Trời bắt đầu tờ mờ sáng dần. Trước mắt, không ngờ là hoàng cung cao thủ trải đầy, thủ vệ so với Lâm gia còn nghiêm ngặt hơn không biết bao nhiêu lần. Cao thủ phổ thông muốn xâm nhập đều khó khăn muôn vàn, huống chi còn phải mang theo một người.
Khảo nghiệm thực sự, bây giờ mới bắt đầu.
Lãnh Nhai hoàn toàn không có vẻ sợ sệt, gã hít sâu một hơi, đôi mắt lấp lóe lãnh mang hãi người. Gã không cần vào từ phía cửa cung, mà là tránh qua những thị vệ tuần tra ngoài cung kia, đứng ở chỗ tường cung cao tới hơn chục thước, chân khẽ nhún một cái, liền mang theo Lâm Khiếu lẳng lặng vọt lên, cúi người đứng ở trên tường cung cao cao, sau đó cúi người đảo mắt, rồi lại vọt lên, nhảy về trước hơn chục thước, như một con đại bàng đáp xuống, yên lặng nằm phục trên một nóc đình không lớn. Giữa tường cung và chiếc đình, có rất nhiều người tay cầm binh khí khác nhau đứng canh gác, nhưng không một ai phát hiện ra.
Diệp Vô Thần từng nói với Lãnh Nhai, bên người Long Dận có ba đại cung phụng có thực lực Thiên cấp, nhưng họ bình thường đều chỉ bảo vệ phụ cận Long Dận. Cho nên phương hướng tẩm cung của Long Dận không thể tới gần, nếu không rất dễ bị phát hiện. Đồng thời, trong cung cũng phân bố rất nhiều cao thủ Linh cấp, khi di chuyển phải cố gắng khống chế khí tức tỏa ra ngoài, để tránh bị phát hiện.
Sự phân bố ở Hoàng cung Lãnh Nhai đã ghi tạc trong đầu, ánh mắt gã như điện, đảo qua những thủ vệ ở đây một cái, lại lần nữa dùng sức vọt đi về hướng mục tiêu. Gã lựa chọn chính là đạp trên không trung nóc nhà tiến lên, bởi vì chỉ cần hơi không chú ý, thì sẽ có thể đạp ra âm thanh trên gạch ngói, mà nếu có thể làm được không chút tiếng động trên nóc nhà, vậy thì kiểu phương thức này sẽ biến thành phương thức an toàn nhất.Cho dù là thủ vệ của hoàng cung, cũng sẽ không tập trung sức chú ý lên nóc nhà.
Mà Lãnh Nhai có thực lực như vậy. Lúc bản thân gã đáp xuống chẳng những lặng yên không một tiếng động như bông gòn, ngay cả Lâm Khiếu xách trong tay cũng không phát ra một tiếng động nào. Độ khó của nó so với một thân một mình lớn hơn đâu chỉ gấp đôi.
Lãnh Nhai cứ thế đi tới rất nhanh trên những kiến trúc dày đặc ở hoàng cung, mỗi lần nhảy lên, gã đều tăng tốc độ lên nhanh nhất, thời gian dừng giữa không trung cực ngắn, thỉnh thoảng có vài thủ vệ loáng loáng phát giác được có một bóng đen từ khóe mắt lóe lên, cũng chỉ sẽ mê hoặc liếc trên không vài lần, coi thành ảo giác do quá buồn ngủ tạo nên.
Thời gian chầm chậm trôi qua, trời bắt đầu càng lúc càng sáng. Rất nhanh, canh năm tới, đã đến thời điểm lên triều, Long Dận vừa muốn đi ra tẩm cung tiến thẳng Thiên Long đại điện, thì thấy tiểu thái giám bên người của y lật đật chạy tới, hô:
- Hoàng thượng… Tỳ nữ Tiểu Đào trong cung hoàng hậu nương nương vừa nãy tới bẩm báo nói… nói…
- Nói gì? Có chuyện nói mau, đừng ấp a ấp úng nữa. –Long Dận nhướng mày, tức giận nói.
