" Sở đại ca, phiền ngươi dẫn người đó tới mật thất." Ánh mắt của Diệp Vô Thần chiếu lên mặt đất, chỉ về phía Viêm Tịch Minh.
"Ha Ha." Sở Kinh Thiên không được đánh nhau, cảm thấy rất vô vị chỉ đành gãi gãi đầu, chạy chậm tới trước mặt Viêm Tịch Minh, nhưng lập tức, một tiếng kêu sợ hãi rất khoa trương từ trong miệng Sở Kinh Thiên phát ra, hắn vừa vung vẩy cánh tay vừa chạm vào thân thể của Viêm Tịch Minh vừa liều mạng thổi tay, phía trên tay phải của hắn đã bị đóng thành một lớp băng mỏng.
Diệp Vô Thần cách không điểm một cái, giải trừ băng phong trên người Viêm Tịch Minh, lúc này mới quay người bước về phía Diệp gia.
Cái gì nên đến đã đến rồi, cái gì nên giải quyết cũng đã giải quyết rồi. Sau tối nay, Thiên Long quốc bên ngoài thì bình tĩnh những bên trong sẽ phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất. Tuyệt Thiên đã chết, nguy cơ lớn nhất mà Diệp Vô Thần lo lắng lâm thời đã được giải trừ, hắn đã có thể mặc sức phóng tay làm những chuyện mà mình muốn làm.
Cơn lạnh trên tay bỗng nhiên biến mất, Sở Kinh Thiên trợn trừng đôi mắt trâu, nhìn nhìn bàn tay của mình, lại thử chạm vào thân thể của Viêm Tịch Minh, vẻ mặt như thấy ma, sau đó mới vừa than thở vừa kéo thân thể của Viêm Tịch Minh đi theo phía sau Viêm Thiên Uy, Lãnh Nhai thì mặt không chút đổi sắt đi song song với hắn.
Tách
Một giọt máu tươi từ khóe miệng Viêm Tịch Minh tràn ra, rơi xuống đất, phát ra thanh âm nhỏ không thể nghe thấy. Mà Lãnh Nhai bỗng nhiên lại dừng bước, đứng lặng ra đó. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - https://docsach24.com
"Mặt băng, ngươi sao thế?" Sở Kinh Thiên quay đầu lại, vẻ mặt mê hoặc hỏi.
Lãnh Nhai lắc lắc đầu, tiếp tục đi về phía trước, song quyền thì lặng lẽ nắm chặt lại. Từ ngày ấy bằng vào lực lượng khủng bố không biết từ đâu đến ly khai Bắc Đế tông, mỗi lần hắn nhìn thấy máu, cảm xúc liền trở nên bực bội, tim cũng đập điên cuồng. Mà quá trình ngày ấy hắn thoát ly Bắc Đế tông, hắn không nói với bất kỳ ai, bao gồm cả Diệp Vô Thần. Bởi vì chỉ cần một khi hắn nhớ tới, đầu sẽ đau giống như sắp nổ tung vậy.
Trong thế giới lạnh lẽo và không có bất kỳ cảm tình nào, hắn không biết trên người mình rốt cuộc đang cất giấu bí mật như thế nào.
Tin tức Lâm gia phản loạn, hoàng đế Thiên Long quốc bị Lâm Cuồng liều mình dâu chết truyền khắp thiên hạ với tốc độ cực nhanh, ở trong Thiên Long quốc dẫn tới sư khủng hoảng cực lớn. Đối với nhân dân của Thiên Long quốc mà nói, tất cả những việc khác đều là thứ yếu, nhưng hoàng đế băng hà có nghĩa là triều đình tất sẽ trong một đoạn thời gian rất dài bị khốn trong trạng thái bất ổn định, thậm chí là hỗn loạn, đây không nghi ngờ gì nữa là một thời cơ tốt nhất để Đại Phong quốc luôn rình rập ở bên cạnh xâm nhập.
Hoàng cung Thiên long tràn ngập trong tiếng khóc than, ai ai cũng mặc áo đay để tang, thật cũng được mà giả cũng được, ai nấy đều khóc trời than dất. Đặc biệt là những người bình thường ở trên triều đường không dám nói câu nào thì khóc càng thảm hơi, còn hơn cả cha mẹ thân sinh của mình chết. Trong ngày này, Thiên Long quốc cử hành quốc tang, lại trong bi thống chửi rủa Lâm gia, Lý lão và Lưu lão đã bị Lâm gia mua chuộc.
