"Những thứ này... đều là thật ư?" Long Hoàng Nhi lẩm nhẩm, sau đó khép lại, vẻ mặt kinh ngạc nói. Nàng ta bắt đầu bước chân vào chính nghiệp, tất nhiên biết nếu có thể thuộc những thứ được ghi chép bên trong, nàng ta sẽ có thể thao túng những thần tử này dễ như trở bàn tay. Mà trực tiếp nhất là, bên trong ghi chép nhược điểm tính cách và thóp của mỗi một người, hơn nữa không chỉ là một cái thóp yếu hại.
"yên tâm đi, mỗi một dòng ghi bên trong đều không thể là giả." Diệp Vô Thần cười thần bí.
" Trời ạ, ngươi thật là lợi hại. Ta vừa rồi hỏi như vậy cũng không phải là hoài nghi ngươi, ta chỉ là rất kinh ngạc thôi." Long Hoàng Nhi đầu tiên là sợ hãi than một tiếng, sau đó lè lưỡi, thèn thùng vì những lời nói vừa rồi.
Diệp Vô Thần mỉm cười lắc đầu, sau đó nghiêm mặt nói: "Hoàng Nhi, vô luận là vào lúc nào, cũng đừng quên hai chữ "lòng người"." Sau đó sắc mặt của hắn hòa hoãn lại, đầy thương yêu, nói: "Ta biết, nàng lập tức trở thành một hoàng đế nhất định là không thích ứng kịp, nếu nàng thật sự không muốn làm hoàng đế..."
"Không đâu không đâu." Long Hoàng Nhi lắc đầu thật mạnh, đứng dậy, ưỡn thẳng lực, dần dần bắt đầu hiển lộ ra khí thế và vẻ mặt mà một hoàng đế nên có, nàng ta vong tình nói: "Bởi vì ngươi đã nói, chuyện này là để giúp ngươi, cũng giúp rất nhiều người. Cho nên, ta nhất định sẽ trở thành nữ hoàng đế lợi hại nhất, xuất sắc nhất. Ta Long Hoàng Nhi nhất định nói lời giữ lấy lời, không giống như ngươi lừa ta hết lần này tới lần khác. Hừ!"
Diệp Vô Thần: "...." Nguồn: https://docsach24.com
" Hoàng Nhi tỷ tỷ, ca ca cũng không phải cố ý đâu." Ngưng Tuyết biện giải cho Diệp Vô Thần.
Khi quay về Diệp gia, Diệp Vô Thần vừa vào cửa liền ngửi thấy một hương vị khác thường, cước bộ c hắn dừng lại, sau khi suy tư một thoáng, khóe miệng lộ ra một nụ cười, nụ cười đó dần dần biến thành lạnh lẽo.
Nơi này là một trấn nhỏ hẻo lánh ở phía đông nam Thiên Long quốc, ở chân núi phía sau trấn nhỏ có một đình viện rất lớn. Đình viện này mặc dù cách trấn nhỏ cũng không xa, nhưng người trong chấn không có ai từng vào đó. Tương truyền, đó là nơi thuộc sở hữu của một phú hào siêu cấp của Viêm Long thành, hàng năm khi nóng nhất sẽ tới nghỉ hè. Một năm bốn mùa đều rất im ắng, rất ít khi có động tĩnh truyền ra, đồng thời, đại môn trước đình viễn từng thời tức khắc đều có những bảo tiêu đứng đó canh gác, không cho bất luận kẻ nào tới gần, cư dân trong trấn nhỏ đều thuần phác, không ai lại muốn đi gây chuyện. Dần dà, thôn dân trừ ngẫu nhiên đi ngang qua thì liếc vài cái, còn đâu coi như nó không tồn tại.
