Thiên Thần

Chương 260: Ta tên Hắc Hùng (Hạ)

Giao phong liên tiếp với Lý lão hơn chục cái chớp mắt, Hắc Hùng vẫn không một quyền đánh trúng, trên người đã trúng vài đòn mạnh. Mà Lý lão cũng tuyệt đối không hay ho, chẳng những không dám có chút thất thần nào, mà những nắm đấm không ngừng lướt qua thân thể cũng luôn khiến y toàn thân khó chịu.

Bịch… Lại là một tiếng trầm đục, Hắc Hùng bị đánh trúng ngực chính diện, thân thể lăn liên tiếp vài vòng trên không trung, một mạch bay ngược hơn chục thước mới đứng vững thân thể. Thân thể gã tuy vô cùng cường hãn, nhưng Lý lão dù sao cũng là thực lực Thiên cấp, vài lần trước gã còn có thể an ổn chống đỡ, bị đánh trúng nhiều lần, lực hộ thân ắt sẽ yếu, một chưởng này khiến khí huyết trong lồng ngực y sôi trào, trong đầu cũng choáng váng một hồi. Gã lập tức nổi giận, chủ động tiến lên, bỗng vọt lên, giữa không trung vung ra một quyền mang theo uy thế như Thái Sơn áp đỉnh đánh mạnh về phía Lý lão ở phía dưới.

Thân thể Lý lão cứng đờ, xê chân một cái đã bình an tránh qua, một quyền đó đánh thẳng xuống mặt đất, cả đài thi đấu đều lắc lư dữ dội trong một tiếng "Ầm" mạnh mẽ, nứt ra vài kẽ hở dài ngoằng nhìn thấy ghê người, mà dưới nắm đấm của gã càng xuất hiện một chiếc hố không biết sâu bao nhiêu. Công kích của Lý lão cũng đến trong nháy mắt, đánh thật mạnh lên ngực phải gã, trong lúc va chạm năng lượng sinh ra tiếng trầm đục do đất đá va chạm, thân thể Hắc Hùng lại bị đánh bay ra ngoài lần nữa.

Lý lão thở dốc một hơi thật dài, trên trán không biết từ lúc nào đã xuất hiện mồ hôi chi chít. Hắc Hùng lại không chút thương tổn đứng dậy, chỉ là, lần này gã không công tới nữa, mà từ từ giơ hai tay lên, sau đó vung mạnh ra trong một tiếng gầm lớn…

- Hây a!

Roạt!

Hét lớn một tiếng đinh tai nhức óc, áo ngoài của Hắc Hùng cũng trong tiếng gầm thét hóa thành hàng ngàn mảnh vụn bay ra ngoài, lộ ra thân trên ngăm đen vô cùng cường tráng, tuổi tác nho nhỏ, từng khối cơ nhục kia lại dường như là do sắp thép tạo thành, mơ hồ lấp lóe ánh sáng kim loại. Sắc mặt gã trầm xuống, ngẩng đầu ngửa mặt lên trời, lại phát ra một tiếng gầm thét kinh người…

- Hây a!!!

Rầm…

Mặt đất bỗng rung rinh, toàn bộ mọi người trong quảng trưởng đều cảm thấy rõ ràng mặt đất dưới chân đang rung rinh, dường như tùy lúc đều có thể sụp xuống, nứt toác, mà đài thi đấu… hệt như hỏa dược bị nổ, hóa thành ngàn vạn đá vụn, bay thẳng về phía bầu trời…

Khí thế Hắc Hùng trong giờ phút này cũng đạt tới một trình độ vô cùng hãi người, khiến Lý lão động dung biến sắc. Người dưới đài, càng như nhìn thấy Ma Thần giáng thế, trong cơn hoảng loạn rối rít dùng ánh mắt kinh khủng nhìn về phía Hắc Hùng.

