Một năm nay Diệp Vô Thần giả vờ bị liệt, một là để che giấu tai mắt của người khác, không để người ta chú ý tới hắn, che giấu thân phận Tà Đế một cách hoàn mỹ. Mà quan trọng nhất là, Tuyệt Thiên hiện giờ đã chết, thế cục của Thiên Long thành cũng đã dần dần ổn định dưới sự an bài của hắn, qua không lâu nữa sau khi diệt Bắc Đế tông, hắn căn bản không cần phải giả vờ nữa.
Bắc Đế tông, bởi vì quan hệ của Tư Thần, hắn đã trở thành nỗi hận lớn nhất tước mắt của Diệp Vô Thần. Nhất là Bắc đế thiếu chủ - Viêm Tịch Minh! Dù là lăng trì hắn, cũng không thể giải được mối hận trong lòng Diệp Vô Thần.
Hắc Hùng đi tới trước mặt tam đại cung phụng sắc mặt âm u bất định, rất hưng phấn xoa xoa tay. Bọn họ cũng không biết, tên thiếu niên một mực giả vờ ngu ngốc này, ở trong xương cốt kỳ thật là một loại máu cuồng nhiệt và thô bạo. Diệp Vô Thần nếu đã để lộ thân phận Tà Đế ở trước mặt bọn họ, cũng nói ra tất cả ở trước mặt bọn họ, vậy chứng tỏ là không định để họ sống. Hắc Hùng tuy rằng không biết Diệp Vô Thần vì sao thoáng cái trở nên cường đại như vậy, nhưng chỉ bằng một chiêu đã dùng tường băng kỳ quái mà hắn trước giờ chưa từng thi triển đóng băng ba cao thủ cấp thiên, nhưng những điều này không quan trọng, trong nhận thức của hắn, chủ nhân bất kể là cường đại thế nào cũng là điều tất nhiên. Từ khi Diệp Vô Thần dẫn họ rời khỏi Đoạn Hồn uyên, trong lòng mỗi một người bọn họ đều đã in vào sự trung thành đối với hắn.
Rầm!
Một quyền thật mạnh đập vào Lý lão, nhưng không phải là đập lên người lão, mà là đập lên cột băng ở bên dưới lão. Sau một tiếng rầm, Hắc Hùng lui lại giống như chạm phải điện, ôm tay nhe răng trợn mắt vì đau, mà một quyền có thể đấm nát cả sắt thép của hắn, không ngờ chỉ lưu lại một dấu vết không rõ ràng trên cột băng.
"Đây là băng gì vậy... Khối băng mà chủ nhân làm ra cũng quá cứng rồi, chẳng trách ba lão già này không ngờ lại không thể động đậy được." Hắc Hùng trợn trừng mắt, vẻ mặt sùng bái suýt soa.
Mà băng trông không khác gì băng bình thường này, chính là huyền băng mà lúc trước Diệp Vô Thần dùng Thiên Địa liệt của Trảm Tinh Kiếm mới phá được phạm vi hai mét, dùng Tai Ách cung Phá Tiên tiễn mới bắn xuyên được mấy chục mét.
Lâm Viêm như một con mãnh chui vào đàn dê, hỏa diễm cực nóng đó đã đánh tan từng tầng phòng ngự của Thiên Long môn, cuối cùng, Lâm gia quân càng ngày càng nhiều ùa vào Thiên Long môn, bên trong hoàng cung truyền đến tiếng kinh hoàng liên tiếp.
Thân thể Diệp Vô Thần đứng trên cao không mà không ai có thể nhìn rõ, con mắt lạnh lùng nhìn xuống dưới. Hắn giơ tay lên, một mũi gai băng dài hơn hai mét xuất hiện trong tay hắn, sau đó bị hắn ném về phía Lâm Viêm ở phía dưới.
Khi Lâm Viêm phát hiện ra đột nhiên ngẩng đầu lên thì gai băng đó đã từ đỉnh đầu hắn cắm thẳng xuống tận dưới chân, trực tiếp đóng đinh thân thể của hắn xuống đất. Trước khi chết, Lâm Viêm ngay cả kêu lên cũng không kịp.
Lâm Viêm bỗng nhiên tử vong khiến Lâm gia quân đại loạn, đúng lúc này, một cỗ thiết huyết khiến cho bọn họ run rẩy nhanh chóng tiếp cận họ, không bao lâu, một đám Diệp gia quân uy thế cương mãnh rất nhanh ùa vào, từng thanh cương đao cứ vậy đâm vào tim Lâm gia nghịch quân.
Viện quân của Diệp gia đến thật sự quá nhanh. Thật ra, từ khi Lâm gia quân vừa có hành động thi Diệp Uy dã chuẩn bị xong rồi. Khi quân phản nghịch của Lâm gia phá tan đại môn hoàng cung, Diệp Nộ cũng bị Diệp Uy đánh thức, Diệp gia thiết quaan vận sức chờ phát động từ lâu chậm rãi đánh vào trong hoàng cung, trong đao quang kiếm ảnh giày xéo và thu gặt tính mạng nghịch quân Lâm gia.
