Đây là một con trấn nhỏ bình thường, nằm ở vị trí trung tâm Đại Phong Quốc, giống như phần lớn các khu vực ở Đại Phong Quốc, đất đai nơi đây cằn cỗi khô vàng, quanh năm có bão cát nổi lên, có điều nhiều năm như vậy, họ cũng đã quen. Con trấn rất nhỏ, người cư trú thường xuyên cũng rất ít, chỉ có vài trăm hộ, ngược lại bởi vì vị trí cực đẹp, hằng ngày đều sẽ có rất nhiều người qua lại, cũng bởi thế, ngành buôn bán tửu quán khách điếm ở con trấn này cũng cực tốt.
Nơi đây, là khách sạn tốt nhất trong tiểu trấn, thời gian lúc này tuy đã về chiều nhưng vẫn không còn chỗ ngồi, đều vừa ăn uống vừa bàn luận hoặc lớn tiếng hoặc nhỏ tiếng. Trên vị trí gần cửa sổ của khách điếm, lẳng lặng ngồi một người mặc áo xám rộng thùng thình, đầu đội mũ tròn vành rộng, vành mũ một mực kéo xuống rất thấp, khiến người ta hoàn toàn nhìn không rõ diện mạo của hắn, hắn một thân một mình tự rót tự uống, ngay cả lúc uống rượu cũng không ngẩng đầu lên. Mọi người nhìn thấy trong mắt, biết người này chắc hẳn không phải tầm thường, lại cũng không có ai tới thăm dò, ngay cả tiểu nhị nơi đây đang ở gần hắn cũng cảm thấy vô cùng khác thường, sau khi đưa rượu và thức ăn lên liền vội vã rời đi, không dám dừng lại bao lâu. Ở nơi đây các kiểu người đều có thể xuất hiện, bình thường ai cũng sẽ không đi đắc tội với người xa lạ, nhất là người có hành động quái dị --- ngoại trừ một vài tên đầu óc chưa phát triển hoàn toàn.
- Nghe nói chưa, phần mộ thái tổ hoàng đế Thiên Long Quốc bị người ta trộm, tất cả thủ vệ trông coi không ai sống sót. Càng li kì hơn chính là, lũ trộm mộ kia từ trong kẽ tay áo thái tổ hoàng đế mặc phát hiện ra một chiếu thư bí mật của thái tổ hoàng đế, trong chiếu thư nói y giấu một tấm tàng bảo đồ trong một thanh thiết kiếm năm đó y để lại, ai có thể giành được bảo tàng trong đó, thì trong một đêm sẽ có được tài phú sánh ngang một nước! –Trên một bàn rượu ngay gần người thần bí, một người nói với một người khác. Thanh âm không lớn không nhỏ, đồng thời không cố ý đè thấp, thiết nghĩ cũng không phải chuyện gì quá cơ mật.
Người đối diện hắn lại chẳng thấy đặc biệt, nhấm ngụm rượu nói:
- Chuyện này bị cố ý tuyên bố ra ngoài, bây giờ người không biết chuyện này đã không nhiều nữa rồi. Hơn nữa từ phản ứng của hoàng thất Thiên Long thì thấy, việc này hình như chẳng phải giả, chỉ không biết rốt cuộc là ai thần thông quảng đại như vậy, có thể lặng lẽ trộm mộ thái tổ hoàng đế Thiên Long Quốc, ngày trước không biết có bao nhiêu người to gan đi thử, nhưng cuối cùng chỉ có thể rơi vào trong tay tầng tầng lớp lớp thủ vệ kia.
- Nghe nói vì sự kiện này hoàng thất Thiên Long bị trộm vài lần, mà lại nghe nói, dường như hoàng đế Thiên Long cũng đang tìm thanh thiết kiếm đó, qua lâu như vậy, cũng không thấy Thiên Long Quốc có biến hóa đặc biệt gì, thiết nghĩ thanh thiết kiếm thần bí kia không hề ở trong tay bọn họ. Cũng không biết là ai có thể có may mắn chiếm được chỗ tài phú ấy.