Rất ít người biết rằng, nơi này là một phân đà của Nam Hoàng tông, cũng là một nơi gần trung tâm nhất. Ngày ấy sau khi Thủy Vân Lan và Thủy Huyền Phong tìm được đường sống trong chỗ chết, nơi này trở thành nơi an dưỡng của bọn họ. Mà sau khi Thủy Vân Lan khỏi hẳn, trong Nam Hoàng tông đã nhiều năm rồi chưa từng có tin tức triệu tập khẩn cấp truyền tới mỗi một ngóc ngách của Thiên Thần đại lục.
Mà hôm nay, chính là lúc tụ hội. Nam Hoàng tông gặp phải đại kiếp nạn chưa từng có, thanh danh và thế lực cũng lập tức rơi vào hoàn cảnh kém nhất trong lịch sử. Tông chủ chưa chết đã là may mắn rất lớn. Khẩn cấp tụ tập tất cả các thủ lĩnh lớn nhỏ để thương lượng đối sách tiếp theo chính là việc cần kíp vào lúc này.
Nhưng, lưu lượng của người trong trấn hôm nay không biến thành nhiều, khuôn mặt xa lạ cũng không có mấy ai. Người trong trấn không hề phát giác ra trong đại đình viện ở phía sau đã đứng chật kín đủ loại người.
Cửa đình viện đóng chặt, bốn người cao to vạm vỡ vẫn lười biếng đứng canh cửa như trước, các phương diện cũng không có bất kỳ điều gì khác thường. Mà bên trong đình viện, cho tới trong đại sảnh, đám người đứng chật kín đó ai nấy sắc mặt ngưng trọng, trong lòng nặng nề như bị đá đè.
Thủy Vân Lan ngồi ở giữa đại sảnh. Lúc này y nhìn thì không hề có vẻ suy nhược, nhưng trong thần sắc ít nhiều vẫn mang theo vẻ chán nản không thể nào hoàn toàn che giấu được. Tuy y đã gắng sức bày ra tư thái trấn định để ổn định lòng người trong tông, nhưng loại thất bại đó, đặc biệt là sự lay động đối với tín niệm của bản thân khiến y trong những ngày này một mực sống trong phiền loạn và dày vò.
Ngồi biên tay phải y là Thủy Huyền Phong sắc mặt tái nhợt. Tuy rằng bên ngoài không hề có vẻ bị thương, nhưng sắc mặt trắng bệch của y và khí tức hư phù của y đã chứng tỏ rằng lờn đồn Thủy Ngọc công của hắn bị phế là thật. Y tuy đã thành phế nhân, nhưng địa vị và uy vọng ở trong tông vẫn không thay đổi.
"Tông chủ, đã đến đông đủ rồi." Một người ăn mặc như thương nhân bước tới trước mặt Thủy Vân Lan, nói khẽ.
Thủy Vân Lan gật gật đầu, đứng dậy, động tác của y cũng ngay lập tức hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
Nhưng môi của Thủy Vân Lan vừa có động tác rất nhỏ thì một thanh âm mang theo vẻ khàn khàn quái dị bỗng nhiên vang lên trước y một bước: "Tông chủ chân chính của Nam Hoàng tông các ngươi còn chưa tới, sao có thể nói là đã đến đông đủ được..."
Thanh âm thanh âm này khiến người trong sảnh đồng loạt biến sắc. Nơi này, tụ tập các nhân vật thủ lĩnh của Nam Hoàng tông trên Thiên Thần đại lục, ai ai cũng là hạng tay nắm trọng quyền nhất định, cộng lại cũng hơn ngàn người. Hơn nữa ai ai cũng đều là cao thủ phi phàm, có thể nói rằng, trước mắt tụ tập ở đây là thế lực mạnh nhất mà Nam Hoàng tông tạm thời có khả năng tập hợp được. Nhưng, nhiều cao thủ như vậy có mặt ở đây, trước khi thanh âm này vang lên lại không có một ai nhận thấy được sự tồn tại của hắn! Càng không biết hắn làm thế nào mà tới được đây, và đã ở đây bao lâu rồi.
