Thiên Thần

Chương 198: Điềm báo nổi điên

Ngưng Tuyết ngơ ngác nhìn theo hướng Đồng Tâm rời đi, rất lâu không biết làm sao, cơn buồn ngủ vừa mới sinh ra đã tiêu tan không thấy đâu. Nàng co ro bờ vai, chôn đầu xuống tận đầu gối mình, yên lặng nhẩm đếm tiếng trái tim mình đập, thấp thỏm chờ ca ca và Đồng Tâm trở về. Nàng đã rất lâu không cô đơn một mình chờ ở bên ngoài, thứ cảm giác này khiến nàng bất an và sợ hãi.

Đồng Tâm vừa đi được không lâu, bên tai Ngưng Tuyết bỗng vang lên tiếng bước chân rào rào, nàng ngẩng đầu lên, lại phát hiện là một tốp người bận giáp nhẹ, tay cầm đại đao. Họ mặc y phục như nhau, phần ngực của y phục có một chữ "Phong" rất lớn. Mà đứng phía trước bọn họ là một cô gái ăn mặc đẹp đẽ xa hoa, nhưng thoạt nhìn rất hung hãn. Cô ta đang nhìn nàng không chút nháy mắt, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc và mừng rơn.

- Các… các người là ai? –Ngưng Tuyết theo bản năng co người về sau, trong lòng phủ đầy những bóng ma nặng trĩu.

- Công chúa, con bé này hình như là… -Một thị vệ bên cạnh nhỏ giọng nói.

- Không cần ngươi nhắc! –Phong Như cười hắc hắc:

- Đây là tiểu nha đầu tóc trắng đi cùng Diệp Vô Thần, đặc trưng rõ ràng như thế bổn công chúa sao có thể quên… Quả nhiên không sai, chúng một mực đều không đi xa, hiện tại nhất định đều ở phụ cận, các ngươi mau đi tìm! Còn về tiểu nha đầu này…

Cô ả đột ngột cúi người xuống, tóm cổ áo Ngưng Tuyết trực tiếp nhấc nàng lên, Ngưng Tuyết sợ đến mặt mũi trắng bệch, liều mạng đấm đá vào cánh tay cô ả:

- Thả ta ra… Thả ta ra… Ngươi muốn làm gì… Buông ra…

Phong Như không đếm xỉa đến sự vùng vẫy của nàng, đắc ý nói:

- Tiểu nha đầu này ta dẫn về trước, các ngươi tiếp tục tìm ở phụ cận, nếu tìm được thì bắt lại cho ta… Có điều thân thủ tên Diệp Vô Thần ấy không yếu, nếu các ngươi đánh không lại hãy nói cho hắn biết nếu muốn cứu con tiểu nha đầu tóc trắng này, thì ngoan ngoãn đến hoàng cung cho ta! Hừ, không ngờ lại dám tổn thương hoàng huynh, bắt cóc phụ hoàng ta.

Nàng kẹp Ngưng Tuyết vào giữa cánh tay, hết sức thỏa mãn lên ngựa phóng về. Phong gia chịu nhục nhã như thế lại chỉ có thể trơ mắt nhìn Diệp Vô Thần trốn thoát. Mà lần này nàng rốt cuộc đã lập được một công lớn, nhất thời cảm thấy sự cực khổ lúc trước toàn bộ đều không uổng phí.

- Ca ca… Ca ca!!! –Ngưng Tuyết kiệt lực khóc gọi, mong ngóng ca ca xuất hiện ở trước mặt mình.

Ca ca!!!

Phong Như vẫn không biết mình đã lượn một vòng qua Quỷ Môn Quan, nếu không phải trời giáng biến số, thì nàng đã chết không toàn thây trong tay Đồng Tâm rồi. Nhưng thật đúng là trời giáng biến số, bởi vì vì kẻ đó là: từ trên trời giáng xuống!