- Tài phú nhiều nữa thì thế nào chứ, còn phải có mạng đi tìm mới được. Trái lại, ta quả thật càng cảm thấy hứng thú hơn với chuyện ngọc tỷ truyền quốc của Đại Phong Quốc và cả Quỳ Thủy Quốc bị trộm. Mất hơn nửa năm vẫn không tìm được về, điều này với Đại Phong Quốc và Quỳ Thủy Quốc mà nói đích xác là một sỉ nhục lớn.
- Nghe nói chuyện ngọc tỷ hai nước bị trộm đều do Tà tông gây nên.
- Đúng thế, Tà tông này thật là thần thông quảng đại, khiến người ta sợ hãi. Không nói đến bọn họ coi thủ vệ hoàng cung như chỗ không người, ngọc tỷ truyền quốc của mỗi nước đều là vật quan trọng nhất, nơi cất giữa cũng cực kỳ bí mật, lại bị họ lặng lẽ lấy đi, cũng không biết họ tìm ra thế nào, có lẽ thật sự không gì không làm được như lời đồn. Thà chọc Nam Bắc, chớ chọc Tà tôn, thảm án diệt môn của Hoàng Phủ thế gia và Bách Lý thế gia chính là giáo huấn bằng máu đó. Mà tông chủ Tà tông, kẻ tự xưng "Tà Đế" kia, càng như ác ma, ài… nghĩ tới ta đều run rẩy cả người.
- … Ta há chẳng phải như thế, ở Đại Phong Quốc chúng ta, ai nhắc đến cái tên này mà không phải phát lạnh cả người.
"Rầm", cửa gỗ khép hờ của khách sạn bị đẩy ra một cách thô bạo, một thanh niên nam tử toàn thân bạch y, ánh mắt âm hiểm đi vào, đằng sau đi theo hai người ăn mặc tùy tùng, cũng là hông đeo bội kiếm. Thanh niên nam tử vẻ mặt kiêu căng, dường như nhìn ai đều thấp hơn ba phần, sau khi tiến vào hắn vừa vặn nghe thấy cuộc trò chuyện của hai người, trong mũi phát ra một tiếng hừ lạnh:
- Nực cười, vỏn vẹn một tên Tà Đế lại dọa các ngươi thành bộ dạng này, nói ra cũng không sợ mất mặt.
Hắn vừa nói ra lời này, trong khách điếm vốn dĩ nơi nơi đủ mọi tiếng trò chuyện bỗng an tĩnh rất nhiều, ai nấy đều dùng ánh mắt nhìn kẻ ngốc nhìn hắn. Từ cách ăn mặc, thần thái, còn có giọng điệu cuồng vọng đến nực cười của nam tử kia, khiến người ta thoáng cái có thể đoán ra, đây hẳn lại là thứ công tử ca của một đại gia tộc nào đó, hơn nữa là dựa vào thế lực gia tộc mà tự cho mình cao giá, chưa bao giờ đặt người khác vào trong mắt, rất không biết điều.
Hai người vừa mới trò chuyện liếc hắn một cái, một người trong đó khinh thường nói:
- Thà chọc Nam Bắc, chớ chọc Tà tông, thà chọc Diêm Vương, chớ chọc Tà Đế. Ngươi tuổi tác không lớn, ngược lại khẩu khí thật lớn.
Thấy người này lại dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với hắn, thanh niên nam tử kia sắc mặt tối lại, cười lạnh một tiếng nói:
- Trong mắt bản công tử, Tà Đế kia chỉ là một tên trộm giấu đầu hở đuôi, ngay cả mặt thật đều không dám lộ ra ngoài, nếu ta thấy hắn, ắt sẽ giết chết, cũng chỉ có loại phế vật như các ngươi mới sợ hãi run cầm cập như thế.
