- … Nói rằng Diệp gia Diệp Vô Thần nổi giận lôi đình, đối mặt với thiên quân vạn mã không hề sợ hãi, quát lớn một tiếng xông lên, trong tay vung vẩy một thanh đại đao rực lửa, đâm ngang đụng dọc trong thiên quân vạn mã, chỉ chốc lát đã máu thịt tứ tung, thây chất như núi, nào có ai địch nổi hắn một hiệp. Cẩu hoàng đế của Đại Phong Quốc thấy hắn thần dũng như thế, sợ đến vỡ mật, suýt nữa vãi đái ra quần, liều mạng triệu tập binh mã, điều toàn bộ đại quân của mấy thành trì xung quanh tới, triệu tập đến tận hơn mười vạn đại quân. Ai… Diệp gia Diệp Vô Thần tuy là thiên thần giáng thế, nhưng vừa mới giết nào là Chiến Thần, nào là Phong Thần Tam Lão, sức cùng lực kiệt, đâu chịu được mười vạn đại quân quấn lấy, bằng không mười vạn đại quân cỏn con hắn há có thể đặt vào trong mắt. Sau cùng, hắn bị ép đến bên Đoạn Hồn Uyên khiến người ta nghe thấy đã sợ mất mật. Giờ phút ấy, hắn như bị Hỏa Thần nhập vào, triệu hoán ra lửa ngoài bầu trời đốt cháy địch nhân đuổi theo đằng sau, thiêu rụi trọn mười vạn đại quân không còn manh giáp nào…
- Nói láo! Rõ ràng là hai mươi vạn đại quân! Ngươi nói là giả!
- Mấy người đều sai rồi, là năm mươi vạn, năm mươi vạn đại quân! Lúc ấy có thể nói là đầy khắp núi đồi, đông nghìn nghịt như một vùng biển rộng, cuối cùng chết không sót một ai. Gia gia ta đã tận mắt chứng kiến. Còn nói nào là Đại Phong Quốc vì đỡ mất mặt, nói láo gì mà mới bị diệt có mấy vạn người.
- Ai, nói đi nói lại, Diệp công tử vẫn chết rồi, bị Đại Phong Quốc ép chết tươi đó! Nhìn khắp Thiên Thần đại lục, có quốc gia nào được an cư lạc nghiệp như Thiên Long Quốc chúng ta. Hết thảy mọi thứ còn không phải đều là do Thần bảo vệ Diệp gia của Thiên Long Quốc chúng ta ban tặng. Diệp gia, lần này phải tuyệt hậu rồi.
- Không sai. Mà hết thảy những điều này còn không phải đều do tên Thái tử chó má của Đại Phong Quốc, cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, ép buộc tiểu thư Diệp gia gả cho gã. Diệp công tử trọng tình trọng nghĩa, cho nên mới dính độc thủ. Chúng ta tuyệt đối không thể để Diệp gia ngã xuống, không thể để Diệp tiểu thư gả đi nữa!
- Không sai, muốn đánh thì đánh, Đại Phong Quốc tính là cái rắm, năm đó bị Diệp gia đánh cho hoa rơi nước chảy, bây giờ bị một mình Diệp công tử chém Chiến Thần, diệt mấy chục vạn quân, hoàn toàn chính là một lũ nhu nhược dựa vào nhiều người mà gây loạn, chúng ta căn bản không cần sợ chúng, nếu chúng đến, chúng ta rút vũ khí cùng nhau lên, giết chúng khóc cha gọi mẹ, tới từ đâu thì cút về đó!
- Nói hay lắm, Diệp gia vì chúng ta hy sinh nhiều như vậy, chúng ta sao có thể chỉ cứ ăn không ngồi rồi được, nếu đánh thật, ai làm kẻ nhu nhược thì kẻ đó chính là con rùa rút đầu, những lão bách tính không tòng quân như chúng ta cũng chẳng phải hạng bất tài!
----------------------
----------------------
Hành động dưới cơn giận dữ của Diệp Vô Thần khiến hắn trở thành nhân vật anh hùng như thần thoại trong lòng người dân Thiên Long Quốc, hơn nữa được truyền càng lúc càng thần kỳ, có vài gia đình con cái vừa sinh ra liền tới tấp đặt tên là "Vô Thần", dẫn đến mấy năm sau người mang tên "Vô Thần" ở Thiên Long Quốc nơi nơi đều có. Cuộc chiến thảm khốc và bị ép nhảy xuống Đoạn Hồn Uyên ở Đại Phong Quốc của hắn cũng khiến lòng kiêng kỵ của người dân Thiên Long Quốc với Đại Phong giảm xuống diện rộng, đồng thời dậy lên liên tiếp từng đợt sóng triều chống lại Đại Phong. Tin tức truyền tới Đại Phong Quốc khiến Phong Liệt nhướng mày, càng kiên định với ý tưởng án binh bất động trong thời gian ngắn, chờ họ sút giảm nhiệt tình đang đột ngột dâng cao ấy.
