- Diệp lão tướng quân, các vị sao lại tới? –Long Chính Dương trong lòng cả kinh, đã vội vàng nghênh đón. Dẫu y là Thái tử cũng tuyệt đối không dám vô lễ trước mặt Diệp Nộ.
Trận thế nơi đây khiến Diệp Nộ sửng sốt rõ ràng, ông tiến lên hơi khom người vái:
- Lão thần bái kiến Thái tử điện hạ, chẳng hay biết thái tử điện hạ đã trở về, lão thần có tội. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Long Chính Dương vội ra dáng đỡ Diệp Nộ, nói:
- Diệp lão tướng quân miễn lệ, ta cũng vừa mới trở về, Diệp lão tướng quân không biết thực sự rất hợp tình hợp lý.
Y còn chưa kịp chào hỏi vợ chồng Diệp Uy thì Vương Văn Thù đã xông đến trước mặt Diệp Vô Thần, hai tay tóm chặt thân thể hắn, phảng phất như chỉ sợ hắn biến mất ở trước mắt mình. Nàng ngơ ngác ngắm hắn một hồi, rốt cuộc không nén nổi kích động run rẩy la thành tiếng:
- Thần Nhi… Ngươi là Thần Nhi!
Diệp Uy cũng tương tự khóa chặt ánh mắt lên khuôn mặt Diệp Vô Thần trước tiên, trong lòng cũng từ cơn kích động lúc ban đầu mau chóng biến thành thất vọng. Hắn và con trai y bộ dạng giống như nhau… Không, ngoại trừ dáng người hơi cao chút đỉnh, nhìn qua càng chín chắn hơn, thật sự là y như đúc… Mà con trai y là mất tích một năm về trước, hiện giờ một năm không thấy, nó chắc hẳn thật sự trưởng thành rồi.
Nếu không phải bởi vẻ mặt lạnh nhạt của hắn, y có lẽ sẽ kích động giống như thê tử của mình vậy. Bởi vì ánh mắt hắn không có bất kỳ ý mừng nào, chỉ có hoàn toàn xa lạ, loại cảm giác hoàn toàn xa lạ này không giả tạo được, giải thích duy nhất chính là hắn vốn dĩ chưa từng gặp qua họ, thì làm sao có thể là đứa con trai ở chung sớm chiều mười sáu năm được.
Sau khi thất vọng, y chỉ có thể cảm thán, trên thế giới lại có người giống nhau như thế, cũng chẳng trách hai tên gia nô Tiểu Tam Tiểu Tứ kia lại kích động như vậy.
Y đi về phía trước, nhìn hắn hỏi:
- Chàng thanh niên, cậu tên gì?
Diệp Vô Thần còn chưa mở miệng, Long Chính Dương đã thay hắn trả lời:
- Hắn tên Diệp Vô Thần, là một bằng hữu ta vừa mới quen không lâu, lần này cũng là ta và hắn cùng nhau trở về. Chỉ là… Lúc trước Diệp huynh đệ dường như đã hôn mê rất lâu, hơn tháng trước mới tỉnh lại, chuyện ngày trước đều không nhớ nổi. Ta đang muốn dẫn hắn tới quý phủ của Diệp tướng quân, bởi ta cảm thấy Diệp huynh đệ rất có khả năng là người của Diệp gia các vị.
Phản ứng của Vương Văn Thù khiến nội tâm y chấn động, vốn dĩ y chỉ cảm giác hơi có chút giống nhau, trong lòng có rất nhiều điều chưa chắc chắn, chỉ muốn dẫn hắn tới Diệp gia thử một lần. Mà hiện giờ, ngay cả Vương Văn Thù đều phản ứng như vyaaj, điều này đã không vẻn vẹn chỉ là "giông giống" nữa. Y không khỏi có chút hối hận lúc nãy không lấy danh nghĩa Thái tử cương quyết bảo vệ Diệp Vô Thần, nếu hắn thật sự đúng là con trai Diệp gia, mà mình có thể kéo gần quan hệ thêm một bước, bất kể là thân phận truyền nhân Kiếm Thần hay thân phận con trai duy nhất Diệp gia của hắn đều có thể cho mình trợ lực cực lớn, khiến vị trí thái tử của mình khó có thể lung lay.
