Thiên Thần

Chương 277: Mộng Thiền đêm tới

Lâm Chiến cùng Lâm Cuồng đồng thời trừng lớn ánh mắt, hoảng sợ thất sắc. Lâm Chiến lại sắc mặt xám trắng, vô lực xụi lơ trên mặt đất. Hắn biết hiện tại cho dù mình có biện giải như thế nào, cho dù là có một trăm cái miệng, một ngàn cái miệng, một vạn cái miệng cũng đã biện giải không nổi, ngay cả chính hắn cũng bắt đầu hoài nghi tất cả cái này có phải thật sự là chính mình làm hay không.

"Không có khả năng… không có khả năng…" Lâm Cuồng thất thần nói nhỏ hai tiếng, sau đó đau lòng nói: "Chiến nhi, ngươi như thế nào… ngươi như thế nào có thể làm việc ngu ngốc bực này!"

Liền ngay cả Lâm Cuồng, cũng đã muốn bắt đầu nghĩ đến tất cả cái này thật sự là Lâm Chiến làm.

"Lâm Chiến, ngươi còn có cái gì có thể nói" Long Dận cả giận nói.

Lâm Chiến cười thảm một tiếng, ánh mắt dại ra, một chữ cũng nói không nên lời. Hắn còn có cái gì có thể nói? Một đám chứng cớ như sắt đưa tội danh của hắn ở đó. Hắn có nói là nói sau một ngày một đêm, lại có ai sẽ tin tưởng? Giờ phút này, hắn vô luận nói cái gì đều đã là nói dối.

"Người đâu, đem Lâm Chiến đưa xuống cho ta, đưa vào đại lao, chờ xử trí!" Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

Lâm Cuồng lập tức gục ở trước mặt Long Dận, cầu khẩn nói: "Hoàng Thượng, khuyển nhi cũng là sốt ruột cứu con mới phạm hạ đại sai như thế, còn mong Hoàng Thượng khai ân… khai ân! Lão thần vừa mới mất Khiếu nhi, cầu Hoàng Thượng nhìn đến lão thần mấy năm nay làm trâu làm ngựa, một lòng trung thành, tạm tha cho con ta".

"Hừ! Sốt ruột cứu con… Trẫm có thể nhẫn, ngươi cho là trẫm liền cứ như vậy muốn giết Lâm Khiếu? Nhưng ngươi là tận mắt nhìn thấy, Lâm Chiến hắn không những lộ ra tâm phản loạn, còn lần lượt dối lừa khi quân, ngươi bảo trẫm sao có thể chịu được… Ngươi yên tâm, trẫm sẽ không giết hắn, nhưng nên xử trí như thế nào, để trẫm suy nghĩ vài ngày. Dẫn đi!"

Từ sau khi Diệp Vô Thần trở về, thời gian không đến ba thiên, đại nạn liên tiếp liền như vậy giáng ở trên đầu Lâm gia. Lâm Cuồng đã muốn khóc không ra nước mắt, không ngừng trong lòng khóc hô: Lâm Cuồng ta kiếp trước đến tột cùng là làm cái nghiệt gì…

***

Trong đêm khuya.

Diệp Vô Thần vẫn không có đi vào giấc ngủ, vẫn ngồi ở trên giường, ánh mắt nửa mở. Bên phải hắn, Ngưng Tuyết khoác một tầng chăn mỏng, mặc áo ngủ màu trắng đáng yêu, ghé vào trên đùi hắn ngủ. Bên trái, Đồng Tâm hai tay ôm chân hắn, lấy tư thế thực bất nhã ngủ say , khóe miệng tràn ra nước miếng làm quần hắn ướt một mảng nhỏ.

Trong bóng đêm, cửa phòng đóng chặt của hắn bỗng nhiên không tiếng động mở ra, một thân ảnh mơ hồ nhẹ nhàng lặng yên tiến đến gần. Đồng Tâm trong ngủ say đột nhiên mở to mắt.

"Đồng Tâm, mặc kệ cô ấy" Diệp Vô Thần nói. Sau đó vẻ mặt suy tư nhìn thân ảnh kia đến gần.

"Ngươi tựa như đoán được ta sẽ đến".