Đá vụn đầy trời rơi xuống, cát bụi tan đi, đài thi đấu rộng rãi vốn cao hơn mặt đất chừng một thước lại biến mất không thấy đâu, lộ ra một chiếc hố, Hắc Hùng giữ nguyên tư thế ban đầu, chỉ là cơ nhục trên người gã phát ra ánh sáng quỷ dị na ná sắt thép, cánh tay vốn dĩ đã vô cùng cường tráng lại loáng thoáng cường tráng hơn một phần. Nhìn Lý lão, gã bắt đầu dợm bước về trước.

- Khoan đã, trước tiên hãy dừng tay! –Lý lão bỗng giơ tay, Hắc Hùng cũng lập tức nghe lời dừng lại, không tiến về trước nữa. Lý lão xoay sang Long Dận nói:

- Hoàng thượng, người này lực tay mạnh mẽ thật là cả đời lão phu hiếm thấy, nếu lão phu muốn thắng gã, thì chỉ có thể dùng thân pháp đọ sức với gã, nhưng trong này chỉ cần bị đánh trúng một lần, lão phu không chết thì bị thương. Ta và gã không hề có thù hận, không muốn dùng tính mạng đấu đá, trận tỉ thí này lão phu nhận thua!

Tuy rằng Lý lão chưa chắc địch không lại Hắc Hùng, nhưng đúng như y nói, giao thủ với gã đúng là cực kỳ nguy hiểm. Lâm Khiếu chỉ trúng một quyền của gã, lv cũng chỉ trúng một quyền, toàn bộ đều trọng thương hôn mê. Nhưng lúc giao thủ với Lâm Khiếu, gã không dùng toàn lực, khi giao thủ với Lâm Viêm, gã sử dụng vẫn không phải toàn lực, lúc này vừa buông toàn lực, Lý lão sáng suốt lựa chọn chủ động nhận thua.

Lý lão nói xong liền lui xuống, sự rối loạn ở sân vẫn chưa dừng lại, trong lòng mỗi người đều lưu lại sự sợ hãi khó mà lau đi hoặc ít hoặc nhiều. Thiếu niên có được lực lượng đáng sợ như thế, Lâm Viêm lại trực tiếp chạm quyền với gã, thua thật không oan uổng tí nòa, hoàn toàn là tự làm tự chịu.

- Ta thắng rồi, ta thắng rồi! Ta có thể làm quan to rồi! –Nghe thấy Lý lão nhận thua, Hắc Hùng giống như một đứa bé nhảy cẩng lên…. Hoặc nói, gã vốn vẫn chỉ là một đứa bé. Nhưng nhìn nỗi vui mừng sự thơ ngây phát ra từ nội tâm gã lúc này, hoàn toàn không phải giả vờ, lại cũng không có một ai cười ra được nữa.

Vô tình, Thiên Long Quốc lại xuất hiện một thiếu niên đủ để lấy danh xưng "động trời" để hình dung. Mười sáu tuổi đã như thế, có thể dự tính, mười năm sau, hai mươi năm sau, thành tựu của gã có lẽ sẽ ép thẳng Thần nhân. Nếu Long Dận giữ gã lại bên người… Sau này gã ắt sẽ là "Phong Triêu Dương" của Thiên Long Quốc!

- Lý lão, gã tu hành là công pháp gì? –Sau khi Lý lão trở về bên người y, Long Dận thấp giọng hỏi.

Lý lão lắc đầu:

- Xem ra lời gã không hề giả dối. Lão phu sống hơn tám mươi năm, tự nhận biết rõ tường tận tất cả công pháp trong thiên hạ, nhưng lực lượng kẻ này ta thấy còn chưa thấy, nghe chưa nghe qua. Quái lực và lực cương mạnh chất chứa trong cơ thể gã rất có khả năng đúng là trời sinh đã có, bằng không, sao có thể đạt tới cảnh giới này ở tuổi tác như thế.

- Trời sinh đã có? –Long Dận khẽ nhướng mày, nhưng thần sắc lại càng yên tâm hơn vài phần. Thiếu niên có thực lực đáng sợ này, tuy biểu hiện ra vẻ ngây thơ dễ mến, mười phần hình tượng một tên quê mùa, nhưng một kẻ luôn cảnh giác thành tánh như y không thể không hoài nghi lai lịch của gã.