Tất cả những điều này, tất nhiên đều được Diệp Vô Thần và Diệp Uy lên kế hoạch từ trước.
"Uy Long tướng quân ở đây, phản nghịch Lâm gia còn không mau mau đầu hàng... chịu chết!"
Diệp Uy mắt hổ hàm uy, đi trước làm gương, trường thương trong tay vung lên một cái, trong nháy mắt đã đâm ngã mấy người. Đại danh của Uy Long tướng quân tới đâu, uy danh hiển hách đó khiến Lâm gia quân bỗng nhiên mất đi người cầm đâm ôm đầu bỏ chạy, không đánh đã tan. Mà đạo phọng ngự cuối cùng trong hoàng cung nghe tin hùng quân của Diệp gia đã tới, sĩ khí đại chaasn, bọn họ liều chết cầm chân nghịch quân của Lâm gia. Sau khi giằng co rất lâu, thế cục đã bắt đầu ổn định, nghịch quân của Lâm gia chỉ có thể khố sở chống đỡ, khó mà tiến lên dù chỉ nửa thước.
"Nghịch tặc Lâm Cuồng đã đền tội rồi, thủ cấp ở đây, nghịch quân của Lâm gia còn không mau thúc thủ chịu trói!"
Một tiếng hét lớn bỗng nhiên vang lên, một bóng người hùng tráng bay thẳng lên trời trong tiếng hét vang, lập tức nhảy vào bên trong vòng chiến, theo sự hạ xuống của hắn, một cỗ khí trường khổng lồ bắn ra ngoài, bức đám người ở xung quanh lui ra ngoài chục mét. Người đó chính là Hắc Hùng, tay hắn giơ một cột sắt dài lên, bên trên gắn một đầu người, đầu người đó có con mắt màu tro tàn, rõ ràng là chết không nhắm mắt - chính là Lâm Cuồng!
Cái chết của Lâm Cuồng khiến sĩ khí của nghịch quân Lâm gia đang giãy dụa trong đau khổ lập tức hạ xuống thấp nhất, bọn họ vốn tràn ngập sự thấp thỏm và không nguyện ý đối với hành động phản loạn sau khi mất đi người cầm đầu càng không có lý do để làm phản, tất cả đều vứt binh khí, giờ tay đầu hàng. Mà đúng lúc này, Hắc Hùng bỗng nhiên quỳ xuống trước mặt Diệp Uy và Diệp Nộ, khóc lớn: "Diệp lão tương quân, Hắc Hùng vô năng, không thể bảo vệ hoàng đế... Hắc Hùng ta thật sự không ngờ rằng, Lâm Cuồng không biết đã dùng phương pháp gì mua chuộc Lý lão và Lưu lão ở bên cạnh hoàng thượng, hoàng thượng và ta trở tay không kịp, bị tên nghịch tặc Lâm Cuồng này một đao đâm trúng hoàng thượng... Ta và Nhan lão tuy rằng đã đánh chúng chúng, nhưng hoàng thượng đã bị đâm trúng chỗ yếu hại, nên đã... đã chết rồi. Ngay cả Nhan lão cũng bị trọng thương mà chết.
"Cái gì?" Nguồn truyện: Truyện FULL
Lời nói của Hắc Hùng không khác gì một tiếng sét đánh giữa trời đêm. Thân thể Diệp Nộ đột nhiên run run mấy cái, trong kinh hãi như lung lay sắp ngã, thị vệ binh sĩ chung quanh cũng toàn bộ cất tiếng khóc ai oán, tiếng khóc theo tin tức hoàng thượng băng hà rất nhanh liền lan ra, chỉ một lát sau, cả hoàng cung đã ngập trong tiếng khóc than.
Khi hoàng cung gặp đại lọan, Diệp gia tương tự cũng gặp phải tập kích. Có điều phía dưới cuộc tập kích này, thứ bị che giấu đã hoàn toàn biến chất. Rốt cuộc ai mới là kẻ tập kích thật sự, ai là người bị tập kích.
Sự phản loạn của Lâm gia khiến Thiên Long thành trở nên đèn đuốc sáng trưng, phía hoàng cung liên tục không ngừng truyền đến tiếng đại loạn. Bầu không khí như vậy rõ ràng là đã cung cấp cho họ sự yểm hộ tốt nhất. Bốn bóng người từ cùng một phương hướng lặng lẽ tiếp cận Diệp gia. Tuy nhiên bọn họ cho rằng đối diện với Diệp gia lúc này không căn bản không cần phải cẩn thận như vậy.
Song, khi bọn họ đã tiếp cận Diệp gia, bọn họ đột nhiên phát hiện bầu không khí xung quanh có chút không đúng, sau đó, trước mặt bóng người lấp loáng. Đây là một người cũng toàn thân đen xì, mặt che vải đen, hắn giống như quỷ mị xuất hiện trước mặt họ, trong đôi mắt lấp lánh trong bóng đêm đó có vẻ trào phúng không chút che giấu.
