Một bàn tay trắng từ đằng sau lưng hắn tóm lấy cánh tay hắn, thanh âm của Tuyết Phi Nhan quyến rũ mà yêu dị nói:
- Tỷ tỷ dẫn ngươi đi xem thứ ngươi nhất định sẽ thích xem.
Diệp Vô Thần còn chưa kịp giãy dụa thì thân thể bỗng nhẹ bẫng, làn gió mát lạnh bắt đầu bay qua bên tai. Khi phục hồi tinh thần lại phát hiện mình thân mình đã ở trên không trung, hình ảnh xung quanh mau chóng lui lại.
Dao động năng lượng khiến Đồng Tâm đang lơ mơ ngủ bỗng mở choàng mắt, nhưng sau khi không cảm nhận được bất kỳ khí tức nguy hiểm nào, nàng lại ngáp một cái lười biếng, cầm tay Ngưng Tuyết đi ngủ.
- Cô muốn dẫn ta đi đâu?
Mãi đến bây giờ hắn mới biết Tuyết Phi Nhan không ngờ lại có năng lực phi hành. Hơn nữa cho dù là mang theo hắn phi hành thì tốc độ vẫn mau lẹ vô cùng, gió đêm mát rượi gào thét dữ dội bên tai. Năng lực này của nàng khiến hắn không thể không một lần nữa đánh giá thân phận của nàng.
- Ngươi thông minh như vậy thật sự không đoán được ư? –Tuyết Phi Nhan cười hì hì nói, vặn eo, đã mang theo Diệp Vô Thần như hai bông hoa tuyết vô thanh vô tức đáp lên trên cành của một gốc đại thụ.
Diệp Vô Thần vừa muốn nói chuyện thì một bàn tay ấm áp như ngọc đã che lên miệng hắn:
- Suỵt... Đừng lên tiếng nha, nếu bị phát hiện tỷ tỷ sẽ chạy trước đó, đến lúc ấy...
Nàng bật cười rực rỡ, ngón trỏ tay trái khẽ khàng vẽ một vòng tròn. Cành lá rậm rạp bên người họ bỗng như tự động rụng xuống, từng mảnh nhẹ nhàng bay xuống phía dưới đất.
Xuyên thấu qua kẽ hở cành lá, chiếu vào mắt là một hồ nước trong vắt lấp lánh ánh trăng, mé hồ có một bóng người xinh đẹp tự thiên tiên, đôi tay ngọc trắng nõn đang cởi dây lưng màu trắng ở bên hông. Nàng trút bỏ váy áo trắng tinh bên ngoài cùng với váy lụa mỏng màu hồng nhạt, lộ ra chân ngọc tay sen thon dài, chỉ sót lại một chiếc tiết y miễn cưỡng có thể che đậy thân thể, nhưng làm thế nào cũng không che nổi bộ ngực đẫy đà chắc mẩy như mỡ đông ngọc đặc kia của nàng, vẻ phong tình say lòng người không còn sót lại cái gì. Diệp Vô Thần lấy tay của Tuyết Phi Nhan ra, quay mặt đi, thầm nhủ:
- Quả nhiên là vậy.
- Hừm, vị tiểu muội muội này tuy tính tình rất xấu nhưng thân thể đích thật là đẹp không sao tả xiết, tỷ tỷ nhìn đều có chút động tâm rồi đấy.
Vị trí của họ cách Mộng Chỉ rất gần, mà một cô gái thì trinh tiết còn quan trọng hơn tính mạng, ở chỗ này tắm rửa đương nhiên sẽ đề cao cảnh giác đến cực điểm, hơi phát ra thanh âm khe khẽ đều đủ để phát giác. Mà thanh âm của Tuyết Phi Nhan mờ mờ ảo ảo, môi phấn gần trong gang tấc kia tuy đang khẽ động nhưng thanh âm phảng phất như truyền thẳng vào trong lòng. Năng lực này khiến Diệp Vô Thần lại đánh giá cao nàng thêm vài phần, nhưng hắn lúc này lại nhất định không thể nói chuyện, càng không dám di động. Bằng không với tu vi xấp xỉ nhau của hắn và Mộng Chỉ thì ắt sẽ bị nàng phát giác. Mà với tính tình của yêu nữ đến lúc ấy đương nhiên là thần không biết quỷ không hay len lén biến mất, đến lúc đó hắn hết đường chối cãi.
