Cách từ rất xa, ánh mắt Diệp Uy liền rơi lên người Diệp Vô Thần, đọng lại một hồi, y thấy rõ Ngưng Tuyết bên phải hắn, lại thấy rõ Đồng Tâm bên trái hắn, tia hoài nghi cuối cùng hoàn toàn tiêu tan. Trước khi tới đây, y không dám nói với thê tử, không dám nói với phụ thân, bởi vì y lo một khi nhận nhầm, sau nỗi vui mừng sẽ càng nhiều thất vọng. Y bỗng vung tay, trên mông ngựa gần như quất ra một lằn máu, trong đôi mắt hổ che kín hơi nước do kích động và mừng rỡ ngưng thành.
Thế nào gọi là vui mừng?
Sấm đánh ngang tai ba năm trước, đau khổ và giày vò ba năm, cả Diệp gia buồn rầu ba năm, gia môn hưng thịnh nữa thì thế nào? Quân công vô số thì thế nào? Diệp gia y đã đoạn tuyệt huyết thống, không có hậu nhân. Nhưng ba năm sau, nỗi vui mừng cực lớn từng xảy ra một lần lại lần nữa xuất hiện như kỳ tích, hơn nữa nỗi vui mừng lần này so với lần trước còn lớn hơn gấp mười gấp trăm lần, nghĩ đến đoạn thời gian này phụ thân tâm như tro tàn, thê tử lấy nước mắt rửa mặt, y muốn ngửa mặt lên trời cười lớn, vừa muốn khóc to một trận.
Nhưng kẻ làm cha, y há có thể khóc trước mặt con trai. Y cố nhịn, mặc cho gió ập vào mặt đem hơi nước vừa mới ngưng thành liên tiếp lau khô.
Ngựa đến gần trước người, y không kịp chờ ngựa dừng vững, từ trên ngựa cao cao nhảy xuống, đáp xuống đất, bước mau lao đến trước mặt Diệp Vô Thần, hai tay vịn vai hắn, đôi mắt ẩn chứa uy nghiêm nhìn thẳng lên mặt Diệp Vô Thần:
- Thần Nhi, thật là con?
- Là con, con đã trở về. –Diệp Vô Thần bật cười giơ tay trái đeo Kiếm Thần Chỉ Hoàn:
- Trên thế giới này, không ai có thể giả mạo con.
- Thần Nhi… -Cố nén khống chế cảm xúc, lúc này vẫn bị nước mắt làm hai mắt mơ hồ, rõ ràng có quá nhiều điều cần nói, nhưng vào tình cảnh này lại như bị chặn lời, hai cánh tay đặt trên vai Diệp Vô Thần đang run rẩy dữ dội, run rẩy như trái tim của y.
- Ba năm trước, con đã tới Diêm Vương Điện đi một chuyến, Diêm Vương gia nói, người Diệp gia cho dù phải chết cũng ắt phải chết trên chiến trường, vì thế hôm nay đã đưa con trở về. –Diệp Vô Thần vẻ mặt tươi cười nói, nét mặt của nam nhân trước mắt, còn có nước mắt của y khiến cõi lòng hắn lặng yên rung động. Nước mắt của nam nhân này quá trân quý, nhưng vì con trai của y, y không hề keo kiệt.
Có lẽ, cả đời này, hắn không thể nhẫn tâm nói ra mình chẳng phải con trai của y, chỉ là một kẻ giả mạo con trai y. Phần tình cảm cha con này quá quý trọng, hắn trả không nổi.
Cho nên, hắn chỉ có thể dùng một kiểu phương thức khác, trở thành "con trai" của y.
- Phụ thân, đây là hai bằng hữu của con, hắn tên Lãnh Nhai, người biết rồi. Hắn là Sở Kinh Thiên, là cháu trai của Kiếm Thần Sở Thương Minh, chúng ta đã quen biết từ trước đây rất lâu. –Diệp Vô Thần mỉm cười giới thiệu.