Thủy Vân Lan sắc mặt sầm xuống, hữu quyền đột nhiên chém ra về phía nơi phát ra thanh âm, một đạo quang mang xanh lam bắn nhanh ra. Chỉ nghe rầm một tiếng, phía trên nóc sảnh có thêm một lỗ thủng, ánh sáng hắt xuống. Mà thanh âm kia thì lại đã vang lên ở một phương vị khác: "Ha ha ha ha, nơi này coi như là cơ nghiệp của Nam Hoàng tông ngươi, tông chủ chân chính còn chưa lên tiếng, lúc nào tới lượt tên cung chủ giả mạo ngươi xuất thủ phá hoại."
"Ai, giả thần giả quỷ!"
Hét lớn một tiếng, hai lão già khoảng sáu mươi đồng thời lao tới hướng phát ra thanh âm. Hai người bọn họ tên là Thủy Mạn Lâu và Thủy Mạn Thành, xếp ở vị trí huyền, hoàng trong tứ đại trưởng lão thiên địa huyền hoàng. Là hai siêu cấp cường giả đạt tới thần đạo khác của Nam Hoàng tông. Hai người bọn họ chưa xuất thủ, chỉ xông lên một cái đã đâm ra một cái lỗ lớn trên trần nhà. Nhưng, vẫn không phát giác ra sự tồn tại của bất kỳ một ai. Thanh âm rõ ràng là phát ra ở vị trí đó, hắn nếu muốn né tránh, tất sẽ phải phát ra động tĩnh nhỏ, nhưng bọn họ lại vẫn không có thu hoạch gì.
Một loại cảm giác bất an dâng lên trong lòng những người của Nam Hoàng tông, bọn họ vừa mới gặp đại nạn, hiện giờ vào thời khắc bí mật tụ tập lại gặp phải một người thần bí khó lường như vậy. Mà chỉ thần bí không thôi thì cũng không tính là gì, nhưng có thể ở trước mặt nhiều cao thủ của Nam Hoàng tông như vậy mà thần bí, thực lực của hắn không nghi ngờ gì nữa đã đạt tới một trình độ khủng bố cực đoan. Sự xuất hiện của người này khiến cho bọn họ lập tức trở thành chim sợ cành cong, không khỏi nghĩ đến liệu có phải là người đã dùng sức của một người diệt nơi trung tâm của họ hay không. Bởi vì ngươi đó sau khi tiêu diệt nơi trung tâm của Nam Hoàng tông liền không có tung tích, nhưng tuyệt không có nghĩa là hắn sẽ không xuất hiện nữa.
Mà Thủy Vân Lan, khi y nghe thấy thanh âm đó nói "Nam Hoàng tông chủ giả mạo", giống như trong trời đông giá rét bị người ta hắt cho một gáo nước lạnh. Nếu là khi Nam Hoàng tông chưa gặp đại nạn, hắn sẽ không đổi sắc cười to ba tiếng, mà lúc này, hắn lại trong thất thần lẩm bẩm: "Cái nên đến cuối cùng cũng đến rồi ư?"
"Đừng sợ, bản đế không phải là thần đến từ thần chi đại lục đâu, mà là người giống như các ngươi thôi. Bản đế hôm nay đến là muốn tặng Nam Hoàng tông một lễ vật lớn."
Lần này thanh âm không còn hư phù như trước kia, mà là rất rõ ràng, mọi người đồng thời quay đầu lại, ngạc nhiên phát hiện trong một góc phía bên trên tay phải của sảnh, không biết từ lúc nào xuất hiện một bóng người đeo mặt nạ màu bạc. Một cái tên đã in sâu vào trong lòng mỗi người đột nhiên vang lên.
"Tà Đế!"
Gần trăm đạo khí thức mạnh yếu khác nhau đồng thời tỏa định thân thể của Tà Đế, càng nhiều ánh mắt hơn tập trung lên người hắn, chỉ cần hắn hơi có động tác, cao thủ của Nam Hoàng tông sẽ đồng loạt xông lên.
