lại. Về sau, Thái tổ hoàng đế chinh chiến hơn mười năm diệt Đại Hoa, lục soát khắp toàn bộ Đại Hoa tự những vẫn không tìm được Điêu long huyền đàn châu, cuối cùng chỉ có thể bỏ cuộc."

" Tây Môn thiếu chủ, chuỗi phật châu này không phải chính là..." Trong sảnh, cuối cùng cũng có người không nhịn được mà hỏi.

Tây Môn Khánh thuận thế gật đầu, cẩn thận cầm lấy chuỗi phật châu nhìn thì rất bình thường đó, nói: "Không sai, đây là chuỗi Điêu long huyền đàn châu đó.

Mặc dù đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng trong sảnh vẫn có không ít người hô lên kinh ngạc. Không ai hoài nghi sự thật giả của phật châu này, bởi vì cho dù là Tây Môn gia, cũng quả quyết không dám lừa gạt nhiều người quyền quý như vậy,

Bọn họ đều là vì tàng bảo đồ mà đến, đối với mấy kiện Chí bảo trước thì không quan tâm lắm, cũng không ngờ Chí bảo này quả nhiên không phụ với cái tên chí bảo, kiện thứ nhất đã mang tới cho bọn họ một sự rúng động rất lớn. Sự tồn tại của Điêu long huyền đàn châu cho dù là vào thời hiện tại vẫn có ghi chép lại.

"Chuỗi điêu long huyền đàn châu này là một tiền bối của Tây Môn gia là ta ngẫu nhiên có được, đã tồn tại ở Tây Môn ngàn năm, một mực là gia truyền chi bảo của Tây Môn gia, để đề phòng dòm ngó cho nên không cho ngoại nhân biết. Mà cũng nhờ điêu long huyền đàn châu này, Tây Môn gia ta trong ngàn năm qua vẫn bình an vô sự. Nghe đồn, bên trên những đàn châu này có khắc văn tự kỳ dị, mà đó cũng chính là công pháp mà Huyền Hoa đại sư năm đó lưu lại, ai có thể đọc được những văn tự này, liền có thể có được công pháp nhất tuyệt thế. Tây Môn gia qua nhiều đời đã thử, nhưng lại không có được gì. Gia phụ tự cảm thấy Tây Môn gia vô duyên với điêu long huyền đàn châu, liền quyết định bán đàn châu này, người có thể mua được điêu long huyền đàn châu, chắc chính là người có duyên có thể đọc được công pháp bên trên."

Những lời này của Tây Môn Khánh cực kỳ xảo diệu, nhất là câu "người có thể mua được điêu long huyền đàn châu, chắc chính là người có duyên có thể đọc được công pháp bên trên" có tính mê hoặc rất lớn. Đối với người tập võ mà nói, công pháp cường đại không nghi ngờ gì nữa là vật báu vô giá, là thứ mà tài phú và quyền lực không thể đánh đồng được. Lập tức, dưới đài có không ít người rụn rịch đứng lên. Đồng dạng, một số thương nhân không tập võ cũng động lòng, thứ mà họ nhìn trúng là công hiệu Trừ tà.

"Theo ý của gia phụ, bán điêu long huyền đàn châu chỉ là để tìm người có duyên với nó, cho nên giá khởi điểm chỉ có mười vạn lạng, hiện tại bắt đầu đấu giá."

Mười vạn lạng đối với người bình thường là con số thiên văn, song đối với những người phú khả địch quốc mà nói, một kiện kỳ trận được lưu truyền cả ngàn năm, chỉ mười vạn hai quả thực là rẻ tới mức không thể tưởng tượng nổi.

"Quả nhiên là hảo thủ đoạn." Diệp Vô Thần mỉm cười, thản nhiên nói. Mười vạn lạng, một cái giá khởi điểm rất thấp, nhưng cái giá khởi điểm này lại vô hình nhấn mạnh thêm câu tìm người có duyên mà Tây Môn Khánh đã nói, sẽ càng khiến nhiều người tham gia đấu giá hơn. Giá khởi điểm cực thấp, nhưng cái giá cuối cùng lại sẽ gấp mấy chục lần, thậm chí mấy trăm.

"Năm mươi vạn lượng."

Một người hơi mập khí định thần nhàn trực tiếp hô lên cái giá gấp năm lần giá khởi điểm, hiển nhiên, hắn biết cái giá cuối cùng tuyệt đối sẽ hơn xa mười vạn lạng, căn bản không muốn lãng phí thời gian trả giá. Mà hắn vừa ra giá, hơn một nửa người muốn ra giá lập tức từ bỏ ý định. Không phải cái giá năm mươi vạn quá cao, mà người này là..."

" Tiền Cổn Cổn, người giàu số một Thiên Long quốc, cũng là người giàu số một Thiên Thần đại lục. Đại danh của hắn ít có người không biết." Diệp Vô Thần nhỏ giọng nói với Diệp Thủy Dao ngồi ở bên cạnh. Tiền Cồn Cổn, đó là một người thật sự coi tiền như co rác, cũng không phải là hắn khinh thường tiền, mà là tiền của hắn thật sự quá nhiều. Hắn là người duy nhất trên Thiên Thần đại lục mặt không đổi sắc đốt ngân phiếu để sưởi ấm. Mà sản nghiệp và nhân mạch của hắn bảo trùm toàn bộ Thiên Thần đại lục cùng với các ngành các nghề, đi tới ngã tư đường, cơ hồ cứ cách mười mét lại có sản nghiệp của hắn. Sức ảnh hưởng và tài lực của hắn cực lớn.

Hôm nay, hắn cũng tới tham gia hội đấu giá này, mà khi hắn biểu lộ ra sự hứng thú đối với chuỗi điêu long huyền đàn châu này. Cũng không có bao nhiêu người muốn tranh giành, không phải là không dám, mà là căn bản không tranh được. Đừng nói là mười vạn lạng, cho dù là trăm vạn lạng thậm chí là ngàn vạn lạng, ở trong tay hắn cũng chẳng đáng kể.

Hắn có hai đứa con trai, một tiên gọi là Tiền Bất Thiếu (không thiếu tiền), một tên gọi là Tiền Đa Đa (tiền quá nhiều). Không ai không phải là nhân vật hiển hách trên thương trường.

"Năm mươi lăm vạn lượng!"

"Sáu mươi vạn."

"Tám mươi vạn lượng! Chuỗi đàn châu này ta muốn."

"Một trăm vạn lượng." Vẫn là Tiền Cổn Cổn, khi một trăm lượng được hô ra từ miệng hắn, thở khẽ một hơi rất nhẹ nhàng. Nhìn bộ dạng của hắn, rõ rang là có hứng thú không nhỏ với chuỗi điêu long huyền đàn châu này, thế tất phải có.