Tiểu thái giám nọ nuốt nước miếng, gian nan nói:
- Nàng nói, nàng nhìn thấy một bóng người xông vào tẩm phòng của hoàng hậu nương nương, lúc ấy nàng tưởng là thích khách, liền cuống quít chạy ra gọi một đám thủ vệ, ai biết vừa tới gần tẩm phòng của hoàng hậu nương nương, liền nghe thấy… liề nghe thấy bên trong truyền ra… -Nói đến đây, thanh âm thái giám nọ trở nên run cầm cập:
- Truyền ra thứ âm thanh kia…
Sắc mặt Long Dận trong nháy mắt trở nên tái mét, tiểu thái giám sợ vã mồ hôi:
- Chuyện chuyện chuyện… chuyện này ai cũng không biết, xin hoàng thượng định đoạt…
Long Dận toàn thân run rẩy, sắc mặt lạnh đáng sợ, y nghiến răng nghiến lợi nói:
- Hắc Hùng, theo trẫm tới cung của hoàng hậu một chuyến!
Tú Ninh Cung nơi hoàng hậu Lâm Tú ở lúc này vô cùng im ắng, bốn thị nữ gác đêm trong cung kia không một ai ở trong cung, ngược lại toàn bộ đứng ở bên ngoài cung, toàn thân không biết là lạnh hay là sợ, run lên cầm cập. Ngoài cung, còn dứng một đám thị vệ, ai nấy sắc mặt lo sợ, tâm thần không yên, đi cũng chẳng được, không đi cũng chẳng xong.
Long Dận vẻ mặt u ám dẫn theo Hắc Hùng vẻ mặt mù tịt vội vã đi tới, thị nữ thị vệ cuống cuồng đi tới làm lễ, họ còn chưa hô "vạn tuế", Long Dận đã bước mau vào trong cung, chẳng buồn ngó họ một cái. Những thị nữ thị vệ nghe được âm thanh không nên nghe thấy này ai nấy trái tim đập dữ dội, toàn thân ứa mồ hôi lạnh.
Long Dận lao thẳng đến tẩm phòng của hoàng hậu Lâm Tú, một cước đá về phía cửa phòng. "Bành" một tiếng, thân thể Long Dận dưới lực phản chấn suýt nữa ngã nhào, Hắc Hùng vội vã đỡ y, Long Dận chỉ vào cửa phòng đóng chặt trước mắt, nghiến răng nói:
- Đập nát nó cho ta!
- A… Vâng. –Hắc Hùng lập tức tiến lên, một nắm đấm đập lên cửa phòng trước mắt. Chỉ nghe một tiếng rầm, cánh cửa bằng gỗ đàn hương cứng rắn như một lớp giấy cửa sổ bị đập nát bét, Hắc Hùng với tay, dễ dàng tháo cả cánh cửa xuống.
Long Dận bước nhanh vào, mắt lạnh nhìn trên giường hoàng hậu, trong nháy mắt, sắc mặt y liền trở nên đen như than, khó coi hệt như nuốt phải một đống ***.
- Woa! –Hắc Hùng hét một tiếng quái lạ, quay phắt mặt đi:
- Ta không thấy gì hết… Nương nói, trước khi cưới vợ nhất định không nên nhìn thân thể nữ nhân.
Có lẽ là vận động quá mức kịch liệt, chăn đệm đã bị đá xuống giường, trên người không ngờ nằm hai thân thể trắng lóa, giữ nguyên tư thế quấn quýt ôm nhau. Đầu tiên là bị Long Dận đá, sau đó cánh cửa lại bị lực mạnh đập nát, hai người trên giường đều bị hai tiếng động đánh thức, khi Long Dận nhìn về phía họ, họ cũng song song mở mắt, toàn thân bủn rủn vô lực, ánh mắt ngơ ngơ ngác ngác nhìn người ôm mình cùng một chỗ, hoài nghi vẫn đang trong mộng chưa tỉnh.
- Các ngươi… được lắm… được lắm đó! –Long Dận sắc mặt đen sì, môi xanh tím, toàn thân run rẩy dữ dội, răng càng nghiến vang lên "kèn kẹt", dường như tùy lúc đều có thể nghiến nát.
Người trên giường, một người là hoàng hậu Lâm Tú, một người khác, không ngờ là cháu ruột --- Lâm Khiếu!
