Thiên Thần đại lục, mây đen bắt đầu vần vũ. Đại động tác không hề che giấu của Đại Phong quốc đã kéo theo sự sợ hãi của nhân dân thiên hạ. Một hồi chiến tranh được chú định sẽ kéo dài sắp mở ra. Thiên Thần đại lục cho tới bây giờ vốn chưa hoàn toàn thoát khỏi chiến tranh. Những năm tháng ngập trong khói súng cũng không phải là gặp lần đầu tiên.
Sau mấy ngày chỉnh đốn trang bị, tám mươi vạn đại quân của Thiên Long quốc từ Thiên Long thành chậm rãi xuất chinh tây hạ. Diệp Nộ nay đã già cả nhưng hào khí vẫn chẳng kém gì năm xưa, việc nhân đức không nhường ai tự mình nắm giữ ấn soái, con trai của ông ta Diệp Uy tất nhiên cũng đi theo. Những năm này, chiến tranh đối ngoại của Thiên Long quốc cho tới bây giờ đều không phải ít, cũng không thể thiếu bóng dáng của Diệp gia.
Long Hoàng Nhi tự mình tiễn đại quân ra ngoài Thiên Long thành mười dặm, sau đó cùng văn võ bá quan dõi mắt tiễn đưa. Trong lòng mỗi người đều nặng trịch, bởi vì kết quả của lần viễn chinh này sẽ quyết định tương lai, thậm chí là sự sinh tử tồn vong của Thiên Long quốc.
Mà phó tướng của Diệp Nộ, tất nhiên sẽ không thiếu Gia Cát Vô Ý. Mà Gia Cát Vô Ý xuất chinh bên cạnh hắn tất nhiên sẽ không thiếu Gia Cát Tiểu Vũ. Lúc này nàng ta một thân ngân bào, mày liễu nhíu chặt, anh khí bức người, đôi mắt trở nên cơ trí trong tôi luyện nhìn về phía trước, bên trong không hề có một tia lo lắng và áp lực nào, ngược lại còn mong ngóng sớm ngày được giao chiến với Đại Phong quốc.
"Gia Cát tướng quân, Gia Cát tướng quân xin dừng bước!"
Rời khỏi Thiên Long thành chưa được bao lâu, bỗng nhiên phía sau truyền đến tiếng hô to. Gia Cát Vô Ý đang ở vĩ quân quay đầu lại, người vừa hô đã giục ngựa tới trước mặt hắn.
"Gia Cát tướng quân, tại hạ là Diệp Nhị của Diệp gia, phụng lệnh của công tử nhà ta giao một món đồ cho Gia Cát tướng quân." Nói xong, Diệp Nhị tháo một cuộn giấy trên lưng xuống, hai tay cung kính đưa lên cho Gia Cát Vô Ý.
"Diệp công tử?" Gia Cát Vô Ý lòng tràn đầy nghi hoặc, cũng nhìn Gia Cát Tiểu Vũ một cái, phát hiện khi nàng ta nghe thấy bốn chữ Công tử nhà ta thì ông mày rõ ràng là giật một cái. Sau đọ xoẹt một cái quay mặt đi, giả vờ như không nghe thấy gì. Hắn vươn tay nhận lấy, vừa định hỏi thì nghe Diệp Nhị vội vàng nói: "Công tử có dặn, bức tranh này phiền Gia Cát tướng quân lúc nhàn hạ thì chuyển cho lệnh ái. Tại hạ không làm trì hoãn hành trình của Gia Cát tướng quân nữa, xin được cáo từ. Chúc Gia Cát tướng quân khải hoàn trở về!"
Thi lễ với Gia Cát Vô Ý, ánh mắt của Diệp Nhị giống như là vô tình liếc sang Gia Cát Tiểu Vũ đang ăn mặt như một binh lính, sau đó thì giục ngựa phóng đi xa. Chuyện Gia Cát Tiểu Vũ mấy năm nay vẫn theo cha xuất chinh sớm đã là một bí mật công khai mà không ai nói ra.