- Giống như lời Lý lão, lực lượng của nó ta cũng chưa bao giờ thấy qua, hẳn đúng là trời sinh đã có. Thiên hạ rộng lớn, kỳ nhân dị sĩ nhiều vô kể. Thiếu niên này thoạt nhìn cũng không hề giống bộ dạng nói dối, nếu hoàng thượng có hoài nghi, đến lúc ấy phái người tới quê quán của nó tra thử là biết. Có điều, lão phu cho rằng, đây có lẽ là một món quà lớn ông trời tặng cho hoàng thượng! –Lưu lão cũng vui vẻ nói.

Long Dận nghe vậy, mỉm cười gật đầu. Y đứng dậy, đầu tiên là cười to ba tiếng, sau đó nói:

- Được! Được! Được! Hắc Hùng, trận đấu này ngươi thắng, trẫm tự sẽ thưởng cho ngươi một chức quan rất to, ngươi bây giờ theo trẫm đi lĩnh thưởng nào! Hồi cung!

Long Dận đứng dậy, dưới sự túm tụm của đám người rời khỏi chỗ ngồi, Hắc Hùng cao hứng đến nhe răng trợn mắt cũng vội vàng theo sát đằng sau, hoàn toàn không biết lễ nghi. Nhưng người xung quanh toàn bộ dùng ánh mắt sợ hãi nhìn gã, không một ai có thể cười ra miệng.

Kẻ này quá đáng sợ. Sau này, ắt sẽ là một một thanh hung khí thần cản sát thần, ma cản sát ma bên cạnh hoàng thượng. Mỗi một người đều nghĩ như vậy.

Sau khi Hắc Hùng tiến vào hoàng cung, như được bà nội dẫn vào công viên vậy, nhìn đông ngó tây, đôi mắt một mực nhìn đăm đăm, hai con mắt hoàn toàn không đủ dụng, miệng càng liên tục há hốc một cách khoa trương. Hành động cũng trở nên rụt rụt rè rè, chỉ e có chỗ nào làm sai. Thỉnh thoảng nhìn thấy một cung nữ có nhan sắc, đôi mắt liền nhìn chằm chằm thẳng vào nàng, cung nữ đó vừa trừng mắt với gã một cái, gã liền vội vàng cúi đầu, mặt trở nên đỏ bừng, hệt như một đứa bé làm chuyện sai, liên tiếp chọc Long Dận vui vẻ cười to, càng phát giác được những lo lắng của mình hoàn toàn không cần thiết.

Mà khi từng mâm sơn hào hải vị bưng đến trước mặt gã, tiếng nuốt nước miếng của gã chưa bao giờ ngừng lại, nước miếng chưa kịp nuốt hết chảy tí tách từ trong miệng, chảy thẳng xuống đất, chọc những cung nữ kia không nhịn được cười trộm. Khi Long Dận cười to gật đầu, gã hệt như một con sói bị bỏ đói tám trăm năm, lao lên ngốn nga ngốn nghiến, trong chốc lát như gió cuốn mây tan ăn sạch sành sanh chiếc bàn đầy ắp đồ ăn kia, ngay cả chén đĩa đều liếm bóng loáng, khiến những ngự trù cung kính đứng ở bên đều trợn mắt há mồm. Sau khi ăn xong, gã còn cười ngây ngô hỏi một câu:

- Này, còn nữa không…

Long Dận lại ha ha cười to lần nữa, thu hoạch cực lớn giành được trong cuộc đấu hôm nay khiến tâm tình y cực tốt, y vừa cười vừa nói:

- Có, đương nhiên có. Chỉ cần sau này ngươi ở bên người trẫm, nghe lời trẫm, ngươi muốn ăn bao nhiều đều sẽ có, trẫm chẳng những cho ngươi làm quan to, còn sẽ đón cha mẹ ngươi tới hưởng phúc hết đời, ngươi có đồng ý không?