Nếu là trước kia, Diệp Uy nghe thấy "cháu trai Kiếm Thần Sở Thương Minh" ắt sẽ chấn động trong lòng, mà lúc này, y ngay cả ánh mắt đều không dời về phía Sở Kinh Thiên. Tiếng "phụ thân" kia đã hấp dẫn toàn bộ tâm thần y, lời đằng sau, y đã không thể lưu tâm.
- Con rốt cuộc… chịu gọi ta một tiếng phụ thân rồi.
- Người vốn chính là phụ thân của con. –Diệp Vô Thần đáp. Trong lòng nhớ tới đêm đó, hắn và Diệp Thủy Dao đứng dưới ánh trăng, cùng bái thiên địa, dưới sự chứng kiến của thiên địa kết thành phu thê, từ giờ phút đó trở đi, cha mẹ của nàng liền trở thành cha mẹ của hắn. Hắn rốt cuộc có thể gọi y một tiếng phụ thân không trái với lương tâm.
Diệp Uy gật đầu thật mạnh, hai người nhìn nhau cười.
Diệp Uy đứng thẳng người, ngẩng đầu ngửa mặt lên trời, như là đang chờ nước mắt khô đi, vừa dường như đang dùng nội tâm mình cảm kích sự nhân từ của cao xanh. Y nhìn ra, thân thể Diệp Vô Thần lúc này yếu ớt dọa người, nhưng điều này không hề quan trọng, nó đã trở về, chỉ cần trở về là được rồi.
Một chiếc xe ngựa xóc nảy cả chặng đường rốt cuộc đuổi kịp, Diệp Vô Thần nói:
- Phụ thân, chúng ta về nhà hẵng nói nhé, con nhớ nhà lắm.
Diệp Uy gật mạnh đầu. Nhà… Diệp gia không có Diệp Vô Thần, đó thật không thể gọi là một cái nhà.
Diệp Vô Thần dưới sự dìu dắt của Sở Kinh Thiên ngồi vào xe ngựa, Ngưng Tuyết và Đồng Tâm cũng một trước một sau bước vào. Ngưng Tuyết quay người nói:
- Đại Ngưu ca ca, chiếc xe lăn kia rất quan trọng với ca ca, nhất thiết không thể bỏ lại.
- Yên tâm, bao hết trên người ta, mấy miếng gỗ mà thôi. –Sở Kinh Thiên vỗ vỗ ngực, khóe mắt vẫn lưu lại chút ướt át. Mấy câu giữa Diệp Uy và Diệp Nộ lúc nãy chỉ ngắn gọn như vậy, nhưng gã từ trong đó đã cảm nhận được quá nhiều thứ, giữa nam nhân không cần nói quá nhiều, mấy câu nói, vài ánh mắt, vài biểu cảm, thật sự đã đủ rồi. Với một người không có phụ thân như gã, cảm nhận của gã có thể nói là chua, cay, đắng đều có đủ. Truyện Sắc Hiệp - https://docsach24.com
- Hai vị là bằng hữu của Thần Nhi, thì chính là khách quý của Diệp gia ta, mời lên ngựa. –Diệp Uy sai hai tướng sĩ đi theo xuống ngựa, khách khí chào hỏi với Sở Kinh Thiên và Lãnh Nhai.
Sở Kinh Thiên xua tay nói:
- Bá phụ đừng khách khí, chúng ta tự đi khả năng còn nhanh hơn.
Lãnh Nhai cũng lạnh nhạt gật đầu.
Diệp Uy lập tức không kiên trì nữa, khẽ gật đầu, xoay người lên ngựa, quát khẽ một tiếng, cuốn bụi rời đi.
Chờ họ đi xa, Sở Kinh Thiên một tay xách chiếc xe lăn lên, sau đó nhỏ giọng làu bàu:
- Ồ? Đây là gỗ gì nhỉ, không ngờ lại cứng như vậy, sờ lên lại giống như sắt thép. –Gã cũng không nghĩ nhiều, mà trịnh trọng nói một cách kỳ quái:
- Mặt Lạnh, ngươi biết vì sao tốc độ của ta luôn không bằng ngươi không? Ta bây giờ nghĩ rõ rồi, đó bởi vì thân thể ta nặng hơn ngươi nhiều. Ngươi dám vác cái này hay không, chúng ta hãy tới so thử.