Lúc tin tức truyền tới Diệp gia, sau khi Vương Văn Thù nghe thấy, một chữ không nói liền trợn trắng mắt ngất đi.
Hắn có trở thành anh hùng hay không, có kỳ diệu như bên ngoài thịnh truyền hay không, với bà mà nói không hề quan trọng, bởi vì bất kể hắn có thành tựu thế nào thì đều là con trai của bà. Nhưng hắn bị người ta bức tử ở Đại Phong Quốc, thì lại là đả kích lớn mà một vị mẫu thân hoàn toàn không thể chịu đựng nổi. Tin Diệp Vô Thần chết hệt như một tia sét đánh, đánh bà hôn mê bất tỉnh.
Cùng ngày, cả Diệp gia tràn đầy không khí trầm lặng, đám hạ nhân Diệp gia trong không khí dồn nén này đều nhỏ giọng bàn luận, trong mắt lóe lên niềm kiêu ngạo và sùng bái, tiếp đó lại nhao nhao lắc đầu than vãn.
Vào chập tối, thời tiết bỗng chuyển lạnh, khi màn đêm buông xuống, không trung bắt đầu bay xuống hoa tuyết. Trận tuyết này đến quá sớm, ý nghĩa cho mùa thu đã đi, mùa đông sắp đến, không khí lạnh lẽo khiến Diệp gia vắng lặng lại càng lạnh thêm đáng sợ.
Ngày hôm sau, Diệp Uy một đêm không ngủ đẩy cửa phòng ra, tuyết vẫn đang rơi, rơi suốt cả đêm. Trong một đêm tóc ông cũng tăng thêm rất nhiều sợi tóc trắng. Ông giẫm lên lớp tuyết đọng dày, dợm bước chân nặng nhọc đi về phía đình viện của Diệp Nộ, ông biết phụ thân mình nhất định cũng suốt đêm không ngủ.
Bước vào cửa đại viện, ông liếc mắt liền nhìn thấy Diệp Nộ. Ông lẳng lặng đứng ở trong đại viện, ánh mắt đờ đẫn, trên người, trên vai, trên đầu… thậm chí trên bộ râu bạc phếch của ông đều dính đầy tuyết đọng. Gió lạnh thổi qua không ngừng, thân thể ông lại không vì thế mà rét run, hệt như đã hoàn toàn cứng đờ. Xung quanh thân thể ông, trên lớp tuyết dày cộp, lại không có một bước chân…
Không ngờ ông lại đứng trọn một đêm ở trong gió lạnh tuyết rơi!
Diệp Uy sững sờ một hồi, sau đó hét lớn một tiếng: "Phụ thân!" rồi cuống quít chạy tới, đỡ lấy người ông. Thân thể ông lạnh dọa người, cứng dọa người.
Diệp Nộ từ từ xoay cần cổ đã bị đông cứng, đôi mắt vô thần nhìn Diệp Uy, miệng phát ra thanh âm khàn đục yếu ớt:
- Thần Nhi… đã về chưa…
Diệp Uy nghe vậy, sống mũi cay cay. Phụ thân ông là một người kiên cường, nhưng cũng không đỡ nổi đả kích nặng nề này. Cho dù vào lúc Diệp Vô Thần biến mất một năm trước, tất cả mọi người đều cho rằng hắn xảy ra chuyện, ông cũng không lộ ra thần thái như vậy, đôi mắt nguội tàn như vậy. Bởi vì Diệp Vô Thần trước kia chết, bị cắt đứt chính là tình thân, là máu mủ ruột già, mà Diệp Vô Thần bây giờ chết, bị cắt đứt không chỉ riêng là tình thân máu mủ, mà còn có tất cả những kỳ vọng, những gửi gắm, niềm kiêu hãnh… Khoảng thời gian trước, có thể nói là đoạn thời gian ông cao hứng vui mừng nhất trong những năm qua, bởi vì tôn tử của Diệp Nộ là tài năng ngút trời văn võ siêu quần không ai không biết, sáng tạo liên tiếp những kỳ tích, lập liên tiếp đại công, lại liên tiếp làm cho Lâm gia đối nghịch với Diệp gia phải mặt xám mày tro, lấy lại vô số mặt mũi. Ông tận đáy lòng lấy hắn làm kiêu ngạo làm tự hào…
