Đình viện của Diệp Thủy Dao và của hắn chỉ cách nhau một bức tường, có chút ngoài dự liệu của Diệp Vô Thần chính là, bố cục đình viện trước mắt lại đơn giản hơn hắn quá nhiều, mặt đất trơ trụi chỉ có một chiếc bàn đá cùng bốn băng ghế đá ở xung quanh, và một hồ nước trong vắt ở bên cạnh, trong hồ có một gốc thanh liên khẽ nghiêng theo gió, nụ hoa đang sắp nở. Ngoại trừ những điều này, không còn cái gì khác.
Hơn nữa, nơi đây yên tĩnh quá mức, càng giống như không có bất kỳ ai sống trong này.
Diệp Vô Thần quét ánh mắt, khóe miệng lộ ra một nụ cười ấm áp, dẫn Ngưng Tuyết đi tới căn phòng hơi khép ở phía trung tâm. Sau đó nhẹ nhàng đẩy cửa căn phòng khép hờ đó ra.
- Ra ngoài!
Còn chưa bước vào, một thanh âm lạnh nhạt đến nỗi không bao hàm bất kỳ cảm xúc nào từ bên trong truyền ra, sau đó lại yên tĩnh, không còn thanh âm nào khác phát ra nữa.
Ngưng Tuyết khựng chân, dùng ánh mắt dò hỏi nhìn vè phía ca ca, sau đó bị Vô Thần nhẹ nhàng kéo vào. Bước chân Diệp Vô Thần không hề dừng lại, phảng phất như vốn không nghe thấy tiếng quát lạnh nhạt đó. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Mùi hương nữ nhân nhàn nhạt từ từ bay tới, Diệp Vô Thần hít nhẹ một hơi, ánh mắt hơi lướt qua khuê phòng của thiếu nữ này, sau đó nhìn về phía cô gái đang xoay lưng với họ. Nàng toàn thân mặc một bộ váy áo màu lam, váy dài phủ xuống che khuất đôi chân ngọc ngà, mái tóc đen dài lộng lẫy thỏa sức vắt trên vai, vòng eo nhỏ nhắn, dáng người mình dây, cao ráo không thua Diệp Vô Thần.
Diệp Vô Thần không khỏi thầm tán thưởng, không hổ là được liệt vào một trong ba đại mỹ nhân của Thiên Long Quốc, chỉ vẻn vẹn bóng lưng thôi đã là hội tụ của toàn bộ linh khí trong thiên địa. Mà nàng chỉ mới mười chín tuổi, lại có dáng người như thế, trong đám nữ tử tuyệt không thấy nhiều. Nên biết rằng Diệp Vô Thần tuy thoạt nhìn hơi gầy yếu, nhưng chiều cao… nếu dùng đơn vị trong ký ức để tính, cũng phải 1m75 trở lên.
Trước mặt nàng lúc này trải một cuộn giấy trắng tinh, bàn tay trắng muốt khẽ lướt, nghe thấy tiếng bước chân, nàng không thèm quay đầu lại, mà lại lạnh nhạt lặp lại một câu:
- Ra ngoài!
- Nói thế nào ta cũng là đệ đệ của tỷ, một năm sống chết không ai hay, kẻ làm tỷ tỷ như tỷ chẳng những không đi nghênh đón, ngược lại vừa tới đã hạ lệnh đuổi khách. Ôi chao, thật khiến kẻ làm đệ đệ như ta thất vọng mà. –Diệp Vô Thần tán thưởng đôi tay mềm mại nhỏ nhắn ôn nhuận như ngọc, khiết bạch ngạo sương và nửa đoạn cổ trắng muốt mịn màng của nàng, rất là u oán nói. Hắn không gọi cha mẹ, nhưng tỷ tỷ này lại nói trôi chảy đến đỉnh điểm.
Cô gái dừng cánh tay, rốt cuộc đã xoay người lại. Diệp Vô Thần cuối cùng cũng nhìn rõ chân diện của nàng, trong nhất thời, hắn bỗng cảm thấy thế giới trước mắt sáng lên rất nhiều, cõi lòng như có một cục đá ném vào, tạo nên vô số gợn sóng lăn tăn. Nàng ngũ quan tinh tế vô song, lông mi nhỏ xinh, dáng người đẹp tuyệt, đôi mắt đẹp khi ngó xung quanh tỏa ra khí độ cao sang, dáng vẻ thong thả xuất trần, nhìn qua hệt như tiên tử hạ phàm. Toàn thân váy lam tuy rằng hơi rộng, nhưng trước ngực vẫn nhô lên cao cao, khiến ánh mắt Diệp Vô Thần không tự chủ được dừng lại trên đó trong nháy mắt, cõi lòng cảm thấy mất mác.
Chỉ là gương mặt nàng như phủ một lớp sương lạnh, không phải tức giận, mà là vô hình trung phóng thích ra vẻ lạnh lùng vô cùng xa cách. Cho dù nhìn thấy vị đệ đệ vốn tưởng rằng đã chết, tròn một năm không gặp này, trên mặt nàng vẫn nhìn không ra một tia vui mừng nào, ngược lại còn khẽ nhíu mày một cái. Bởi vì khuê phòng của nàng chưa từng bị nam nhân tiến vào, dẫu là đệ đệ và phụ thân của nàng. Hơn nữa vị đệ đệ vừa mới trở về, hiện giờ đứng ở trước mắt nàng lại mang cho nàng một cảm giác xa lạ, dương như hắn đã thay xương đổi thịt vậy.
- Trở về thì tốt, ra ngoài đi!