Lâm Tú và Lâm Khiếu như từ trong cơn ác mộng tỉnh lại, phân biệt phát ra một tiếng kêu hoảng sợ. Lâm Tú đẩy mạnh Lâm Khiếu ra, luống cuống túm một góc khăn trải giường che thân thể mình, run cầm cập hô:
- Hoàng… hoàng thượng, giả… đều là giả…. Thiếp… Thiếp không biết gì cả… Hoàng thượng, thiếp thật sự không biết gì cả…
Lâm Khiếu lăn từ trên giường xuống, lăn lộn quỳ xuống trước mặt Long Dận, dập đầu như giã tỏi, nói năng lộn xộn cầu xin:
- Hoàng… hoàng thượng, hãm hại… Đây là hãm hại, ta… ta hoàn toàn không làm gì cả… Hoàng thượng, ngài phải tin ta… Hôm qua ta rõ ràng là ngủ ở nhà… Hoàng thượng, ngài phải tin ta. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Mặc cho gã có tài hoa vũ kỹ bất phàm, nhưng cho dù là một người sắt, ở dưới tình huống này cũng đừng mong có thể duy trì bình tĩnh.
Long Dận không nói một lời, cơ nhục trên mặt từng khối co giật, dữ tợn đáng sợ. Nhìn nét mặt của y, Lâm Khiếu cảm thấy một trận tuyệt vọng. Đây là hãm hại… Cho dù hoàng thượng biết rõ là hãm hãi thì có thể thế nào… Hắn xuất hiện ở trên giường hoàng hậu – cô ruột của mình, hơn nữa thứ cảm giác đó, càng giống như đã xảy ra việc bất chính. Cắm sừng hoàng thượng, còn là bê bối động trời giữa cô cháu, có phải hãm hại hay không, kết cục thật sự có khác biệt sao?
- Hắc Hùng, cho hắn mặc y phục lên, sau đó lôi hắn ra ngoài. –Long Dận cười lạnh một tiếng, không buồn liếc Lâm Tú một cái, xoay người đi ra ngoài.
Cung nữ thị vệ ngoài cung toàn bộ lo ngay ngáy trông coi ở đó, không một ai dám rời đi, càng không dám để người khác tới gần. Thấy Long Dận xạm mặt đi ra, khuôn mặt nhăn nhó đáng sợ, trong lòng họ ai nấy đều run rẩy, một tia ảo tưởng cuối cùng cũng tan biến. Sắc mặt hoàng thượng đã chứng minh, sự việc, quả nhiên giống như chuyện họ không dám nghĩ.
- Các ngươi nhìn thấy gì? –Long Dận đứng ở trước mặt hơn chục thị vệ hoàng cung đến thở mạnh cũng không dám thở kia, trầm giọng nói.
Thống lĩnh thị vệ kia cố làm ra vẻ bình tĩnh bước lên cung kính nói:
- Lúc trước tiểu nhân tuần tra phụ cận, nghe nói trong cung hoàng hậu nương nương có thích khách xâm nhập, tuần tra một hồi lại không hề phát hiện bóng dáng thích khách đâu… là tiểu nhân vô năng…
Những thị vệ kia cũng nhao nhao quỳ xuống đất, sợ hãi gào thét:
- Tiểu nhân vô năng!
Long Dận vẫn một mực sắc mặt âm u nhìn họ, mãi đến khi Hắc Hùng lôi Lâm Khiếu gần như mềm nhũn ra ngoài, y mới hừ lạnh một tiếng, phất tay áo rời đi. Hắc Hùng cũng vội vã lôi Lâm Khiếu đi theo đằng sau. Lâm Khiếu đôi mắt vô thần, mặc cho thân thể bị lê la trên đất cũng không chút phản ứng, hệt như hoàn toàn mất hết tri giác. Những thị vệ cung nữ kia nhìn thấy Lâm Khiếu quần áo không chỉnh tề trong tay Hắc Hùng, nội tâm đều chấn động mãnh liệt, mở to đôi mắt, hệt như nhìn tháy chuyện không thể tin nổi nhất trên thế giới.