Nhưng trong một đêm, cứ thế không còn nữa. Hắn ở Đại Phong Quốc giết Chiến Thần, giết vạn quân, trở thành một thần thoại rung động Thiên Thần… đây chẳng phải điều ông muốn, bởi vì cái giá cho hết thảy những điều này lại là già trẻ âm dương cách biệt. Nguồn truyện: Truyện FULL
Ông đang hận bản thân, hận mình lúc ấy khuyên nhủ Diệp Thủy Dao gả cho Phong Lăng. Nếu không phải nàng bị ép gả đến Đại Phong Quốc, thì làm sao sẽ có ngày hôm nay…
Đêm khuya, ông đón gió lạnh, đứng ở trong tuyết, cảm nhận được không phải là lạnh giá, mà là đau lòng như dao cắt. Ông liên tục đau lòng lẩm bẩm… Đây là trừng phạt cho việc vứt bỏ người thân ông trời dành cho ta sao… Nếu muốn trừng phạt, vì sao không phải rơi lên người ta, lại phải rơi lên người Thần Nhi…
- Phụ thân, chúng ta trước tiên hãy về phòng, trước tiên hãy về phòng… Thần Nhi bây giờ còn chưa trở về, nhưng nếu người xảy ra chuyện, nhà chúng ta sẽ thật sự bị hủy đó! –Ông dìu thân thể như khối băng của Diệp Nộ, từng bước một đi vào bên trong, Diệp Uy xoay người lại, hét lớn:
- Diệp Tam Diệp Tứ, mau đi nhóm lửa, mau!!!
Than cháy đỏ rực, Diệp Tam Diệp Tứ đang cung kính đứng ở bên cửa, trong lòng đều thở dài. Diệp lão gia tử anh hùng cả đời, kết quả lại phải kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, ông trời thật quá bất công với Diệp gia. Diệp Nộ ngồi ở trước bếp than, vẻ mặt vẫn ngây ra như trước, Diệp Uy tự mình xoa bóp toàn thân cho ông, làm mềm thân thể đã cứng đờ của ông.
Trong phòng yên tĩnh rất lâu, trong lòng Diệp Uy như bị đè lên một khối đá nặng trĩu, ông ngồi bên người Diệp Nộ, đau xót nói:
- Phụ thân, nếu trong lòng người khó chịu thì cứ nói ra, hét ra, khóc ra cũng được, đừng nghẹn ở trong lòng, bây giờ Thần Nhi không thể ở bên cạnh chăm lo cho chúng ta, chúng ta càng nên tự chăm sóc tốt cho mình, ngàn vạn lần đừng thương tổn thân thể.
- Hoàng thượng giá lâm!
Một tiếng hô lanh lảnh từ bên ngoài truyền tới, Diệp Uy sửng sốt, vừa muốn đứng dậy, lại thấy đôi mắt Diệp Nộ bỗng chớp lên, bất chợt đứng dậy, lảo đảo vài bước sau đó đi mau về phía bên ngoài, Diệp Uy vội vã đi theo. Diệp Tam Diệp Tứ hai mặt nhìn nhau, cũng vội vã theo đằng sau.
Diệp Nộ đi nghênh đón Long Dận, do thân thể cứng ngắc, đứng không vững, trong lúc lảo đảo trực tiếp quỳ rạp trước mặt Long Dận, ngẩng đầu, giọng căm hận nói:
- Hoàng thượng, lão thân xin được chinh chiến, tiến thẳng Đại Phong, mong hoàng thượng ân chuẩn!
Long Dận khựng chân, lắc đầu nói:
- Diệp lão tướng quân trước tiên mau đứng dậy rồi hẵng nói. Trẫm đã biết hết rồi. Ai.
Diệp Nộ từ lâu trước đã được đặc cách không cần quỳ xuống lúc gặp mặt hoàng thượng, Diệp Uy vội vã đi tới hành lễ quân thần sau đó đỡ Diệp Nộ lên. Diệp Nộ lúc này không còn vẻ mặt nguội tàn như mới vừa rồi, mà trừng đôi mắt hổ uy nghiêm đầy rẫy hận thù và hối hận, nhìn thẳng vào Long Dận.
- Diệp lão tướng quân, trẫm hoàn toàn hiểu rõ tâm tình của ngươi. Ai, thương thay huyết mạch Diệp gia, tài năng rường cột của Thiên Long Quốc ta, cứ thế bị hủy trên tay Đại Phong Quốc. Hết thảy những điều này đều trách trẫm, trẫm hối hận không nên đáp ứng Phong Lăng. –Long Dận thở dài một tiếng, vẻ mặt bi thương tiếc nuối, thổn thức không thôi.