Vù, một trận gió thổi qua, Diệp Nhị vừa đi chưa được bao xa thì cuộn giấy trong tay Gia Cát Vô Ý đã bị Chư Cát Tiểu Vũ giật lấy. Gia Cát Vô Ý trừng lên, sau đó tựa cười mà như không phải cười nói: "Khụ khụ, là đồ của Diệp công tử..."
"Không cho nói, không cho phép nói gì cả, càng không cho phép hỏi, con tự mình đọc!" Gia Cát Tiểu Vũ lườm hắn một cái, hừ nhẹ một tiếng, cũng căn bản không thèm cố kỵ đang trong lúc hành quân, xung quanh binh tướng vô số, vội vàng xé dây, sau đó cận thận mở cuộn giấy ra, Tim nàng ta bắt đầu đập dồn dập, không ngừng thầm hô ở trong lòng " Đây là đồ mà hắn đưa cho ta, hắn thì ra vẫn còn nhớ ta, chưa quên ta. Thật sự là chưa quên ta..."
Cuộn giấy được mở ra, đây là một bức tranh, tanh vẽ một thiếu nữ.
Thiếu nữ trong tranh khoảng mười sáu mười bảy tuổi, mặc xiêm y màu vàng nhạt, dưới chân lộ ra một nửa chiếc cung hài, dáng người lung linh, mắt ngọc mày ngài, trên khuôn mặt xinh đẹp đó là điểm xuyết thêm mấy giọt lệ, tuy có nước mặt, nhưng thiếu nữ lại không lộ ra vẻ khóc than, giữa đôi môi đang cong lên cùng với lông mày đang tập trung ẩn chứa sự quật cường. Ánh mắt của Gia Cát Tiểu Vũ như đọng lại trên bức tranh, một lúc sau vẫn không động.
"Ê? Con gai ngoan, đây không phải là con ư. Xem ra đây Diệp công tử vẽ cho con rồi."
"Cha..."
Bức tranh bị Gia Cát Tiểu Vũ gập lại, nàng ta vừa rồi còn thất thần như si đột nhiên hạ tay xuống, đôi vai thon thả kịch liệt run rẩy. Tuy nàng ta đã cố nén, nhưng tiếng khóc vẫn từ trong miệng vang ra, nước mắt càng không ngừng tuôn rơi, rơi cả lên bức tranh và lưng ngựa.
Gia Cát Vô Ý đã không biết bao nhiêu năm rồi không thấy con gái khóc, dưới nước mắt và tiếng khóc đột nhiên tới hắn lập tức luống cuống chân tay. Hắn quá hiểu con gái, nếu không phải là cực độ thương tâm thì nàng ta vô luận như thế nào cũng sẽ không rơi nước mắt. Hắn vội vàng an ủi: "Con gái ngoan, đừng khóc, có phải công tử của Diệp gia dùng bức tranh này để chọc tức con không, hay là để ta... ta..."
Gia Cát Vô Ý ta cả nửa ngày cũng không nói thêm được gì, đành phải đột nhiên một chưởng vỗ lên trán mình. Nói thật, hắn thật sự không thể nào hiểu được bức tranh này vì sao lại khiến con gái bật khóc, chẳng lẽ bên trong có huyền cơ.
"Hắn còn nhớ ta... Hắn đang nói với ta rằng hắn còn nhớ ta. Đây là bộ dạng của ta khóc trước mặt hắn vào ba năm trước. Trí nhớ tốt quá. Ta đã đúng ba năm rồi chưa được nhìn thấy hắn, nhưng hắn vẫn nhớ rõ hình dáng của ta. Ta trong tranh, giống hệt như ta vào ba năm trước. Hắn là dùng bức tranh này để nói với ta rằng, hắn một mực nhớ đến ta, không những trước giờ chưa từng quên ta mà còn thường mong nhớ...."