- Đi theo… đi theo bên người hoàng thượng? –Hắc Hùng trực tiếp đờ đẫn, sau đó nuốt nước miếng ừng ực, lắp bắp nói:

- Nhưng nhưng nhưng mẫu thân từng nói, theo bên người hoàng thượng đều là… quan lớn lớn lớn nhất, một trăm thôn trưởng đều không bằng, tôi thật sự…

- Đương nhiên, vua không nói chơi, hoàng thượng sẽ không nói dối, vậy ngươi là đồng ý hay không đồng ý? –Long Dận gật đầu cười nói.

- Ta đồng ý ta đồng ý! –Hắc Hùng cuống cuồng gật đầu, hai tay không ngừng chà chà y phục, hưng phấn không biết để đi đâu.

- Ha ha ha ha, được, vậy trẫm lập tức phái người đi đón cha mẹ ngươi.

Quả nhiên, ngay buổi chiều hôm đó, Long Dận liền phái hơn chục người đi xa tận An Khánh Thành. Mười ngày sau, họ dẫn về hai vợ chồng trung niên gày gò xấu xí, tuy trước khi họ vào cung đã được thay y phục quý giá đẹp đẽ, nhưng làm sao cũng không che giấu nổi dáng vẻ quê mua chôn sâu trong xương tủy. Họ sau khi vào cung liền lo ngay ngáy, đi đường đều cẩn thận từng li từng tí, ngay cả thở mạnh cũng không dám thở một hơi.

Sau khi dẫn họ đến đại sảnh chờ, liền lập tức đi bẩm báo Long Dận. Long Dận dẫn theo Hắc Hùng đi vào. Hắc Hùng vừa nhìn thấy họ, lập tức vui mừng gọi một tiếng "Cha", "Nương", đi tới nghênh đón.

- Hắc Hùng, họ nói con ở trong thành được làm quan to, đón chúng ta tới hưởng phúc, có thật hay không thế? –Trung niên phụ nữ xanh xao vàng vọt kia túm cánh tay gã nói, đôi mắt thì dè dặt quan sát Long Dận và đám người bên cạnh y.

- Thật mà! –Hắc Hùng cười ngây ngô:

- Là quan lớn, là quan lớn hoàng thượng ban. –Sau đó rất không lễ phép chỉ vào Long Dận:

- Ngài chính là hoàng thượng.

Vừa nghe người này là hoàng thượng, hai người cuống quít quỳ xuống --- bộ dạng kia ngược lại càng giống như bị dọa mềm nhũn xuống, dập đầu mạnh một cái hô "vạn tuế", đầu cũng không dám ngẩng lên.

- Các ngươi chính là cha mẹ Hắc Hùng? –Long Dận tiến lên mấy bước, vẻ mặt ôn hòa nói.

- Vâng… Vâng ạ… Chúng tôi là cha mẹ nó. –Hai người lo ngay ngáy trả lời, toàn thân đều đang run lên cầm cập.

- Ha ha, được, các ngươi sinh được một đứa con trai giỏi. Sau này, Hắc Hùng liền theo ở bên người trẫm, cũng không ai có thể ức hiếp các ngươi nữa. Trẫm lập tức sắp xếp cho ngươi, cho các ngươi ở trong phủ đệ tốt nhất trong thành, mặc gấm vóc quý giá nhất, ăn sơn hào hải vị ngon nhất, còn có bạc xài không hết, ha ha.

Vợ chồng trung niên vui mừng gần như bay lên mây, dập đầu như giã tỏi, không ngừng hô:

- Tạ ơn hoàng thượng… -Trung niên phụ nữ kia kéo Hắc Hùng, run giọng nói:

- Mau… mau quỳ xuống tạ ơn hoàng thượng. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://docsach24.com

Hắc Hùng đối với mẫu thân nói gì nghe nấy ngoan ngoãn quỳ xuống:

- Hoàng thượng chẳng những là người lợi hại nhất, mà còn… còn là người tốt nhất, Hắc Hùng tôi sau này nhất định sẽ nghe lời hoàng thượng, hoàng thượng sai tôi làm gì tôi làm nấy, nếu ai dám ức hiếp hoàng thượng, tôi nhất định sẽ giáo huấn hắn.

- Ha ha ha ha, nhớ kỹ lời ngươi nói hôm nay. –Long Dận cười to thoải mái.