Lãnh Nhai liếc gã một cái, tay phải quét qua, như tia chớp đoạt lấy xe lăn trong tay gã, dễ dàng chộp vào tay, như nắm cỏ rác, lạnh nhạt nói:
- Cho ngươi mười giây.
- Đây chính là ngươi nói. –Sở Kinh Thiên cũng không chậm trễ, hít sâu một hơi, rút Thương Minh Kiếm sau lưng ra vung về phía trước, quát khẽ:
- Kiếm Thần quyết – Khinh Kiếm Vô Ảnh!
Vừa mới niệm xong, thân thể gã vọt lên, hai chân đạp lên thân kiến, thân thể cao lớn cường tráng cứ thế giẫm lên kiếm bay nhanh đi, chẳng mấy chốc đã đi xa, đằng sau vẽ thành một đường màu lam ngọc.
Lãnh Nhai quả nhiên chờ tại chỗ mười giây, sau đó khinh thường hừ lạnh một tiếng, nhún chân, thân thể biến thành một luồng quang ảnh màu xám, biến mất trong nháy mắt.
"Véo" một tiếng, một bóng người mang theo lam quang từ bên cạnh vút qua, làm đám ngựa đang chạy băng băng hơi hỗn loạn một hồi.
Không lâu sau, lại "vút" một tiếng, một cơn gió màu xám từ bên người thổi qua.
Ngóng nhìn hai bóng người đuổi theo nhau một trước một sau, Diệp Uy khen ngợi một tiếng:
- Không hổ là con trai Chiến Thần, cháu trai Kiếm Thần! Tuổi tác như vậy mà đã kinh thế hãi tục đến thế.
-------------------
-------------------
Tin Diệp Vô Thần trở về không hề truyền đi nhanh, nhưng trong phạm vi nhỏ ở Diệp gia đều đang thì thầm khe khẽ, nhưng ai cũng không kinh động Diệp Nộ. Vương Văn Thù đứng ở cửa đại môn, sốt ruột đi tới đi lui, hai cánh tay lúc thì đan chéo, lúc thì để ra đằng sau, cuối cùng lại không biết nên để đâu mới tốt. Trái tim càng đập vô cùng dữ dội, bà đều có thể nghe rõ thanh âm "thình thịch thình thịch".
Khi nhận được tin tức, bà gần như hôn mê.
Lúc này, trong lòng bà có chính là sự mong ngóng vô cùng mãnh liệt, và sự sợ hãi càng mãnh liệt hơn. Cứ chờ nhiều thêm một giây với bà mà nói đều là một sự dày vò khó chịu.
Người làm mẫu thân như bà vẫn luôn rất khổ, từ lúc nhỏ đã chăm sóc và bảo vệ con trai yếu người lắm bệnh, rồi liên tiếp hai lần chịu nỗi đau mất con nặng nề. Nhưng… trong lòng bà không ngừng kêu gào, chỉ cần con trai bà thật sự có thể trở về, dẫu chịu nhiều khổ sở hơn nữa, cho dù là đoản mệnh, bà cũng muôn vàn tình nguyện.
Tiếng vó ngựa tới gần, một người thúc ngựa mà tới, chính là Diệp Tứ cùng di với Diệp Uy. Hắn ở cửa nhảy xuống ngựa, chẳng chờ Vương Văn Thù thăm hỏi liền cung kính nói:
- Phu nhân, lão gia sai tôi báo cho phu nhân, là thiếu gia không hề nghi ngờ, cậu ấy và Ngưng Tuyết tiểu thư đều bình an vô sự, sẽ trở về ngay thôi. Lão gia sợ phu nhân lo lắng, cho nên sai tiểu nhân thúc ngựa về trước báo cáo.