Đồng Tâm rốt cuộc ngừng phi hành, bởi vì kẻ dùng khí tức khóa chặt nàng đã đứng ở trước mặt nàng, hai người im lặng nhìn lẫn nhau.

Đây là một trung niên nam tử dáng người cao lớn, thân cao chừng hai thước, bờ vai rất rộng, diện mạo thô kệch, bận một bộ giáp nhẹ màu tím lấp lóe hàn quang, cánh tay và đôi chân cường tráng lõa lồ bên ngoài, trên chân xỏ một đôi chiến ngoa màu vàng bọc thẳng đến bên trên mắt cá chân. Gã uy phong lẫm liệt đứng ở đó, im lặng đối diện với Đồng Tâm, trong mắt lóe lên vẻ kinh ngạc và ngờ vực. Rất lâu sau, trong đôi mắt gã bắn ra vẻ mừng húm, bỗng tiến tới trước, quỳ một gối xuống đất, hai tay khép thành quyền quỳ mọp trước mặt Đồng Tâm:

- Công chúa, thuộc hạ rốt cuộc đã tìm thấy người rồi… Hắc Dực Công Chúa tại thượng, thuộc hạ Lục Thiên khấu kiến Hắc Dực Công Chúa!

Véo!

Một tiếng réo rắt chói tai rạch phá không gian, một luồng hồng quang lóa mắt chợt bắn về phía nam tử uy vũ tự xưng là "Lục Thiên", Lục Thiên ngẩng mạnh đầu, lấy cánh tay cản lại… "Roạt" một tiếng, cuộc va chạm đơn giản khiến không gian xung quanh náo động một hồi, Lục Thiên mượn lực nhảy về sau, trên giáp nhẹ nơi tay phải đã thêm một vết lõm. Mà tay phải cầm Thiên Phạt Chi Nhận của Đồng Tâm hơi run run.

Lục Thiên nhíu mày, cúi đầu nói:

- Không biết thuộc hạ mắc sai lầm gì mà Hắc Dực Công Chúa lại muốn lấy mạng thuộc hạ. Hơn nữa… chẳng những hình thể công chúa thu nhỏ lại, vì sao ngay cả lực lượng cũng giảm xuống nhiều như vậy, Bạch Dực Công Chúa đang ở đâu? Vì sao không đi cùng Hắc Dực Công Chúa? Công chúa tuy biến hóa rất lớn nhưng thuộc hạ nhất định sẽ không nhận lầm lực lượng chỉ thuộc về công chúa, thêm cả thanh Thiên Phạt Chi Nhận trong tay công chúa chỉ có công chúa mới có thể khống chế. Thuộc hạ chính là Lục Thiên thuộc phía Tây trong Bát Thần Tướng dưới trướng Thần Đế, lẽ nào công chúa không nhớ sao?

Đồng Tâm hoàn toàn không hiểu gã đang nói gì, từ từ giơ Thiên Phạt Chi Nhận lên, lực lượng toàn thân ngưng tụ bành trướng trên phạm vi lớn nhất. Kẻ này quá đỗi đáng sợ, nàng đã không thể bảo lưu dù chỉ là một tia còn lại… Cho dù không bảo lưu, hy vọng tháng cũng hết sức xa vời.

Sát khí cuồng bạo đó khiến hết thảy xung quanh đều biến thành đứng im tuyệt đối, Lục Thiên từ trong mắt Đồng Tâm nhìn thấy sát ý và sự xa lạ hoàn toàn, thở dài một tiếng: Nguồn: https://docsach24.com

- Thần Đế bệ hạ quả nhiên không sai, hai người không về Thần giới trong thời gian dài như vậy, nhất định đã gặp phải nguyền rủa tàn khốc ở mảng đại lục này, không có lực lượng để trở về, chưa biết chừng ngay cả ký ức cũng đã đánh mất. Vì để tránh nguyền rủa đáng sợ đó, cứ ba năm Thần giới chỉ có thể cho một người ở lại mảng đại lục này một ngày. Mà mấy năm nay, Thần Đế đại nhân vì tìm kiếm Hắc Dực Công Chúa và Bạch Dực Công Chúa, cứ ba năm đều cho người tới Thiên Thần đại lục, lại không thu hoạch được gì, hôm nay rốt cuộc để thuộc hạ tìm thấy Hắc Dực Công Chúa… Hãy theo thuộc hạ về, trở lại Thần giới, Thần Đế tự có biện pháp giúp công chúa khôi phục.

