Lưu lão vẻ mặt kinh ngạc cũng đi lên thăm dò một phen, tương tự cũng lắc đầu mạnh, nói ra kết luận tương tự Lý lão. Long Dận than ngắn một tiếng, an ủi nói:
- Vô Thần, không cần lưu tâm, thiên hạ rộng lớn, kỳ nhân dị sĩ nhiều vô kể, nhất định có cách gì đó có thẻ khiến ngươi hồi phục. Điều này chẳng những liên quan đến sinh mạng của ngươi, còn liên quan đến Diệp gia thậm chí Thiên Long Quốc ta. Trẫm sẽ không cho phép ngươi một mực đi xuống như vậy.
Ngoài mặt nói chuyện thật là lão luyện, độ dày da mặt của những bề trên này quản hiên khiến người ta không thể không bội phục. Diệp Vô Thần thầm cười lạnh nói:
- Đa tạ ý tốt của hoàng thượng, hoàng thượng lần này tới chỉ là đến thăm Vô Thần?
- Trẫm lần này tới còn có một việc, một việc vô cùng to lớn. –Sắc mặt Long Dận trở nên ngưng trọng.
- Hoàng thượng xin cứ nói. –Diệp Vô Thần mỉm cười chờ đoạn sau, Long Dận kế tiếp muốn nói gì, hắn đã biết.
- Lúc ngươi trở về, có từng nghe nói qua chuyện bảo tàng Thái tổ hoàng đế Thiên Long Quốc ta lưu lại? –Long Dận nhíu mày, nhìn chằm chằm vào mắt hắn nói.
- Hả? –Diệp Vô Thần nghe vậy sững sờ, mặt đầy vẻ khó hiểu.
Long Dận và Lâm Cuồng Lâm Chiến đều trầm tĩnh quan sát, lại không nhìn ra bất kỳ vẻ giả tạo và hoảng loạn nào từ trên thần sắc của Diệp Vô Thần. Lập tức, Long Dận lại hỏi:
- Vậy ngươi có nhớ tới thanh thiết kiếm rỉ sét ngươi lấy từ trong kho bảo vật năm đó không? Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
- Đương nhiên nhớ rõ, không biết vì sao hoàng thượng hỏi tới việc này?
- Thanh kiếm đó bây giờ còn trên người ngươi hay không? –Hô hấp của Long Dận rõ ràng nặng nề hơn vài phần, Diệp Uy và Diệp Nộ cũng là vẻ mặt động dung, họ lúc trước hoàn toàn không biết nội tình trong đó.
Diệp Vô Thần lắc đầu, lạnh nhạt nói:
- Đương nhiên không còn trên người ta nữa, một thanh thiết kiếm rỉ sét loang lổ tầm thường, vì sao ta phải giữ nó trên người chứ?
Long Dận bỗng nhướng mày, trầm giọng nói:
- Không ở trên người ngươi? Vậy năm đó vì sao ngươi cứ khăng khăng muốn chọn thanh thiết kiếm tầm thường nhất trong hàng ngàn bảo vật như vậy?
- Điều này rất đơn giản. –Diệp Vô Thần mỉm cười, vẻ mặt tùy ý nói:
- Đúng như lời hoàng thượng, trong kho bảo vật các loại trân bảo hiếm thấy đầy rẫy, thứ có thể tiến vào kho bảo vật, không cái nào không phải vật vô giá. Ấy thế mà một thanh thiết kiếm tầm thường đã rỉ sét lại để cùng nhiều bảo vật như vậy, ngược lại khiến người ta không thể không đặt vào mắt. Cái gọi là vật việc khác thường tất cả kỳ lạ, lúc đó ta nổi lòng hiếu kỳ, dưới cơn xúc động liền chọn thanh thiết kiếm ấy, nhưng sau đó quan sát tỉ mỉ vài ngày không phát hiện ra chỗ đặc biệt nào, sau cơn thất vọng, đành tiện tay vứt đi.
- Vứt đi? Toàn thân Long Dận cứng đờ, y cố gắng duy trì bình tĩnh hỏi:
- Vứt ở nơi nào?