Thân ảnh đến gần, một cỗ hương thơm động lòng người cũng tùy theo truyền đến. Thanh âm, lại mềm nhẹ dễ nghe như một trận gió ấm áp, làm cho người ta nghe thấy chỉ muốn mê say. Trong bóng tối, là một thân ảnh nữ tử động lòng người đến cực điểm, thân mặc sa y màu lam mỏng manh, trên mặt cũng che một tầng khăn mỏng, mặc dù không thấy dung nhan, nhưng vô hình chung làm cho người ta một loại tiên linh khí phiêu miểu linh dật, như trong giấc mộng. Chỉ là cô lại có vẻ càng thêm thành thục cùng cao quý, lại thêm một loại nửa che che đậy thần bí, làm cho người ta khát vọng nhất là thấy được dung nhan, lại e ngại không dám đi khinh nhờn.

Diệp Vô Thần vươn ba ngón tay, chậm rãi nói: "Theo ta hiểu biết đối với cô, cô nhẫn nại cực hạn cũng chỉ là ba ngày, nếu không, cô sẽ không là Thủy Mộng Thiền".

Thủy Mộng Thiền: "…"

"Chúng ta gặp lại bất quá hai lần, lúc này ba năm chưa từng gặp mặt, ngươi đối ta hiểu biết, lại là từ đâu nói đến?" Thủy Mộng Thiền buồn bã nói.

"Bởi vì, cô là nữ nhân. Cô tuy là Thủy Mộng Thiền, nhưng là đầu tiên vẫn là một nữ nhân, đối với tính nhẫn nại của nữ nhân, ta là rất tin tưởng. Cô, nhiều nhất cũng là ba ngày" Diệp Vô Thần cười cười, đưa tay ra sau đầu, thản nhiên nói: "Tìm ta đến có chuyện gì? Có thể là thấy ta cô đơn khó ngủ, tâm không đành lòng cho nên đến làm bạn?"

Thủy Mộng Thiền cũng không tức giận, dùng ánh mắt bình thản nhìn Ngưng Tuyết cùng Đồng Tâm đã muốn tỉnh lại một cái, nhẹ nhàng nói: "Ồ? Diệp công tử người rõ ràng trái ôm phải ấp, tại sao lại nói là cô đơn khó ngủ".

Diệp Vô Thần vui vẻ cười nói: "Các cô là cái bóng của ta, tuổi còn nhỏ, không thể làm chuyện điên loan đảo phượng, có thể nào so sánh cùng Thủy Mộng Thiền cô. Cô là nữ nhân Hoàng Thượng nhìn trúng, lại là đường đường công chúa Nam Hoàng Tông, nói vậy hương vị nhất định bất phàm, ta là nằm mơ cũng đều muốn nhấm nháp một phen, không biết Thủy Tiên tử cô có nguyện ý cùng ta bầu bạn một đêm hay không?"

Thủy Mộng Thiền bộ ngực kịch liệt phập phồng một chút, lập tức lại khôi phục bình thường, cô nhẹ nhàng nói: "Ngươi không cần khích ta. Ngươi có thể đoán được ta đêm nay sẽ đến, chẳng lẽ đoán không được ta vì cái gì sẽ đến nơi này sao?"

Nghe nói lời ấy, Diệp Vô Thần ý cười bỗng nhiên rút đi, sắc mặt trở nên có chút âm trầm hẳn lên, hắn lạnh nhạt nói: "Thủy Mộng Thiền, ngươi tới tìm ta là hỏi Nam Hoàng kiếm ở đâu".

"Không sai…"

"Hừ!" Thủy Mộng Thiền vừa mở miệng liền bị Diệp Vô Thần cắt ngang, không chút khách khí nói: "Cô còn có mặt mũi tới tìm ta… Chúng ta năm đó hiệp nghị là Nam Hoàng Tông các ngươi bảo hộ người Diệp gia cùng Hoa gia ba năm, mà cô… theo ta được biết, các người lại gần bảo hộ không tới hai tháng liền không thèm để ý tới nữa, cô hôm nay còn có cái thể diện gì tới tìm ta trao đổi chuyện Nam Hoàng kiếm. Cô trở về đi, ta và Nam Hoàng Tông các người về sau không còn liên quan, không cần lại đến làm phiền ta" Diệp Vô Thần lạnh giọng nói xong, không kiên nhẫn phất tay.