Véo!

Một chấm hồng mang như một con rắn độc bắn ra đâm về phía đôi mắt gã. Lục Thiên mắt hổ trợn trừng, thét:

- Nếu đã như vậy, thứ cho thuộc hạ vô lễ. Hôm nay bất kể thế nào thuộc hạ cũng phải dẫn công chúa trở về!

………………………..

Xa xa bên dòng suối, đôi nam nữ vứt bỏ hết thảy liều mình triền miên, quên đi toàn bộ những thứ khác. Diệp Thủy Dao thân thể yếu nhược, trong liên tiếp những lần đánh sâu và nghênh đón rốt cuộc chịu không nổi giày vò, mệt đến tay chân vô lực, toàn thân đầm đìa mồ hôi, trên từng thớ thịt trắng như ngà voi nổi màu đỏ nhạt, rải chi chít những hạt mồ hôi, tô điểm cùng mái tóc mây xõa tung, trong sự đáng thương động lòng còn có thêm vẻ phong tình phóng túng khác hẳn ngày thường.

Diệp Vô Thần vẫn nằm úp lên người nàng, ngửi mùi hương trên người nàng, mỉm cười nói:

- Tỷ tỷ, sau này tỷ chỉ thuộc về một mình ta thôi…

Rầm!

Rầm!

Rầm!

Liên tiếp ba tiếng như tiếng nổ mạnh vang lên bên tai, Diệp Vô Thần nghiêng ánh mắt, thấp giọng nói:

- Đây là khí tức của Đồng Tâm, ha ha, xem ra chúng đã tìm thấy rồi, hơn nữa còn chọc Đồng Tâm tức giận…

Diệp Vô Thần bỗng đứng vụt người dậy, nhìn về hướng thanh âm truyền tới. Nơi đó, hoàn toàn không phải là chỗ Đồng Tâm và Ngưng Tuyết trước đó ở lại, ngược lại phải cách rất xa. Hơn nữa lực lượng Đồng Tâm lúc này sử dụng ra, vượt qua bất kỳ lần xuất thủ nào trước đây… Lẽ nào nàng lại gặp phải đối thủ đáng sợ gì ư?

Thế Tuyết Nhi thì sao?

Toàn thân Diệp Vô Thần chảy mồ hôi lạnh, răng cũng nghiến chặt lại. Phong Triêu Dương hẳn sẽ không đuổi theo mới đúng, lẽ nào y lại làm trái với dự liệu của mình, thật sự đuổi theo? Hay là… trong Thiên Phong Thành còn có một cao thủ tuyệt thế khác!?

Diệp Vô Thần đỡ thân thể mềm mại không xương của Diệp Thủy Dao lên, từ trong Kiếm Thần Chỉ Hoàn lấy ra một bộ váy màu lam nhạt, đầy đủ nội y ngoại y, một đằng vừa tận khả năng ôn nhu giúp nàng mặc, một đằng nói:

- Tỷ tỷ, bên Tuyết Nhi hình như xảy ra bất trắc gì đó, trước tiên chờ ta một lát, ta đi xem thử rồi về.

Diệp Thủy Dao chặn ngang ôm lấy cánh tay hắn, Diệp Vô Thần đối diện với ánh mắt nàng, hô hấp không thông, cười nói:

- Được, ta và tỷ tỷ cùng nhau đi.

Một thiếu nữ vừa mới giao toàn bộ trái tim thân thể cho một nam tử, trong lòng cần duy nhất chính là theo sát bên người hắn, không chia lìa một giây phút nào với hắn. Lúc này, nàng vừa nhận mưa móc, khuôn mặt đỏ bừng chưa tan đi hết, si mê hưởng thụ hắn mặc đồ cho mình, nhu tình trong mắt gần như muốn hoàn toàn tan chảy hắn.