Diệp Vô Thần hơi nhún vai:
- Một thanh thiết kiếm tầm thường mà thôi, năm đó vứt ở đâu ta sao có thể nhớ rõ. Hoàng thượng, chẳng lẽ bên trong thật sự có huyền cơ.
Long Dận ánh mắt lấp lóe, trầm giọng nói:
- Lý lão, lúc ấy là ngươi dẫn hắn tới kho bảo vật, ngươi hãy nói với hắn.
- Vâng. –Lý lão bước lên một bước nói:
- Thanh thiết kiếm đó là năm ấy Thái tổ hoàng đế lưu lại, từng nghiêm lệnh hậu nhân trừ phi đến ngày diệt quốc, bằng không vĩnh viễn không thể bỏ đi, không thể hư hại. Thiên Long Quốc ta qua nhiều thế hệ hoàng đế đều tuân theo lệnh đó, vẫn luôn cất nó vào trong kho bảo vật với cơ quan tầng tầng lớp lớp, nhưng họ ngoài hiếu kỳ cũng từng nghiên cứu kỹ càng dưới tình huống không hư hại thanh kiếm này, đều không phát hiện ra chỗ đặc biệt nào. Dần dà, liền cho rằng đây là kiếm năm đó Thái tổ hoàng đế sử dụng chinh chiến sa trường trước khi lập ra Thiên Long Quốc, có thể nói là kiếm khai quốc, nếu vứt bỏ hoặc phá hủy sẽ là điềm diệt quốc.
- Song, ngay vào mười tháng trước, mộ Thái tổ hoàng đế bị một lũ ác nhân thần bí xâm nhập, tất cả thủ vệ bị giết chết tại chỗ, không ai sống sót. Khi chúng ta chạy đến thì mộ Thái tổ hoàng đế dã bị trộm sạch sẽ, vô số trân bảo chôn theo bị trộm thì không nói, ngay cả quan tài của Thái tổ hoàng đế đều không cánh mà bay.
- Sau khi chuyện này xảy ra, hoàng thượng vô cùng phẫn nộ, tra rõ việc này trên phạm vi lớn. Thế nhưng, lũ ác nhân kia thủ pháp cao siêu khiến người ta run sợ, lại không hề lưu lại chút dấu vết nào, truy lùng trọn một tháng đều không có thu hoạch. Song đúng vào lúc này, Thiên Thần đại lục bỗng nơi nơi lưu truyền một lời đồn kinh người. Theo đồn đại, có người phát hiện trong hai lớp tay áo của long bào Thái tổ hoàng đế Thiên Long Quốc mặc khi nhập táng có một di chiếu thần bí, trong di chiếu viết rằng, năm đó vào trước khi Thái tổ hoàng đế lập quốc, từng cướp sạch thiên hạ, gom góp được một khoản tài phú khổng lồ số lượng kinh người. Sau khi Thái tổ hoàng đế lập quốc vì phòng ngừa hậu nhân ham vui chơi mà quên việc nước, bèn giấu khoản tài phú khổng lồ này vào một nơi thần bí nào đó trên Thiên Thần đại lục, đồng thời sai người đặc biệt chế tạo một thanh thiết kiếm, cất bản đồ vào trong kiếm, hơn nữa dặn hậu nhân không thể vứt bỏ thanh kiếm này. Không phải ngày quốc gia nguy nan thì không thể phá hủy. Mà dẫu diệt quốc, chỉ cần chiếm được tài phú này, liền có thể đợi thời trở lại.
- Lời đồn ngắn ngủi này trong thời gian một tháng liền truyền rầm rộ trên Thiên Thần đại lục, gần như đến mức không ai không biết, cũng bởi chuyện này, hoàng cung trong vòng gần một năm nay lẻn vào rất nhiều tặc nhân thân mang tuyệt kỹ, lòng mang ý niệm tham lam, tuy rằng toàn bộ bị tiêu diệt nhưng dẫu sao cũng gây nên phiền phức không nhỏ. Mà thanh thiết kiếm theo lời di chiếu, chính là thanh năm đó ngươi lấy đi! –Lý lão nói xong, liếc qua Diệp Vô Thần, rồi lui ra đằng sau Long Dận.