Ba năm trước đây, lần cuối cùng nàng thấy hắn là nàng bị lời nói vô tình của Diệp Vô Thần khiến cho tim đau nhói, mang theo ủy khuất và nước mắt rời khỏi Diệp gia, sau đó lại đạp cửa quay lại, dùng khuôn mặt quật cường đã vương đầy nước mắt ấy đối diện với hắn, và thề với hắn một lời thề của thiếu nữ... Thiếu nữ trong tranh chính là nàng ta lúc đó. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://docsach24.com
Gia Cát Vô Ý trố mắt ra, nhưng lòng cuối cùng cũng thôi lo lắng. Hắn cười ha ha nói: "Con gái ngoan, vi phụ biết rằng Diệp công tử không phải là người bạc tình mà. Kể ra, nữ nhi của ta ưu tú, như vậy, lại chủ động tỏ lòng, có nam nhi nào mà không muốn. Được rồi được rồi, con nên cao hứng mới đúng, đừng khóc nữa."
Gia Cát Tiểu Vũ mắt điếc tai ngơ, khóc trong sự phóng thích tình cảm. Ai có thể biết được, thiếu nữ ngoài mặt nhìn thì vĩnh viễn không biết tư vị của ưu sầu này trong ba năm nay trong lòng nặng nề tới cỡ nào. Diệp Vô Thần trở về, nhưng vẫn không tới gặp nàng ta dù chỉ một lần, nàng ta ủy khuất như thế nào chứ. Nàng ta không có dung mạo khuynh thành như Diệp Thủy Dao và Hoa Thủy Nhu, vẫn luôn cho rằng Diệp Vô Thần căn bản là vô tâm đối với nàng ta. Sau ba năm quay lại sợ rằng đã quên nàng ta rồi, không còn nhớ tới sự tòn tại của nàng ta nữa. Nàng ta muốn gặp hắn, nhưng sự quật cường của nàng ta lại kiến nàng ta một mực nén nhịn được. Mông si tình của thiếu nữ vào ba năm trước đã vỡ tan, hóa thành những mảnh nhỏ không thể nào gắn lại được. Nàng ta theo cha xuất chinh, lại dồn tất cả sự chú ý lên hành quân đánh trận, nhưng làm sao có thể chuyển dời được tim mình.
Mà nay, một bức tranh của Diệp Vô Thần đã khiến nàng ta biết hắn thật ra vẫn chưa quên nàng ta, ngược lại còn một mực giữ nàng ta ở trong lòng. Trong ba năm nay, một mực đều như vậy. Tình cảm đã bị kìm nén rất lâu, thoáng cái sôi sực tràn lên, theo nước mắt của nàng ta mà thống khoái tràn ra.
"Phụ thân, chúng ta đi mau một chút được không. Ta muốn sớm đánh bại Đại Phong quốc, rồi trở về sớm một chút..."
Gia Cát Vô Ý: "..."
Nhìn bóng lưng của con gái mình, hắn vào lúc này bỗng nhiên nhận thấy con gái mình đã trưởng thành rồi. Bởi vì nó không lựa chọn quay đầu trở lại, mà vẫn theo hắn tây chinh, biết rõ đây có lẽ là một cuộc chiến vong mạng.
Mà cùng lúc, Diệp Vô Thần vừa mới từ trong mộng tỉnh lại, lúc này mặt trời đã lên cao. Ngưng Tuyết ở bên cạnh vẫn gối lên tay hắn mà ngủ.
"Bọn họ đã rời khỏi Thiên Long thành." Diệp Vô Thần nhìn về phía tây. Hôm nay, Diệp Uy và Diệp Nộ rời nhà chinh, Vương Văn Xu mấy ngày nay không biết đã len lén bao nhiêu lần lau nước mắt. Đại chiến lần này không giống như trước kia, nếu bại sẽ là cửu tử nhất sinh, nếu thắng, cũng không biết phải năm nào tháng nào mới có thể trở về, nhưng đây là một hồi chiến tranh không thể tránh được.