Lâm gia phản loạn quá mức đột nhiên, nằm trong ký liệu và ngoài ý liệu của rất nhiều người. Thứ trong ý liệu là, cái chết của Lâm Khiếu và Lâm Chiến cuối cùng vẫn sẽ khiến Lâm gia nổi lên phản tâm. Ngoài ý liệu là thế lực của Lâm gia tuy lớn, nhưng lần tạo phản rõ ràng không được ủ mưu quá lâu và không khác gì táng tống cả Lâm gia lại thành công giết chết Long Dận, càng quỷ dị hơn là, hai người trong tam đại cung phụng một mực trung tâm cảnh cảnh ở bên cạnh hoàng thượng không ngờ lại bị Lâm gia mua chuộc. Rất nhiều người không muốn tin, nhưng không tin không được, bởi vì nếu không có hai siêu cấp cao thủ Lý Lưu giúp đỡ, Lâm Cuồng sao có thể tới gần hoàng đế, và có thể dưới sự bảo vệ của Hắc Hùng đâm chết hắn.
Mà người biết tất cả nguyên do trong đây rất ít, điều mà họ biết cũng sẽ vĩnh viễn là một bí mật không thể cho người khác biết.
Sự phản loạn của Lâm gia tới cực kỳ đột nhiên, tường cung đột nhiên đổ sập cũng nằm ngoài ý liệu của tất cả mọi người, nếu không phải có sự phản ứng thần tốc và cứu viện kịp thời của Diệp gia, phản quân Lâm gia cho dù không thành công nhưng có thể lưu lại đại hại. Ngày đại tang hoàng đế, tuy không có ai ca công tụng đức của Diệp gia, nhưng thanh danh của Diệp gia vô hình trung đã lại được đề thăng. Đồng thời đã không còn Lâm gia, vậy thì không còn cỗ thế lực nào có thể sánh ngang với Diệp gia nữa rồi.
Sau khi hoàng đế bang hòa, vấn đề đầu tiên phải đối mặt đó là ai sẽ là hoàng đế tiếp theo. Long Dận băng hà lúc còn trung niên, căn bản không lưu lại di chiếu gì. Cho nên ngôi vị hoàng đế không hề nghi ngờ gì nữa sẽ rơi lên người Thái tử Long Chính Dương.
Mà lúc này, trong ngày tang của Long Dận, Thái tử Thiên Long quốc lại không ở trước long vị, mà là ở một nơi không có người ngoài, đối ẩm với một người.
Một dòng chất lỏng chua cay thuận theo yết hầu chảy xuống, Long Chính Dương thở hắt ra một hơi, trên mặt là vẻ đau khổ không thể tiêu tan, hắn buồn bã nói: "Diệp huynh đệ, cũng chỉ có ngươi ở trước mặt, ta mới có thể nói ra những lời trong lòng mà không phải cố kỵ gì. Cảm tình của ta và phụ hoàng nhạt nhẽo đến mức không bằng một bằng hữu bình thủy tương phùng, phụ hoàng chết, ta rõ ràng nên cảm thấy thoải mái hơn mới đúng, vì sao ta hiện tại ngược lại cảm thấy như bị thứ gì đó đè cho không thở nổi."
Diệp Vô Thần mỉm cười, rót đầy chén rượu ở trước mặt Long Chính Dương, nói: "Ta biết vì sao. Bởi vì, phụ hoàng của ngươi đã chết, ngươi sẽ là hoàng đế tiếp theo. Mà ngươi thì căn bản là không muốn làm hoàng đế. Làm thái tử thôi đã khiến những ngày tháng sống trong hoàng cung của ngươi một ngày dài như một năm rồi, nếu làm hoàng đế, Long đại ca, nói không chừng ngươi sẽ sống không bằng chết. Nhưng ngươi thân là Thái tử, trong chuyện này căn bản thân bất do kỷ. Phụ hoàng của ngươi chỉ có ba đứa con trai, trước mắt chỉ còn lại có ngươi và nhị hoàng đệ của ngươi, nhị hoàng đệ của ngươi thích ngâm thơ làm phú, chưa bao giờ hỏi tới chính sự, ngươi đã là nhân tuyển duy nhất, cho dù không muốn làm hoàng đế thì cũng không thể không làm."