- Lão thần xin được chinh chiến, mong hoàng thượng thành toàn! –Diệp Nộ ánh mắt không đổi, vẫn là câu nói tràn đầy thù hận kia. Người cả đời tỉnh táo như Diệp Nộ, dưới cơn đả kích to lớn ấy tình nguyện mất đi lý trí.
- Trẫm… không cho phép! –Long Dận bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó chậm giọng, than thở nói:
- Vừa nghe tin dữ, trẫm cũng rất đau lòng, cũng có thể tưởng tượng ra mối hận và nỗi đau thấu tim của Diệp lão tướng quân, nếu trẫm là Diệp lão tướng quân, trẫm cũng sẽ đề xuất ra thỉnh cầu như thế. Nhưng Diệp lão tướng quân này, sự căm hận của trẫm với Đại Phong Quốc, thật sự không ít hơn ngươi, không ngày nào không đêm nào muốn san bằng Đại Phong Quốc. Không phải là trẫm không muốn mà thật sự là trẫm không thể. Mỗi một hành động, mỗi một quyết định của trẫm đều liên can đến an nguy của cả Thiên Long Quốc. Trẫm há có thể vì thù hận của một người, nỗi đau của một người mà không đếm xỉa đến sinh tử tồn vong của cả Thiên Long Quốc.
Y thở dài thườn thượt, đau xót nói:
- Đứng vào vị trí của trẫm, và cả vị trí của Diệp lão tướng quân, đều xác định chúng ta không thể sống vì mình, mà là sống vì toàn thiên hạ, tin rằng Diệp lão tướng quân chắc chắn sẽ hiểu được lời trẫm.
Diệp Uy cũng dìu vai Diệp Nộ nói:
- Phụ thân, hoàng thượng nói không sai, chuyện này không thể qua loa như thế được, cho dù thật sự muốn đánh thì cũng phải bàn bạc kỹ hơn.
- Sống vì thiên hạ… -Diệp Nộ lẩm nhẩm câu này một lần, cười thảm một tiếng, tiếng cười vô cùng thê lương:
- Diệp Nộ ta đã sống vì thiên hạ cả một đời. Cả đời này, ta thậm chí không nói mấy câu với tôn nữ (cháu gái), lại tự mình tiễn nó đi Đại Phong Quốc, suýt nữa hủy hoại hạnh phúc cả đời của nó, cũng không bồi tôn nhi mấy ngày, giờ đã là âm dương cách biệt, chết không thấy thi thể. Sống vì thiên hạ, ta đã sống đủ rồi… đủ rồi. Hoàng thượng, việc xin chinh chiến là lão thần lỗ mãng, xin hoàng thượng đồng ý cho lão thần… cáo lão rời triều.
Đả kích nặng nề từ cái chết của Diệp Vô Thần khiến cõi lòng Diệp Nộ thật sự nguội lạnh, mệt mỏi… duy nhất chỉ có hối hận. Ông đã già, cũng không biết mình còn bao nhiêu thời gian để sống. Thời gian còn lại ông chỉ muốn sống vì mình, những thứ khác, chẳng còn liên quan gì tới ông nữa.
Long Dận nghe vậy, trầm mặc một hồi, sau một hồi đối mắt với Diệp Nộ, mới chậm rãi gật đầu:
- Những năm qua thật khổ cho Diệp lão tướng quân, nếu đã như vậy, trẫm đồng ý. Mong rằng Diệp lão tướng quân hãy nén bi thương, giữ gìn tốt thân thể. Nếu có gì cần, có thể tùy lúc phái người tới chỗ trẫm.
Diệp Nộ cúi đầu:
- Tạ ơn long ân của Hoàng thượng.
- Hoàng thượng, bên ngoài rất lạnh, hay là vào bên trong ngồi đi. –Diệp Uy đỡ thân thể Diệp Nộ, nói.
- Không cần, Diệp tướng quân, trước tiên dìu lão tướng quân về phòng đi, trẫm muốn tự mình đến thăm lệnh ái một chút.
Diệp Uy nghe ra y không muốn cho người đi theo, vì thế nói:
- Hoàng thượng xin cứ tự nhiên, vi thần cáo lui. –Nói xong dìu Diệp Nộ, từng bước đi về. Quyết định này của Diệp Nộ, ông không hề bất ngờ. Ông quả thật là nên nghỉ ngơi một chút.