Diệp Nộ và Diệp Uy đồng thời động dung, Diệp Nộ kích động đi tới bên người Diệp Vô Thần, nhìn đôi mắt hắn hỏi:
- Tên của ngươi là ai đặt cho.
- Tự ta. –Diệp Vô Thần đáp.
- Thần Nhi, con nhất định chính là Thần Nhi. –Đôi mắt Vương Văn Thù đã ngập tràn hơi nước, không kìm nổi vươn tay muốn sờ mặt hắn. Thân thể Diệp Vô Thần hơi ngửa ra sau tránh né, mỉm cười nói:
- A di, ngài nhận lầm người rồi, ta tuy ràng cũng tên Vô Thần nhưng không phải Thần Nhi ngài biết kia đâu.
- Không, con chính là Vô Thần! –Vương Văn Thù ngắm hắn, ánh mắt không đành lành rời đi:
- Dung mạo, thanh âm có thể tương tự, tên cũng có thể là trùng hợp, nhưng ấn kí trên tay phải của con.. Đây là chỉ có con trai ta mới có, chẳng nhẽ nói đây cũng là trùng hợp ư? Thần Nhi, ta chính là mẫu thân của con!
Ánh mắt Diệp Nộ và Diệp Uy cùng nhau rơi lên cánh tay phải đang ôm Ngưng Tuyết của Diệp Vô Thần, nhìn kỹ thì trên mu tay của hắn đóng ba ấn kí năm ngôi sao tỏa ra màu vàng nhạt, bày kiểu thế ba chân vạc đều đặn xếp thành hàng trên mu bàn tay, do ba ấn kí này thật sự quá mờ quá nông, nếu không nhìn kỹ khó có thể phát giác.
Diệp Vô Thần liếc mu bàn tay phải của mình, mày khẽ nhíu, trong lòng lóe lên một tia khó hiểu. Bởi ba ấn kí này một tháng qua chính hắn đều không phát hiện ra, hơn nữa trong ký ức còn sót lại thì mình dường như cũng không có mới đúng.
Một lần hai lần có thể là trùng hợp, mà nếu là lần thứ ba liên tiếp thì chỉ có thể nói vận mệnh đã an bài.
Nếu vận mệnh đã tặng cho mình một thân phận như vậy, mình lại có lý do gì để cự tuyệt chứ.
Diệp Uy và Diệp Nộ một mực cố tự trấn định rốt cuộc trở lên kích động, ba ấn kí này khiến họ không còn nghi ngờ gì nữa. Mà đằng sau họ, cơ thịt trên khuôn mặt của Diệp Vô Vân vừa đi theo tới giật giật một cái, trong mắt tên tùy tùng áo xám bên cạnh gã lại lóe lên một tia thần sắc khó có thể tin. Nét biến hóa rất nhỏ của họ toàn bộ đều bị Diệp Vô Thần tâm tư kín đáo tới cực điểm thu vào trong mắt, như có điều suy ngẫm.
Diệp Nộ đôi mắt hơi ướt, ông tiến về trước một bước, dùng tay phải đang run rẩy vỗ vỗ vai Diệp Vô Thần, sau đó cười ha ha như điên:
- Ha ha ha ha! Về là tốt rồi, về là tốt rồi! Ông trời quả nhiên không phụ lòng Diệp gia ta… Ha ha ha ha!
Bỗng ông xoay mạnh người, căm tức ngó xung quanh, quát to về phía đám thị vệ đã trợn tròn mắt nọ:
- Các ngươi cầm đao chĩa vào cháu ta làm gì, còn không bỏ đao xuống!