Thủy Mộng Thiền trầm mặc một hồi nói: "Việc này thật là Nam Hoàng Tông ta đuối lý, năm đó chúng ta nghĩ đến ngươi đã muốn mất ở dưới Đoạn Hồn uyên…"

"Cho nên cảm thấy căn bản không cần thiết đúng không? Bất quá Diệp Vô Thần ta mệnh thực cứng rắn, không phải các ngươi nghĩ đến đã chết là sẽ chết, thì ra đường đường Nam Hoàng Tông các người bất quá cũng như thế, chưa thấy qua thi thể, không chính mắt thấy tắt thở liền vọng tự phán đoán sinh tử một người, ta có nên nói là các người ngu xuẩn hay không?"

Phóng mắt khắp thiên hạ, có ai dám ở trước mặt công chúa Nam Hoàng Tông châm chọc như thế, Thủy Mộng Thiền nhướng mày lên, nguyên bản thanh âm ôn nhu mềm cũng cứng rắn xuống: "Đủ rồi, ta không muốn cùng ngươi tốn nhiều lời lẽ. Nam Hoàng kiếm đối với Nam Hoàng Tông chúng ta quan hệ trọng đại, nói ra điều kiện của ngươi đi, nếu ngươi có thể giúp chúng ta tìm về Nam Hoàng kiếm, điều kiện gì chúng ta đều có thể đáp ứng".

"Điều kiện sao? Ha ha ha ha, chỉ sợ nếu hôm nay ta không cùng cô đạt thành hiệp nghị gì đó, các người sẽ sử dụng thủ đoạn cưỡng bức hiếp bức gì đó? Ai da, ta đây thật đúng là sợ hãi, điều kiện này cũng cần phải ngẫm lại mới được".

Trong bóng tối, Diệp Vô Thần hai mắt bắt đầu ở trên người Thủy Mộng Thiền dao động, ánh mắt vừa mới còn trầm ổn như nước bỗng nhiên bắt đầu trở nên nóng bỏng hẳn lên, như lửa thiêu đốt hừng hực, không kiêng nể gì nhìn quét qua mỗi một bộ vị trên thân thể. Rõ ràng có hắc ám cùng xiêm y che lấp, ở dưới ánh mắt bỗng nhiên biến hóa, Thủy Mộng Thiền lại bỗng nhiên có một loại cảm giác bị tước hết quần áo trần truồng đứng ở trước người hắn, trong lòng chấn động.

"Không hỗ được gọi là Thiên Long đệ nhất mỹ nữ, cho dù là đêm tối thấy không rõ lắm mà cũng kiều diễm như vậy. Điều kiện giao dịch này ta đã muốn nghĩa xong rồi, cô đã nói qua điều kiện gì đều đáp ứng, ta đây cũng can đảm nói. Ta muốn cô… cùng ta ngủ một đêm… Đừng vội tức giận, ta là thật nói với cô. Hơn nữa thời gian phải là trước khi cùng hoàng đế Long Dận kia thành hôn, nữ nhân ta muốn, tuyệt không có thể đã bị người khác dùng qua, cô nghe hiểu chưa?" Diệp Vô Thần chậm rãi nói xong, ánh mắt tham lam không ngừng đảo qua khuôn mặt bị che khuất cùng bộ ngực của nàng, làm cho thân thể của nàng không tự kìm hãm được sinh ra rung động rất nhỏ.

"Đây là điều kiện của ngươi?" Thủy Mộng Thiền khi ánh mắt hắn tàn sát bừa bãi liền đã muốn mơ hồ đoán được, lúc này nghe nói, cũng là không sợ hãi không giận, thanh âm càng thêm mềm nhẹ.

"Ồ? Cô là không có nghe rõ ràng sao, ta đây lặp lại lần nữa là được…"

"Không cần, điều kiện này ta đáp ứng. Chỉ cần ngươi trợ chúng ta tìm được Nam Hoàng kiếm, ta sẽ như ngươi mong muốn" Thủy Mộng Thiền nói.