Mặc xong cho Diệp Thủy Dao, nàng vẫn vô lực dựa vào người hắn, lúc đi lại, cơn đau ở hạ thể làm nàng hơi nhíu mày, bước chân rất không tự nhiên. Diệp Vô Thần mỉm cười, ôm lấy nàng, vắt lên ngang ngực, nhẹ giọng nói:

- Chúng ta đi nào… -Lúc rời ánh mắt, đôi mắt trong tích tắc trở nên lạnh lùng nghiêm nghị, dùng tốc độ nhanh nhất lao tới chỗ Đồng Tâm.

Gió thổi vù vù bên tai, Diệp Thủy Dao nhắm mắt, dựa sát cả người vào hắn. Thoải mái như vậy, phóng túng như vậy, hạnh phúc như vậy… Sau khi trở về Thiên Long Quốc vẫn còn tiếp tục nữa hay không? Nàng bắt đầu ao ước hai người có thể vĩnh viễn trốn ở một nơi người khác không tìm thấy được, một thế giới chỉ thuộc về hai người họ. Tuy nhiên nàng biết, điều này chỉ là mơ ước viển vông. Ít nhất, trong thế giới của nam nhân nàng yêu sẽ không chỉ có một mình nàng.

Đi được một nửa cự ly, trong tầm mắt xuất hiện hai kẻ tay cầm đại đao, bận giáp thị vệ, Diệp Vô Thần ánh mắt lạnh lùng, hai kẻ này rõ ràng là thị vệ của Đại Phong Quốc.

Hai tên thị vệ vốn dĩ đang ngạc nhiên nghi ngờ nhìn xa xa về phía tiếng nổ truyền tới thì nghe thấy tiếng bước chân được Diệp Vô Thần cố ý phóng to ở đằng sau, họ cùng nhau quay đầu lại, vừa nhìn thấy Diệp Vô Thần, lập tức trừng đôi mát, một trái một phải đứng sẵn ở vị trí kẹp hắn vào giữa, giơ đao quát to:

- Tặc tử Thiên Long Quốc, quả nhiên ngươi còn chưa đi, còn không lập tức khoanh tay chịu trói…

Bịch! Bịch!

Hai tiếng vang lên, hai thị vệ còn chưa nói xong câu thì đã bị Diệp Vô Thần hai cước đá bay. Diệp Vô Thần chưa từng giết người, hai chiêu này đương nhiên cũng không có khả năng hạ sát thủ, cùng lắm là khiến chúng mất đi năng lực hành động trong thời gian ngắn. Hắn vừa muốn động thân rời đi thì lại nghe thấy tên thị vệ ngã trên đất kia vừa rên đau vừa hung ác nói:

- Tặc tử Thiên Long… Ngươi đừng quá kiêu ngạo, tiểu nha đầu tóc trắng kia đã rơi vào tay công chúa rồi, nếu ngươi muốn cứu nó… Có giỏi thì hãy vào trong cung mà cứu…

Diệp Vô Thần bỗng khựng chân, cả người run run xoay người lại, nhìn chằm chặp tên thị vệ nói chuyện đó, vất vả nặn ra thanh âm từ kẽ răng đang run rẩy:

- Ngươi… nói… cái… gì!!!

Tên thị vệ nọ bị vẻ mặt lúc này của Diệp Vô Thần dọa cho run cầm cập, há há mồm lại phát hiện mình không ngờ đã không phát ra nổi thanh âm.

Hô hấp của Diệp Vô Thần trở nên vô cùng nặng nề, trái tim càng như bị búa tạ gõ mạnh. Hắn nghiến chặt răng, nhưng làm thế nào cũng không đè xuống nổi nỗi oán hận và lửa giận gần như sắp nổi điên trong lòng.