- Lập tức phong tỏa Tú Ninh Cung, lấy lý do bảo vệ bất lực khiến hoàng hậu bị thương, đem tất cả những người bên trong chém đầu ngay tại chỗ. Giam lỏng hoàng hậu lại cho ta, đâu cũng không cho đi… Phân phó xuống, trẫm thân thể không khỏe, hôm nay hủy buổi triều sớm! –Long Dận xạm mặt nói, mang theo sự thù hận đầy tim trở về tẩm cung.
Chuyện này, ngoài Long Dận, Hắc Hùng, còn có thái giám bên người và hai đương sự, tất cả những người biết chuyện đều bị giết người bịt miệng, vụ bê bối này vốn dĩ cũng được che đậy hoàn toàn. Nhưng trời vừa sáng, khi Thiên Long Thành trở nên vô cùng náo nhiệt, thì vụ bê bối loạn luân động trời giữa Lâm gia Lâm Khiếu và hoàng hậu Lâm Tú dùng tốc độ kinh người truyền bá ra ngoài, không đến nửa ngày liền gần như là ai ai cũng bàn luận, ai ai cũng biết, ở Thiên Long Thành gây nên sóng to gió lớn. Lời đồn này không biết từ đâu truyền ra, nội dung cực kỳ tường tận, từ lúc họ bị hoàng thượng bắt gian tại giường, đến tất cả cung nữ thị vệ biết chuyện bị giết người bịt miệng, lại đến hoàng hậu bị giam lỏng, Lâm Khiếu bị cầm tù bí mật, nói rất rõ ràng rành mạch. Người không tin có, người thở dài có, người gây rối cũng có…
Bàn luận chuyện bê bối cấm kỵ này vốn là tội lớn mất đầu, nhưng khi người xung quanh đều đang bàn luận truyền bá, thì thứ cảm giác hưng phấn với sự việc kích thích đã hoàn toàn đè cảm giác sợ hãi xuống, hiện giờ bất kể đi tới ngóc ngách nào ở Thiên Long Thành, đều có thể nghe thấy có người đang bàn luận chuyện này. Hơn nữa dựa theo mức độ phát triển này, không mất bao lâu, cả Thiên Long Quốc đều sẽ biết.
Mà Lâm gia cả ngày đều đóng chặt đại môn, không một tiếng động. Thái độ khác thường khiến mọi người càng cảm thấy chuyện này rất có khả năng.
- Cộp! –Một chiếc nghiên mực nặng trình trịch bị Long Dận đáp mạnh xuống đất, đập nền đất cứng rắn thành một lỗ không nhỏ. Y chỉ vào cửa quát to:
- Mau điều tra cho trẫm ai là kẻ phát tán tin tức, điều tra ngay cho trẫm, không tra ra, mang đầu tới gặp!
- Vâng… Tiểu nhân cáo lui! –Thủ lĩnh thành vệ quân chưa từng thấy Long Dận nổi giận như thế nơm nớp lo sợ lui xuống, cuống cuồng rời đi. Dân chúng trong thành hoặc nhiều hoặc ít sẽ có người giữ hoài nghi, nhưng người trong cung đại đa số đều biết việc này cực có khả năng… Bởi vì trước khi tin tức truyền ra, cung nữ trong cung hoàng hậu, còn có thị vệ tuần tra ban đêm ngoài cung hoàng hậu đã toàn bộ bị xử tử, hôm nay hoàng thượng cũng không lên triều sớm – tuy họ không dám bàn luận nhưng điều này khiến họ không thể không tin vụ tai tiếng kinh người đó là thật!
Hắc Hùng nhặt chiếc nghiên mực lên, để lại lên bàn, dè dặt an ủi:
- Hoàng thượng, tôi vẫn chưa bao giờ thấy ngài tức giận như vậy, bằng không ta đi giáo huấn kẻ khiến hoàng thượng tức giận một trận?
Long Dận sắc mặt âm u khó dò, rốt cuộc xử lý Lâm Khiếu thế nào… Y hận không thể băm thây hắn thành ngàn mảnh! Nhưng y sao có thể không nhìn ra, đây rõ ràng là một hồi hãm hại, một hồi hãm hãi hung hăng làm nhục, rồi lại ép y hủy Lâm Khiếu, hủy cả Lâm gia!