Mắt Long Chính Dương sáng lên, rồi lại từ từ trở nên ảm đạm, cười khổ nói: "Diệp huynh đệ, trên thế giới này người hiểu ta nhất vĩnh viễn chỉ có mình ngươi."
"Bởi vì Long đại ca cho tới bây giờ chỉ nói những lời tâm sự với một mình ta." Diệp Vô Thần cười cười.
"Vậy ngươi, xem, ta nên làm như thế nào. Chẳng lẽ, ta cũng chỉ có thể đi làm tên hoàng đế vĩnh viễn không có tự do? Quyền lực không phải là thứ mà ta muốn, ta không phải là phụ hoàng của ta, năm đó phụ hoàng của ta vì hoàng vị, không tiếc xuống tay với thân sinh huynh đệ của ông ta. Ta không làm được, ta cũng không hiểu." Long Chính Dương vẻ mặt thống khổ nói.
"Chí hướng và mong muốn của mỗi người luôn khác nhau, người không phải là cá thì sao có thể hiểu được cái vui của cá, ước nguyện của cá." Diệp Vô Thần cười nhạt. Không biết có bao nhiêu người khát vọng quyền lực càng ngày càng cao. Ham muốn quyền lực là không có điểm dừng, ai cũng muốn chở thành người có nắm giữ tất cả, là chí cao vô thượng, vì quyền lực mà không tiếc mạo hiểm cả tính mạng. Mà người từ nhỏ đã sinh ra và lớn lên trong nhà đế vương thì lại càng như vậy. Nhưng Long Chính Dương lại khác, có điều như vậy cũng tốt, ít nhất thì đây cũng không phải là điều mà Diệp Vô Thần muốn nhìn thấy.
"..."
" Nếu Long đại ca thật sự không muốn làm hoàng đế, mà là khát vọng tự do tự tại, đi theo đuổi thứ mà mình cần, thật ra cũng dễ thôi." Diệp Vô Thần uống một ngụm rượu, thản nhiên nói.
Mắt Long Chính Dương đột nhiên sáng lên, có chút cấp thiết hỏi: "Diệp huynh đệ, ta biết ngươi nhất định sẽ có biện pháp mà. Mau nói cho ta nghe đi."
"Để Hoàng Nhi làm hoàng đế, từ nay về sau ngươi ở lại Thiên Long thành cũng được, đi chu du thiên hạ cũng được, cái mà ngươi có là sự tự do tuyệt đối." Diệp Vô Thần bình thản nói xong, vẻ mặt cười cười nhìn hắn.
"Hoàng Nhi ư?" Long Chính Dương cả kinh.
"Đúng vậy. Chỉ cần ngươi tuyên bố từ bỏ ngôi vị hoàng đế, sau đó ủng hộ hoàng muội Long Hoàng Nhi của ngươi trở thành hoàng đế Thiên Long quốc kế tiếp là được."
"Vớ vẩn!" Long Chính Dương nhướn mày: "Sao có thể để một nữ nhân làm hoàng đế được."
"Ồ? Vì sao không thể." Diệp Vô Thần nhướn mày.
"Từ cổ chí kim, chưa bao giờ có nữ tử làm hoàng đế. Sao có thể để một nữ nhi gia chấp chưởng chính quyền được." Long Chính Dương nghiêm mặt nói.
"Ha ha ha ha." Diệp Vô Thần cười to, tư thái cười điên cuồng đó giống như nghe thấy chuyện nực cười nhất trên đời vậy, hắn lắc đầu, mặt mày thương xót nhìn Long Chính Dương: "Long đại ca, không cần ngươi thừa nhận hay phủ nhân, nhưng, trong xương cốt của ngươi là một người yếu đuối."
Long Chính Dương: "...."
"Ngươi từ rất lâu rồi đã thích công chúa Thủy Mộng Thiền của Nam Hoàng tông, nhưng bởi vì nàng ta được chú định là nữ nhân của phụ hoàng ngươi, cho nên ngươi chỉ có thể đau khổ chôn sâu cuộc tình này trong lòng, và trốn tránh hết lần này tới lần khác. Bởi vì ngươi yếu đuối, cho nên ngươi không dám đi đấu tranh, cũng chưa từng có ý đấu tranh. Đồng dạng, ngươi không muốn làm hoàng đế, nhưng ngươi vẫn không dám đấu tranh, mà lại ở đây uống rượu giải sầu, thử xem có thể từ chỗ ta tìm được phương pháp hay không."
Long Chính Dương như bị điện giật, ngây ngốc không nói ra được câu nào.