Nàng phân biệt liếc Diệp Vô Thần và Ngưng Tuyết, thu hồi ánh mắt, lạnh nhạt nói ra một câu sau đó lại xoay người. Cho dù là mái tóc trắng dung mạo tàn phá của Ngưng Tuyết cũng không hấp dẫn ánh mắt nàng dừng lại, phảng phất như hết thảy trên thế gian đều không thể nổi chút gợn sóng trong nội tâm nàng.
Diệp Vô Thần nhún vai một cái… Đều nói tỷ tỷ là một nửa mẫu thân, vị tỷ tỷ này sao lại giống như một pho tượng băng, hơn nữa còn khó có thể làm tan vậy?
Hắn lại không khỏi nhớ tới lúc trước Long Chính Dương từng cười khổ nói, dù hắn là Thái tử, Diệp Thủy Dao cũng chưa từng nhìn thẳng vào y một lần nào.
Lúc này nàng chấp bút khẽ lướt, nương theo bút vẽ bay múa, từng ngọn núi hùng vĩ hiện ra trên giấy, mỗi ngọn núi đều vẽ từ chân núi đến đỉnh núi, từ đầu trang giấy đến tận cuối trang giấy, vách núi cheo leo, dài dằng dặc chiếm đầy bức vẽ. Cô gái chỉ mới mười chín tuổi này bất luận là vận bút, thấm mực, trình bày đều đã đạt tới cảnh giới nhất đại tông sư, từng ngọn núi dưới tay nàng giống nhau như in, tràn đầy khí thế, khiến người ta nhìn như tự thân tới trước núi, ngửa đầu nhìn lên.
Diệp Vô Thần không khỏi thầm lắc đầu, bút pháp của nàng tuy thành thạo nhưng thiếu mất một phần linh động, vẽ tuy là giống hệt vật thật lại thêm vài phần cứng nhắc. Có lẽ người của thế giới này phần lớn đều là như thế đi, ngay cả tiện nghi tỷ tỷ kia cũng không thể ngoại lệ.
- Nữ nhân thường thích vẽ hoa vẽ nước, lại ít có nữ nhân thích vẽ núi. Vẻ cao ngạo và tràn đầy khí thế của núi có lẽ chẳng phải thích hợp với tỷ. Mà nếu tỷ hướng về núi xanh nước biếc cùng thế ngoại thanh tĩnh, thì có thể ra ngoài du sơn ngoạn thủy, hà tất phải một mình trong khuê phòng, gửi tình vào tranh chứ. –Thanh âm Diệp Vô Thần chậm rãi nói, sau đó lại lắc đầu thở dài:
- Họa kỹ của tỷ tỷ đã xuất thần nhập hóa, tin rằng trên thế giới này người có thể thắng nổi tỷ tỷ đều không có mấy ai, chỉ là… Đáng tiếc, ý cảnh trong bức tranh không khỏi quá mức tạm bợ.
Diệp Thủy Dao mắt điếc tai ngơ, tiếp tục hời hợt vẽ, nhưng lông mày lại khẽ nhíu một cái.
Bỗng nhiên, một bóng trắng vụt ra trước mắt nàng, một đôi tay mềm dẻo đã ụp lên tay phải nàng, nàng theo bản năng rút tay về. Vừa muốn quát lạnh, lại phát hiện bút vẽ của mình đã bị Diệp Vô Thần nắm ở trong tay, mà trên bàn không biết từ lúc nào đã trải lên một trang giấy trắng, che mất bức tranh chưa vẽ xong của nàng.
- Tranh núi không phải đều cần ngọn núi đầy trang giấy, đội trời đạp đất, thậm chí không cần đi vẽ toàn cảnh của núi.
Song song với nói chuyện, tay phải hắn đã bắt đầu vung vẩy mau lẹ, ánh mắt cúi gằm, sắc mặt bình tĩnh, mỉm cười nhàn nhạt, vẻ mặt Diệp Thủy Dao có chút hoảng hốt, lại không lên tiếng quát lạnh, mà rời ánh mắt lên trên giấy vẽ, đôi mắt đầy vẻ kinh ngạc.
Đôi tay hắn so với tay nữ nhân còn phải trắng gầy hơn, lúc này bởi tốc độ vung bút quá nhanh, thoăn thoắt trên một tờ giấy trắng, mà từng đám mây hình thù kỳ quái cũng bừng bừng trên giấy, trong hơn mười giây đã là sóng mây biến hóa kỳ lạ, muôn hình vạn trạng. Sau đó hắn chuyển thế bút, ở trên biển mây chấm chấm vài bút, vài ngọn núi cao thấp khác nhau lúc ẩn lúc hiện.
Trong đôi mắt Diệp Thủy Dao bỗng phát ra dị quang, hắn căn bản không vẽ chân núi và eo núi, chỉ phác họa ra đỉnh núi nhàn nhạt như ẩn như hiện vào trong biển mây, lại khiến người ta không khỏi tưởng tượng và thán phục vẻ nguy nga hùng vĩ của núi non xuất hiện ngoài biển mây, so với toàn cảnh đơn thuần chỉ vẽ ra núi cao nguy nga, đỉnh núi đầy giấy thì ý cảnh của nó thật sự là cách biệt một trời một vực.
Mà cả bức tranh, hắn chỉ dùng không đến một phút ngắn ngủi!
- "Hưu đạo vân tế sơn hình ẩn
Thắng tha bích lập nhất vạn nhận!"
- Vẽ núi, trước tiên phải vẽ mây! –Diệp Vô Thần mỉm cười, thấm mực vào bút vẽ một lần nữa, sau đó đặt về tay Diệp Thủy Dao, bàn tay vô tư vuốt ve mu bàn tay của nàng một cái. Tay nàng mịn như tuyết, trơn bóng như ngọc.