Diệp Vô Thần nghe vậy, chậm rãi gật đầu:
- Thì ra là thế, quả nhiên là một lời đồn kinh người. Hoàng thượng đến lần này, chính là muốn thu hồi thanh kiếm này.
- Không sai. Lời đồn này có thể đem lời dặn với thanh kiếm tổ tiên trẫm lưu lại nói không sai mảy mảy, có thể lời đồn này hẳn không phải giả. Nếu Thiên Long Quốc ta có thể chiếm được tài phú này, bất kể là quân đội, nông nghiệp, công nghiệp đều sẽ có tiến bộ cực lớn trong thời gian ngắn, đến lúc đó nào còn sợ Đại Phong Quốc. –Long Dận vẻ mặt nghiêm túc nói.
- Hoàng thượng nói rất có lý, nhưng thanh thiết kiếm đó quả thật đã không còn trên người ta, lúc đó nếu ta biết thanh kiếm này quý giá như thế, đương nhiên sẽ không vứt bỏ. –Diệp Vô Thần tiếc nuối lắc đầu.
- Nói láo, ngươi nhất định là thèm muốn tài phú khổng lồ Thái tổ hoàng đế lưu lại, nên đã giấu thanh kiếm đó đi rồi! –Lâm Chiếm đứng ra, chỉ vào hắn tức giận nói.
Diệp Uy và Diệp Nộ sắc mặt chợt biến, trợn mắt nhìn nhau. Long Dận lại không lên tiếng, rất bình tĩnh xem Diệp Vô Thần phản ứng thế nào. Diệp Vô Thần dời ánh mắt về phía Lâm Chiến, lạnh nhạt nói:
- Lâm tướng quân, tuy ông là trưởng bối nhưng kẻ làm vãn bối như ta không thể không chỉ bảo thêm cho ông một chút, ba năm không gặp, ông vẫn không tiến bộ chút nào. Ta và hoàng thượng nói chuyện, ông bỗng nhiên xen miệng, đây là tội bất kính với hoàng thượng, không có chứng cớ, ngậm máu phun người, đây là tội lỗ mãng vô tri, Vô Thần thân đã tê liệt, chiếm được kho báu cũng vô dụng, mang bảo vật chẳng những không có bất kỳ chỗ tốt nào, ngược lại sẽ khiến thiên hạ nhòm ngó, tạo nên vô số tai họa, lý lẽ dễ thấy đến thế mà ông vẫn dám ngắt lời, đây là --- ngu xuẩn!
Lúc Lâm Chiến lên tiếng thì trong lòng đã bắt đầu hối hận, năm đó bất kể là lần đấu miệng lưỡi nào với Diệp Vô Thần, không lần nào không phải tự rước lấy nhục, lúc này tuy Diệp Vô Thần thân thể đã phế, nhưng miệng lưỡi chưa phế, quả nhiên, lời y vừa ra khỏi miệng liền bị Diệp Vô Thần lạnh lạnh nhạt nhạt nói cho không chỗ nào đúng, hơn nữa câu nào câu nấy đều có lý có căn cứ, khiến y không thể nào biện bác, lập tức thẹn quá hóa giận, trầm mặt cười lạnh nói:
- Lâm Chiến ta quả thật là không ra gì, nhưng còn chưa đến lượt một tên phế vật ngay cả đứng đều không đứng nổi tới chỉ bảo.