"trên lịch sử của Thiên Long quốc quả thực không có nữ nhân từng làm hoàng đế, nhưng điều này tuyệt không có nghĩa là nữ nhân không thể làm hoàng đế. Bởi vì ngươi yếu đuối, cho nên ngươi ngay cả thử một chút cũng không dám, cũng giống như ngươi chưa bao giờ dám thử đi cướp Thủy Mộng Thiền từ chỗ của phụ hoàng ngươi." Diệp Vô Thần nheo mắt lại, thở dài: "Long đại ca, ngươi ở các phương diện đều nổi bật, là một thiên chi kiêu tử chân chính, nhưng tính cách của ngươi lại thật sự là khiến Vô Thần... Thương hại."
Long Chính Dương cầm chén rượu trước mặt lên, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, sau đó đặt mệnh chén rượu lên mặt bàn. Người nghiêng về phía trước, thở hổn hển. Lời nói của Diệp Vô Thần giống như một con dao nhọn đâm sâu vào trong lòng hắn, chỗ mà ngay cả bản thân mình cũng không dám chạm vào.
"Thanh Châu thành là thành trì xinh đẹp nhất của của Thiên Long quốc, thậm chí là củaThiên Thần đại lục, phong cảnh nơi đó như tranh, địa linh nhân kiệt, là một nơi mà ai cũng muốn tới, giống như tiên cảnh nhân gian. Ta đã sai người xây cho ngươi một tòa nhã hồ tiểu trúc ở đó, đợi Hoàng Nhi thượng vị, ngươi có thể định cưu lâu dài ở đó. Ở đó, không những sẽ không có người nào khác tới làm phiền ngươi, trói buộc ngươi, còn có ngươi sẽ bảo hộ cho sự chu toàn của ngươi cả đời. Long đại ca, thấy thấy thế nào."
Ánh mắt của Long Chính Dương dại đi, sau khi trầm mặc một lát, chậm rãi đứng dậy, ánh mắt nhìn thẳng và Diệp Vô Thần. Diệp Vô Thần mặt tươi cười nhìn lại hắn, không hề có ý chột dạ. Một lúc lâu sau, Long Chính Dương lại ngồi xuống, nói: "Ngươi.... xem ra, ngươi đã an bài từ trước rồi."
"Đúng vậy, bởi vì ta rất hiểu ngươi. Cho nên, ta biết ngươi muốn gì. Mà thứ ta muốn, Long đại ca, nói vậy ngươi chắc cũng đã biết."
"Cái ngươi muốn là quyền lực cao nhất." Long Chính Dương ánh mắt thất thần, thấp giọng hồi đáp.
"Không, ngươi lầm rồi."
Diệp Vô Thần lại lắc lắc đầu, chậm rãi nói: "Thứ mà ta mong muốn, so với thứ mà ngươi muốn còn đơn giản hơn. Ta chỉ muốn người nhà và gia tộc của ta có thể sống yên ổn mà thôi."
Khóe miệng Long Chính Dương khẽ giật giật, cuối cùng cười khổ: "Hoàng Nhi đối với ngươi si tâm vô cùng, nó nếu thượng vị, quyền thế của Diệp gia ngươi ở Thiên Long quốc là không ai có thể lay động. Mà với cảm tình của Hoàng Nhi đối với ngươi, Diệp Vô Thần ngươi có thể xưng là tồn tại tôn quý như hoàng đế. Mấy năm sau, nếu Hoàng Nhi sinh con, sẽ là Thái tử, mà nó sẽ không mang họ Long mà là họ Diệp. A, kể từ đó, Diệp gia ngươi chẳng những bảo toàn được cái danh trung nghĩa, lại còn đoạt được quyền lực vô thượng. Diệp huynh, ta nên khen ngươi hay là nên sợ ngươi đây."
Diệp Vô Thần cười lớn một tiếng, nói: "Long đại ca, nếu đã biết thứ mà ta muốn, vậy thì sao phải sợ ta. Nếu ngươi không yên tâm, ta sẽ hứa với ngươi cả đời sẽ không làm gì có lỗi với Hoàng Nhi, lại càng không có dã tâm gì với quyền lực của Long gia ngươi."
"Vậy ngươi dựa vào cái gì mà tự tin có thể đưa Hoàng Nhi lên thượng hoàng. Ta nên tin ngươi như thế nào đây?"
"Dựa vào ta là Tà Đế!"