Diệp Vô Thần cũng lắc lắc đầu, mỉm cười nói: "Không, hẳn là cô như ta mong muốn trước, ta mới báo cho các người biết chỗ của Nam Hoàng kiếm".

Thủy Mộng Thiền hơi lộ vẻ giận dữ: "Nam Hoàng Tông ta vẫn là nhất ngôn cửu đỉnh, cũng không khinh người, lại sao lại nuốt lời đối với ngươi!"

"Ha ha ha ha…" Diệp Vô Thần nghe vậy, vẻ mặt khinh thường cười ha hả, trào phúng nói: "Hay cho một câu nhất ngôn cửu đỉnh, cũng không khinh người, không biết là ai vì lặng yên xâm nhập hoàng thất Thiên Long, cùng Bắc Đế Tông liên thủ diễn một hồi lừa gạt người trong thiên hạ, là ai công bố bảo hộ Diệp gia ta ba năm mà không tới ba tháng liền triệt thủ không để ý tới, cô là đang đánh vào chính mặt mình sao? Nam Hoàng Tông các người, ở trong mắt ta sớm đã không có danh dự gì đáng nói".

Thủy Mộng Thiền trong lúc nhất thời không thể nói gì, sau một lúc lâu mới nói: "Vậy ngươi lại như thế nào làm cho chúng ta tin tưởng ngươi sẽ không nuốt lời!?"

"Ta cũng không có bức các người tin tưởng" Diệp Vô Thần nhướng nhướng chân mày, khóe miệng tùy ý nhếch lên: "Ta chỉ là chiếu ý nguyện của cô, đưa ra điều kiện chính mình mà thôi, có đáp ứng hay không là do các người, đáp ứng thì thành thành thật thật theo giúp ta ngủ một giấc, không đáp ứng… bên kia có cửa, xin cứ tự nhiên. Về sau cũng xin đừng nửa đêm đi tới phòng ngủ của ta".

Thủy Mộng Thiền trầm mặc thật lâu sau, khẽ thở dài: "Diệp Vô Thần, ta tối nay là thành tâm tới tìm ngươi trao đổi, cũng mong ngươi không cần khó xử Mộng Thiền".

"Cái này thực khó xử cho cô sao? Theo ý ta, giao dịch này hẳn là ta chịu thiệt mới đúng" Diệp Vô Thần rất có thâm ý nói, ánh mắt vẫn như cũ ở trên người Thủy Mộng Thiền dao động.

"Ta không hy vọng nhìn thấy ngày cùng ngươi là địch".

"Là không nghĩ, hay là không dám?" Diệp Vô Thần khinh thường cười, tùy ý nói: "Đúng, các người… Không, phải nói cô không phải không muốn, mà là không dám. Ta nếu cho tới nay ở trước mặt cô biểu hiện thật cẩn thận, chỉ sợ cô làm sẽ không là tự mình đăng môn, mà là trực tiếp đem ta hoặc là người nhà của ta bắt đi, bức ta đi vào khuôn khổ. Mà ta ở trước mặt các người biểu hiện càng là không cố lỵ, làm việc bất cần cô liền ngược lại không dám vọng động, đã cho ta tất có chỗ dựa vào, có rất nhiều ngươi còn chưa biết con bài chưa lật, không dám tùy tiện xuống tay, cũng không muốn tại "thời kì mấu chốt" này trêu chọc một kẻ địch cường đại. Ta một phế nhân có thể cho công chúa Nam Hoàng Tông cô kiêng kị như thế, thật sự là vinh hạnh không nhỏ".

Thủy Mộng Thiền: "…"

"Có phải ta thẳng thắn nói ra như vậy, cô liền lại càng không dám đối với ta xuống tay hay không?" Diệp Vô Thần bình thản nói xong, cúi đầu nhẹ vỗ về cái má mềm mại của Ngưng Tuyết, kéo cái mền đắp ở trên người nàng.

Thủy Mộng Thiền thật lâu không nói gì, ánh mắt ôn nhu phức tạp lưu chuyển, rốt cuộc buồn bã thở dài, xoay người rời đi.