Diệp Uy biến sắc, Diệp Nộ càng giận tím mặt, nắm đấm "rắc rắc" vang lên, dưới cơn thịnh nộ liền muốn cho Lâm Chiến một quyền ngay mặt. Lại nghe Diệp Vô Thần cười to ha hả:
- Nói hay lắm, không hổ là Lâm Chiến, những lời này trong thiên hạ có lẽ cũng chỉ có Lâm Chiến ông nói ra được. Nghe nói ông được phong làm Trấn Nam đại tướng quân, vậy xin hỏi ông sống đến trung niên, trong tay tổng cộng giết qua mấy địch nhân… Theo ta được biết, một người đều không có. Hai mươi năm trước Thiên Long Quốc ta chiến tranh với Đại Phong Quốc, Lâm Chiến ông lại trùng hợp mang bệnh nhẹ trong người, ngay cả chiến trường đều không dám lên. Còn về rốt cuộc chỉ là trùng hợp mang bệnh hay không, vậy thì rất khó nói. Diệp Vô Thần ta tuy bất tài nhưng cũng từng trong một ngày chém cánh tay của hoàng thất Đại Phong Quốc, diệt đội quân vạn người, xin hỏi so với Lâm Chiến ông thì thế nào? Ta vì sao không có tư cách chỉ bảo ông? Lâm Chiến, Lâm tướng quân, nói một câu ông khả năng không muốn nghe, ông sống đến trung niên đều không có thành quả gì mới là phế vật thực sự, nếu không phải ông ỷ vào đằng sau có Lâm gia, với năng lực của ông, cho dù là suy bại thành tên khất cái đầu đường, chỉ e cũng không ai nguyện ý bố thí cho ông…
- Im miệng! –Long Dận tức giận cắt ngang lời Diệp Vô Thần:
- Ở trước mặt trẫm lại tranh cãi ầm ĩ như thế, liệu có để trẫm vào trong mắt hay không?
Lâm Chiến bị những lời nói ác độc của Diệp Vô Thần nói cho sắc mặt trắng bệch, toàn thân tức giận run lên lẩy bẩy, trong lòng hận không thể không hét to một tiếng.
Diệp Vô Thần dời ánh mắt về phía Long Dận, đôi mắt nheo lại, lạnh nhạt hỏi:
- Hoàng thượng, nếu ngươi không muốn nhìn thấy chúng ta tranh cãi om sòm, vậy vì sao khi Lâm Chiến lên tiếng ngươi không nói một câu, mà khi Vô Thần lên tiếng ngươi lại quát mắng. Thiên vị rõ ràng như thế, không sợ sẽ khiến người ta nguội lòng hay sao?
Diệp Vô Thần vừa nói ra lời này, không khí tại đây lập tức xảy ra biến hóa, ai cũng không ngờ rằng, Diệp Vô Thần lại nói ra những lời bất kính như thế. Diệp Nộ nhướng mày, quát khẽ:
- Thần Nhi, không được làm càn.
Ông vừa nói xong, góc áo liền bị Diệp Uy kéo nhẹ một cái, sau đó khẽ lắc đầu với ông. Diệp Nộ hiểu ý, cũng không nói nữa. Diệp Vô Thần tuyệt không phải một kẻ dễ xúc động, tâm tư càng vô cùng kín đạo, hắn nói ra lời bất kính này, ắt có dụng ý của nó.
Lâm Chiến vừa mới chịu một bụng lửa giận trong lòng không khỏi sung sướng, thầm nghĩ tiểu tử này quả thực cuồng vọng vô bờ, lại nói ra những lời như vậy trước mặt hoàng thượng.
Sắc mặt Long Dận quả nhiên trở nên khó coi, nhưng lập tức lại hòa hoãn vài phần:
- Vô Thần, lời ngươi có ý gì?
- Ý tứ trong lời ta đã nói rất rõ ràng, hoàng thượng hẳn không phải kẻ ngu ngốc mới đúng. Nói đi phải nói lại, Vô Thần ba năm chưa về nhà, vốn còn tưởng rằng hoàng thượng đặc biệt tới thăm hỏi, trong lòng còn ấp ủ vài phần cảm động, chưa từng nghĩ lại tới vì chất vấn và đòi lại một thanh thiết kiếm. Bây giờ đòi không có kết quả, hoàng thượng, ngươi có thể rời đi rồi.
Diệp Vô Thần vẫn nói rất bình thản, nhưng khiến mỗi một người ở đây sắc mặt đều biến đổi liên tục. Ngay cả trên mặt Lưu lão và Lý lão cũng xuất hiện vẻ động dung rõ ràng. Không ai sẽ ngờ tới, Diệp Vô Thần vừa mới về nhà lại mỉa mai khiêu khích với hoàng thượng như thế, giờ còn hạ lệnh đuổi khách.