Nước mắt Vương Văn Thù thoáng cái trào ra, nàng ôm lấy nha hoàn Tiểu Lục ở bên cạnh, khóc lên "hu hu", chỉ một lát liền thấm đẫm vạt áo của Tiểu Lục.
- Phu nhân, thiếu gia đã trở về, phu nhân phải cao hứng mới đúng. –Tiểu Lục đỏ mắt, vụng về an ủi.
Vương Văn Thù không nói một câu, chỉ khóc không ngừng, khóc đã nói không nên lời.
Trong sự chờ đợi mỏi mắt của các nàng, xe ngựa Diệp Vô Thần ngồi rốt cuộc đi tới cửa Diệp gia, vén rèm lên, nhìn thấy chữ "Diệp" cực lớn trên đại môn, trong lòng Diệp Vô Thần muôn vàn thương cảm, hắn ôm chặt Ngưng Tuyết và Đồng Tâm, thì thầm:
- Ba năm rồi, chúng ta rốt cuộc lại về nhà.
Rèm cửa thoáng chốc bị vén lên, lộ ra khuôn mặt đầy nước mắt của Vương Văn Thù, Diệp Vô Thần nhìn bà, nhẹ giọng nói:
- Nương, con đã trở về.
Toàn thân Vương Văn Thù run rẩy dữ dội, nghiêng nghiêng ngả ngả, bất chấp tất cả lên xe ngựa ôm Diệp Vô Thần vào trong lòng, cao giọng khóc to, hoàn toàn chẳng màng nơi đây vẫn là trên đường lớn.
Xung quanh, người dừng chân vây quanh càng lúc càngn hiều, ai nấy trên mặt tràn đầy vẻ khiếp sợ và khó tin nổi. Cũng là từ giờ phút này trở đi, tin tức Diệp Vô Thần trở về rất nhanh truyền bá ra ngoài, gây nên tứ phương chấn động.
Nghe thấy tiếng khóc làm người ta rơi lệ, Sở Kinh Thiên lẩm bẩm:
- Có cha mẹ đúng là hạnh phúc, ài.
Gã vừa nói xong, Lãnh Nhai một tiếng không nói liền xông vào đại môn Diệp gia, Sở Kinh Thiên vừa vô ý thức muốn kéo gã, khi vươn đến một nửa thì lại hậm hực thu tay về:
- Mặt Lạnh cũng là người có mẫu thân, hẳn là đi tìm mẫu thân hắn. Ài, chỉ còn lại một mình ta.
Nắm nắm chặt tay, thấp giọng rống:
- Kiếp sau, nhất định phải đầu thai làm một kẻ có mẫu thân!
Khi Diệp Vô Thần được Sở Kinh Thiên dìu xuống xe ngựa, y phục trước ngực đã bị Vương Văn Thù khóc ướt một mảng lớn, hắn hưởng thụ và cảm kích thứ chí tình thuần khiết nhất, vô tư nhất này. Khi hắn ngồi lên xe lăn, được Ngưng Tuyết và Đồng Tâm đẩy đi vào, Vương Văn Thù ngớ ra ở đó, nàng run giọng hỏi:
- Thần Nhi, chân con…
Diệp Uy vỗ vai nàng, lắc đầu nhẹ giọng nói:
- Không phải chân, năm đó nó chiến một trận ở Đại Phong Quốc, lực lượng toàn bộ hao hết, không thể khôi phục, bây giờ rất yếu ớt, sau này cũng sẽ luôn yếu ớt như vậy. Giống như, giống như lúc nó trước mười sáu tuổi vậy.
Vương Văn Thù đờ đẫn hồi lâu, thất thần nói:
- Như thế… cũng tốt, như thế nó không cần gánh trách nhiệm lớn như thế nữa, cũng sẽ không chạy loạn lung tung nữa. Sau này ta ngày ngày ở trong nhà bảo vệ nó, ai cũng không thể thương tổn Thần Nhi của chúng ta.
Diệp Vô Thần gật đầu. Hai lần rồi, họ đã không thể chịu đựng thêm lần nào nữa.