Sắc mặt hai người khẽ biến, một người khác giơ chén rượu, nheo mắt bình thản nói: Truyện Sắc Hiệp - https://docsach24.com
- Thượng Quan Bình Xuyên thật là dạy ra được một đứa con ngoan, bổn sự học không được một thành mà cuồng vọng ngược lại vượt hơn chục lần có thừa. Ngươi tốt hơn hết là ngoan ngoãn thu lại sự cuồng vọng của ngươi đi, Tà Đế không phải ngươi có thể xúc phạm, nếu lời của ngươi hôm nay truyền vào tai Tà Đế, đừng nói phụ thân ngươi, cho dù là cả Thượng Quan thế gia cũng đừng mong bảo vệ nổi ngươi. Mà cho dù Tà Đế giết ngươi, cả nhà ngươi cái rắm cũng không đám đánh ra. –Gã khinh thường nói, rồi không thèm đếm xỉa tới hắn nữa. Từ thanh kiếm hắn đeo sau lưng, gã liền đoán ra kẻ này hẳn là con cả Thượng Quan Vân của Thượng Quan gia một trong năm đại ma võ thế gia của Đại Phong Quốc, chỉ đáng tiếc là một phế vật khiến người ta khinh thường, gã bây giờ ngay cả hứng thú đáp lại đều không có.
- Ngươi, sao ngươi biết phụ thân ta là Thượng Quan Bình Xuyên? –Thanh niên nam tử, cũng chính là Thượng Quan Vân vẻ mặt động dung.
Mà hai người nọ lại chẳng thèm đếm xỉa đến hắn, đối diện với sự dò hỏi của hắn càng chẳng buồn liếc hắn một cái. Thượng Quan Vân cũng xem như không quá ngốc, thấy hai người này sau khi biết được thân phận hắn vẫn có thần thái như thế, biết họ cũng chắc chắn không phải người thường, chỉ đành hừ lạnh một tiếng, cố áp chế lửa giận, giương mắt liếc khách điếm này, sau đó lông mày rõ ràng nhíu một cái, hiển nhiên cực kỳ bất mãn với sự đơn sơ ở đây.
Hắn liếc qua vị trí song cửa sổ, đi tới, dùng chuôi kiếm gõ bàn, nghiêng mắt nói:
- Tiểu tử, vị trí này ta muốn, thức thời thì hãy nhường mau.
Người ngồi trên chiếc bàn này chính là người thần bí mặc áo rộng, đầu đội mũ rộng vành, một mực không lộ mặt kia. Thanh âm Thượng Quan Vân vừa dứt, y đầu chưa thèm ngẩng, đôi mắt không thèm nhìn, vẫn tự rót tự uống ở đó, hệt như hoàn toàn không nghe thấy hắn đang nói gì.
Tiểu nhị kia vừa thấy tình thế này, cuống quít đi lên khuyên giải:
- Vị công tử gia này, trên lầu còn có hai gian, ngài xem có thể hay không…
- Câm miệng cho ta. –Thượng Quan Vân hừ lạnh một tiếng, lúc nãy hắn bởi hai người nọ mà nghẹn một bụng lửa giận, lúc này đang mượn cơ hội tìm người phát tiết, hắn khinh thường nói:
- Cái điếm rách này của ngươi bản công tử nguyện ý đi vào đã là cho đủ thể diện rồi, đừng lải nhải ở đây nữa, hôm nay bản công tử chỉ muốn ngồi ở vị trí này!
Tiểu nhị nọ biết người nào nên chọc người nào không nên chọc, cũng không dám kiên trì, gã liếc qua người thần bí, càng không dám tiến lên khuyên giải, chỉ đành khúm núm nói:
- Công tử gia và vị khách quan này hãy từ từ thương lượng, ngàn vạn lần đừng tổn thương hòa khí. –Nói xong, bước chân vội vã rời đi, tránh bị cuốn vào. Gã sao không nhìn ra, kẻ này càng giống như đang cố ý chuốc thù.