Hướng đi của Đại Phong quốc đã hấp dẫn tất cả sự chú ý của người dân Thiên Long quốc. Chuyện tiên hoàng băng hà, Lâm gia phản loạn tạm thời bị bọn họ ném ra sau đầu. Chân tướng được che giấu trong đó cũng thành bí mật vĩnh cửu. Tin tức Diệp Vô Thần bị mù sau khi được truyền ra ra không lâu, trong mấy ngày nay lại có tin đồn hắn được Kiếm Thần chữa khỏi. Hắn tuy rằng "thân thể đã phế". lại đặc biệt trầm mặc, bình thường rất ít ra ngoài, nhưng hắn lúc trước dẫn sao cũng là nhân vật đã kích sát Chiến Thần, truyền kỳ của hắn đã được dùng các loại hình thức thịnh truyền trong ba năm, vẫn có rất nhiều người chú ý tin tức về hắn. Nhưng không ai biết được rằng, sự diệt vong của Lâm gia và cái chết của Long Dận, cùng với sự thượng vị của nữ hoàng toàn bộ là hắn ở trong bóng tối thao túng. Động tác nhắm vào Lâm gia của hắn lúc không chỉ đơn giản là vì báo thù, mà là một sự mở đầu trong một loạt mưu lớn.
Mà lời thề của nữ hoàng khi mới thượng vị rất nhanh cũng được loan khắp dân gian. Người nghi hoặc có, người thầm mỉm mai có, nhưng phần lớn vẫn là tán thưởng và ủng hộ. Mà phong ba dư luận vốn nên sôi sục lại cũng bởi vì câu thề này của nữ hoàng mà không dẫn tới rối loạn. Nếu thật sự có thể ở dưới sự trị vì của nữ hoàng này đánh bại uy hiếp lớn nhất đó, trong dân gian không những không còn thanh âm dị nghị đối với nữ hoàng, mà chỉ còn lại sự ủng hộ.
Bên cạnh, Đồng Tâm như một oa nhi băng im lặng nằm, không phát ra một tiếng thở nào. Diệp Vô Thần vươn tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve mặt nàng ta, ôn nhu nói: "Đồng Tâm, nghỉ ngơi đi, sau này sẽ đến lượt ta bảo vệ nàng."
Thanh âm và động tác nhẹ nhàng khiến Ngưng Tuyết tỉnh lại. Nàng ta ngồi dậy, nửa tỉnh nửa mơ dịu mắt, mơ mơ màng màng hỏi: "Ca ca, đã khuya rồi ư?"
Hai đạo quang mang màu trắng đồng thời hiện ra trên người Diệp Vô Thần. Tư Thần xuất hiện trong lòng Diệp Vô Thần, miếng phát ra tiếng cười ngây thơ, dụi người vào lòng Diệp Vô Thần. Trên Vai hắn là một người nho nhỏ, tỏa ra mùi hương thơm ngát.
"Tư Thần!" Cơn buồn ngủ của Ngưng Tuyết lập tức biến mất, thở nhẹ một tiếng, lắc mình tới gần Tư Thần ở trong lòng Diệp Vô Thần, tay đặt lên lưng nó như muốn bế nó dậy. Khi nàng ta lần đầu tiên nhìn thấy Tư Thần, từ sự kinh ngạc đối với phương thức xuất hiện của Tư Thần rồi ngây người, rồi yêu mến - yêu mến không nỡ rời tay.
"Ngưng Tuyết .. A di!" Tư Thần vươn tay về phía Ngưng Tuyết, mặt mỉm cười tươi rói. Sự tồn tại của Tư Thần trong Diệp gia là một bí mật, cũng chỉ có Diệp Vô Thần và Ngưng Tuyết biết. Không phải là Diệp Vô Thần không muốn để Diệp gia biết, mà là không thể. Bởi vì Tư Thần hiện tại mỗi ngày có tới tám chín phần mười thời gian là ngủ, mà khi ngủ thì phải ở trong cơ thể hắn - giống như Hương Hương vậy. Đến nay Diệp Vô Thần vẫn không rõ trên người Tư Thần rốt cuộc có bí mật gì. Hắn chỉ có thể lặng lẽ tìm kiếm.