"Một, hai, ba, bốn. Bốn người, so với những gì chủ nhân nói thì không khác lắm." Người nọ nhếch miệng, chậm rãi vươn tay ra: "Ba cấp thiên, một cấp thần, Bắc Đế tông ngươi quả nhiên là rộng rãi, có điều đây cũng là điều mà chủ nhân đã liệu trước rôi."
Bốn Hắc y nhân nhìn nhau một cái, một loại cảm giác bất an rất nhanh liên lan ra trong lòng họ. Người ở giữa bỗng nhiên thấp giọng họ: "Chạy!"
Hành tung của bọn họ sớm đã bại lộ, hơn nữa đối phương rõ ràng là đang chờ bọn họ đến, mà, người đầu tiên phải đối mắt đã mang lại cho họ áp lực rất lớn. Bất kể đối phương là hư hay là thật, không tiến mà lui là lựa chọn tất yếu của họ, bọn họ vừa mới quay người thì phía sau đột nhiên vang lên một giọng nói lạnh lùng khác: "Ha ha, nếu đã đến rồi thì sao phải đi vội vã như vậy, Bắc Đế tông các ngươi chẳng lẽ cũng chỉ là một đám phế vật chưa đánh đã chạy ư?"
Đây là thanh âm mà bọn họ đã từng nghe, vậy chủ nhân của giọng nói này là… Bọn họ quay người lại, đồng thời nhìn thấy trong tầng trời thấp mà tầm mắt có thể chiếu tới là một bóng người màu bạc hai tay khoanh trước ngực, hai ánh mắt khiến cho người ta phải run sợ bắn lên người bọn họ. Tuy rằng không nhìn thấy mặt hắn, nhưng bọn họ cảm giác được, hắn đang nở một nụ cười trào phúng.
"Tà Đế!" trong bốn người có hai người không nhịn được mà hô khẽ.
Trừ tiếng chém giết từ phía hoàng cung truyền đến, ngã tư đường im lặng đến đáng sợ, người già nhất trong bốn người liếc hắc y nhân ở phái sau và xung quanh, tiến lên một bước rồi trầm giọng nói: "Tà Đế, ngươi muốn làm gì?"
"A, ngươi đường đường là Viêm Thiên Vân, thế mà cũng hỏi ra một câu khờ khạo như vậy à. Bản đế chỉ là ngẫu nhiên nghe nói mấy vị của Bắc Đế tông muốn tới Thiên Long thành làm khách, cho nên ở đây đợi một lát, không ngờ. Ha ha ha, người tới không ngờ chỉ là mấy con chuột lén la lén lút, Bắc Đế tông ngươi thì ra thích loại hành động lén lút gày gáy chỏ sủa này, thật sự là khiến bản đế đại khai nhãn giới."
Gặp Tà Đế không ngờ lại buột miệng nói ra tên hắn, trên mặt người đó lộ ra vẻ sợ hãi, cảm giác bất an cũng nhanh chóng lan ra. Nghe đồn năng lực tình báo của Tà tông khiến người ta phải kinh sợ, tối nay bọn họ cuối cùng cũng cảm nhận được nó đáng sợ ra sao. Đối phương ngay cả tên của hắn cũng đã biết rồi, chắc cũng biết ba người còn lại, đồng thời tất nhiên cũng an bài trận thế để giữa toàn bộ họ lại.
Lần tập kích này mục tiêu của Diệp gia chỉ có hai người, một là Diệp Vô Thần,một là thiên phạt chi nữ đang hôn mê. Diệp gia nếu không còn thiên phạt chi nữ, người duy nhất còn có thể tính là khó đối phó chính là hai hảo hữu của Diệp gia - Sở Kinh Thiên và Lãnh Nhai, những người khác căn bản không có tư cách khiến họ phải cố kỵ. Đã như vậy, Bắc Đế tông để vạn vô nhất thất, xuất động một trong đại thần cao thủ cấp đại thần trong tông - Viêm Thiên Vân, một trong các thúc bá của Viêm Đoạn Hồn. Bởi vì, trong đoàn người này không ngờ lại có Viêm Tịch Minh muốn tự tay phanh thây Diệp Vô Thần. Viêm Đoạn Hồn cuối cùng cũng không ngăn cản Viêm Tịch Minh, bởi vì nếu không thể để hắn tự tay phát tiết đại hận này, nỗi sỉ nhục đó sẽ là nút thắt cả đời của hắn. Cho nên, Viêm Thiên Vân đi theo để bảo hộ cho sự an toàn của hắn.
Mây đen dày dặc che phủ tim gan họ, một cấp thần ba cấp thiên, thiên quân vạn mã cũng đừng hòng giữ được họ lại, nhưng bầu không khí vô cùng áp lực đó khiến bọn họ không thể nào an tâm cho được.