Uy thế của Diệp Nộ há có thể tầm thường, bị ông quát, hơn chục thị vệ toàn thân run rẩy, cuống quít thu đao lại, sau đó toàn bộ đứng đằng sau Vũ Thượng, kẻ nào kẻ nấy đều câm như hến. Thủ đoạn thiết huyết và mạnh mẽ vang dội của Diệp lão tướng quân nổi tiếng gần xa, nếu chọc giận ông, ngay cả hoàng đế có xuất hiện cũng chưa chắc giữ được tính mạng của họ.
Ánh mắt Diệp Vô Thần có phần mơ màng rõ ràng, hắn thất thần nói:
- Các người thật sự là người nhà của ta ư?
Vương Văn Thù vội gật đầu, hai tay vẫn nắm chặt y phục của hắn, nước mắt nhịn rất lâu rốt cuộc đã trào ra:
- Đúng, chúng ta là người nhà của con, ta là mẫu thân của con, ông ấy là gia gia của con, hắn là phụ thân của con, còn có nó là ca ca của con… Vi nương biết con bây giờ nhất định không nhớ được chúng ta… Không sao, vi nương sẽ nhờ ngự y tốt nhất trong cung chữa khỏi cho con, con nhất định sẽ rất nhanh khỏi, nhớ được chúng ta.
Nàng dùng tay vuốt nhẹ mặt Vô Thần, lẩm bẩm:
- Thật may… Không gầy đi, còn trở nên càng tuấn tú, càng hoạt bát hơn rồi. Hơn một năm nay nhất định con đã chịu rất nhiều khổ cực, vi nương nhất định sẽ không để con chịu khổ nữa.
Ánh mắt mê mang của nàng khiến trong lòng Vô Thần đồng thời dâng lên một nỗi đắng cay và một loại ấm áp kỳ diệu. Đây là một vị mẫu thân dịu dàng, có tình thương dành cho con vượt qua hết nhảy như bao mẫu thân trong thiên hạ. Nghĩ thì biết, mất đi đứa con trai duy nhất đối với vị mẫu thân như thế mà nói là đả kích lớn biết chừng nào. Mà trong một năm mất con trai, nàng lúc nào cũng phải chịu nỗi dày vò như thế… Mụ mụ của mình có phải cũng dịu dàng, cũng khiến người ta ấm lòng như nàng hay không.
Xin lỗi, ta không phải cố ý lừa ngài… Ta cần một thân phận, cũng hy vọng sự xuất hiện của ta có thể xóa hết đau thương của ngài.
Diệp Uy vẻ mặt ung dung cười, không để lại dấu vết vẩy sạch ướt nhòa trong mắt. Niềm vui này thật sự quá lớn, khiến y có một cảm giác như rơi vào trong mơ. Nghĩ tới tình cảnh bi thảm của Diệp gia một năm nay, phụ thân than ngắn thở dài, thê tử thương khóc, mình đau đớn, trong lòng y lại chua sót… Chỉ là những điều này theo sự trở về của hắn toàn bộ đều sẽ không còn tồn tại nữa. Diệp Uy liếc qua Ngưng Tuyết trong ngực hắn, cười nói:
- Ta biết con nhất định có rất nhiều nghi vấn, chúng ta tương tự cũng có rất nhiều lời muốn hỏi con, trước tiên hãy về nhà với chúng ta, chúng ta về nhà hẵng nói.
Chờ khi Diệp Vô Thần mang vẻ mặt mê mang theo Diệp gia rời đi, khắp cả con đường mới vang lên tiếng thảo luận hỗn loạn. Long Chính Dương nhìn theo hướng họ biến mất, khóe miệng mang theo nụ cười mỉm, mà lúc này, một tiếng hét bén nhọn vang bên tai y, dọa y giật mình một cái.
- Tất cả đều không để ý tới ta! Đều không để ý tới ta! Oa oa… Để ta khóc chết cho xong! Ta muốn về cung, ta muốn nói cho phụ hoàng biết các ngươi đều ức hiếp ta!
Tin tức đứa con mất tích của Diệp gia trở về đã lan truyền với tốc độ cực nhanh, rất nhanh liền truyền khắp cả Thiên Long Thành.