Sự xuất hiện của Tà Đế nằm ngoài đự liệu của Thủy Vân Lan, y nhíu mày, sau khi sắc mặt hơi biến đổi liền đứng dậy, phất tay ý bảo mọi người đừng vọng động, ngẩng đầu nói: "Ta còn tưởng là cao nhân phương nào mà lại có thần thông như vậy, thì ra là Tà tông chi đế tự mình giá lâm. Nếu không chê thì ngồi xuống cùng nhau uống chén trà?"
"Ha, chê ư? Trong thiên hạ ai dám chê Nam Hoàng tông các ngươi. Có điều người tuy rằng đến rồi, trà này không uống cũng được. Bởi vì nhân vật chính hôm nay không phải là bản đế, mà là..."
Rầm!
Cũng không thấy Tà Đế có động tác gì, trần nhà trên định đầu hắn đột nhiên nổ tung, ba bóng người nhảy xuống, đứng giữa đại diện. Bọn họ vừa hạ xuống đất, ánh mắt đồng thời chiếu lên người phía trên, sáu ánh mắt khác nhau, đều mang theo hận thù với trình độ bất đồng.
Lại là ba người bỗng nhiên xâm nhập, trước đó, bọn họ cũng không phát hiện ra sự tồn tại của ba người này. Nhưng bên trong đại sảnh lại không có ai rối loạn chút nào, ngược lại còn yên tĩnh tới đáng sợ. Từng đôi mắt toàn bộ chiếu lên người ba người đứng giữa - Ba người, một là công chúa Thủy Mộng Thiền, một là Thủy Vô Khuyết, con trai của tông chủ. Mà người đứng giữa, trừ cách ăn mặc của hắn, không ngờ lại giống tông chủ như lột. Mà trong đôi mắt đang nhìn tông chủ, bất kỳ một ai cũng có thể cảm nhận được hận ý chôn sâu bên trong. Đó là một loạn hận thù khắc cốt ghi tâm, vĩnh viễn không thể xóa nhòa.
Ánh mắt của Thủy Vân Lan trầm xuống, nhìn chằm chằm vào Thủy Vân Thiên bỗng nhiên xuất hiện ở trước mặt y, sau một lúc im lặng, y cuối cùng cũng mở miệng trước: "Ngươi là ai?"
Sắc mặt của Thủy Vân Thiên so với y còn âm trầm hơn gấp trăm lần ngàn, hắn nghiến răng nghiến lợi, dùng thanh âm trầm thấp phẫn hận nói: "Thủy Vân Lan, ta chờ đợi ngày này đã hai mươi ba năm rồi. Ta Thủy Vân Lan phải cảm tạ trời xanh đã không để cho ngươi chết ở trong tay Tuyệt Thiên, bởi vì ta dù nằm mơ cũng muốn được tự tay tùng xẻo ngươi!"
Một người giống tông chủ như đúc, mà hắn, rõ ràng gọi tông chủ là - Thủy Vân Lan?
Tuy rằng chuyện đã qua được hơn hai mươi năm, nhưng rất ít người không biết, Thủy Huyền Phong trưởng lão có một người con trai tên là Thủy Vân Lan, là người giống hệt tông chủ. Nhưng hắn hơn hai mươi năm trước bởi vì mê luyến Thủy Phu Nhi, thê tử của tông chủ mà phát điên muốn hại một nhà tông chủ, hại chết tông chủ lúc đó là Thủy Mạn Thương và phu nhân của tông chủ, nếu không phải Thủy Huyền Phong quân pháp bất vị thân, ngay cả thiếu tông chủ cũng đã bị hắn hại chết. Về sau thiếu tông chủ niệm tình Thủy Huyền Phong, không dồn Thủy Vân Lan vào chỗ chết, mà giam hắn trong một huyệt động nhỏ dưới lòng đất. Thủy Vân Lan cũng bởi vậy mà phát điên, người của Nam Hoàng tông cũng chỉ lúc rảnh rối mới ngẫu nhiên nhắc tới hắn.