- Này, công tử nhà ta bảo ngươi tránh ra, ngươi điếc hay sao? –Một tùy tùng đằng sau Thượng Quan Vân cũng tiến lên quát, đồng thời dùng chân đá chân bàn một cái.
Người thần bí kia vẫn như không nghe thấy, coi họ như không khí. Mà kiểu phản ứng của hắn ngược lại càng kích thích lửa giận muốn phát tiết của Thượng Quan Vân, hắn cười âm hiểm nói:
- Tiểu tử, đừng tưởng bản công tử không nhìn ra, trời nóng bức như vậy ngươi lại mặc kín đáo đến thế, thiết nghĩ là tội phạm truy nã ở gần đây đi. Những tên phế vật nhát gan này cho dù nhìn ra cũng rắm không dám đánh một cái, hôm nay rơi vào trong tay bản công tử, xem như ngươi xui xẻo! Đại Bảo, lột mũ hắn cho hắn!
Tên tùy tùng được gọi là "Đại Bảo" nọ đáp lời, bước lên một bước, một tay tóm về phía chiếc mũ rộng vành che mặt người thần bí, song tay gã vừa vươn ra, trong miệng lại bỗng phát ra một tiếng kêu thảm thiết, cả người mềm nhũn ngồi phịch xuống đất, tay trái nắm lấy tay phải đau đớn đã gần như tê dại, hét lên xé gan xé phổi. Tay phải gã máu chảy như suối, lòng bàn tay không ngờ cắm một chiếc đũa. Chiếc đũa dài kia lại ngập quá nửa, mà không ai nhìn rõ chiếc đũa này rốt cuộc là từ lúc nào, rồi làm thế nào cắm vào lòng bàn tay gã, hệt như bỗng dưng xuất hiện vậy.
Ánh mắt moi người xung quanh đều tập trung đến vị trí này, chỉ có người thần bí kia vẫn im lặng như thường, không hề có chút phản ứng.
Thượng Quan Vân bỗng cảm thấy toàn thân dâng lên một cỗ khí lạnh, hắn không tự chủ run lên cầm cập, sau đó rút mạnh gia truyền chí bảo Liễu Ngọc Kiếm của Thượng Quan gia ra, một kiếm đâm về phía người thần bí.
Keng…
Kiếm vừa mới đâm ra hệt như đột ngột đụng vào huyền thuyết vô cùng cứng rắn, một cỗ lực phản chấn lớn hơn không biết bao nhiêu lần so với lực đạo hắn đâm ra liền ập tới, khiến Thượng Quan Vân hét thảm một tiếng, Liễu Ngọc Kiếm vuột tay bay ra, bay lên cao cao, sau đó rơi lên mặt đất đằng sau hắn mấy thước… Trong ánh mắt kinh hãi của mọi người, thanh Linh Kiếm vang danh Đại Phong lúc rơi xuống lại vỡ thành hơn chục mảnh. Mà bên cạnh mảnh kiếm, nhiều thêm một chiếc đũa gỗ, không chút tổn hại.
Từng luồng ánh mắt toàn bộ dõi lên người thần bí kia, gã tuy rằng từ đầu chí cuối đều không có bất kỳ động tác gì, nhưng không ai hoài nghi một chiêu kinh người này là do gã gây ra. Dùng gỗ hủy sắt, đây ít nhất cần tu vi Thiên cấp mới có thể làm được… Kẻ thần bí giấu đầu hở đuôi này rốt cuộc là thần thánh phương nào?
Cánh tay cầm kiếm của Thượng Quan Vân bị cỗ lực lớn đánh vỡ toang, máu chảy tí tách, hắn lúc này mới thật sự ý thức được mình đã chọc kẻ không nên chọc, chỉ dựa vào tốc độ xuất thủ khiến người ta không nhìn thấy lúc nãy, dùng một chiếc đũa bình thường nhất đánh vỡ Liễu Ngọc Kiếm gia truyền của hắn, thì gia gia mạnh nhất của hắn - lão gia chủ Thượng Quan thế gia cũng tuyệt đối không phải đối thủ của kẻ này.