- Thân thể đẹp như vậy nam nhân các ngươi nhất định đều thích. Xem tỷ tỷ tốt với ngươi biết bao.
Một đôi tay xoa lên mặt Diệp Vô Thần, từ từ xoay mặt hắn lại, đôi môi của Tuyết Phi Nhan kề sát tai hắn, hơi thở như lan sâu kín nói:
- Nữ nhân đều thích ăn dấm chua, tỷ tỷ vì cho ngươi vui vẻ mà ngay cả mình ăn dấm chua đều bất chấp… Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Diệp Vô Thần toàn thân tê dại, hơi mở mắt sau đó liền không còn khép lại được nữa.
Mộng Chỉ hoàn toàn không chú ý đến trên gốc cây cách nàng gần nhất có người rình coi, khom lưng nhẹ nhàng đi vào trong nước, mặt bên vừa vặn đối diện bọn họ. Với thị lực của Diệp Vô Thần, ban ngày ban đêm với hắn mà nói hoàn toàn không có gì khác biệt, lại cách cự ly gần như thế, nhìn rõ ràng đến mức không thể rõ ràng hơn nữa. Làn da cơ thể Mộng Chỉ trắng bóc trơn bóng không chút tì vết, đôi chân đẹp ngọc ngà bóng loáng, thon dài tuyệt đẹp mê người tới cực điểm. Mặt trong hai chân nhẵn nhụi trắng muốt non mink gần như trong suốt, cùng với vòng eo mảnh mai nhỏ nhắn, đường cong tinh tế lên xuống có độ, khiến người ta hận không thể đưa tay sờ một đường xuống dưới, sờ thẳng đến tận mắt cá nhân mềm mại không xương của nàng.
Mỗi một tấc da thịt của nàng đều khiến người ta phun lửa, nhất là bộ ngực thơm gần có thể nắm hết, đầy đặn, nhẵn nhụi, chắc mẩy, căng đến nỗi tiết y đầy chật như sắp văng ra ngoài. Nàng vươn tay cởi dây yếm buộc ở sau cổ, một mảng trắng muốt chói mắt liền nhẹ nhàng bật ra ngoài, hạt trân châu nhỏ màu hồng phấn đính bên trên cũng hơi nhún nhảy theo, khiến Diệp Vô Thần choáng váng hoàn toàn.
- Đẹp không? –Tuyết Phi Nhan khẽ nheo mắt đẹp, thân thể dán sát với hắn, thấy Diệp Vô Thần như đã mê mẩn không đáp lời nàng liền bật cười quyến rũ, sáp môi thơm lại gần, vươn lưỡi khẽ liếm *** tai hắn một cái.
Diệp Vô Thần toàn thân tê dại, dời ánh mắt về, ánh mắt phức tạp nhìn xinh đẹp tuyệt thế mỹ sắc nhân gian ở trước mắt. Hắn nghĩ không ra nàng muốn rốt cuộc là gì? Mà đối phó với "địch nhân" như vậy thì nên dùng phương pháp gì.
- Nếu đẹp thì cứ tiếp tục xem đi, tỷ tỷ không ghen, thật sự không ghen đâu...
Thanh âm của nàng vẫn bập bồng trong nội tâm hắn. Mà thanh âm đê mê ấy hệt như có một luồng ma lực thần kỳ khiến Diệp Vô Thần không nhịn được nhìn về phía mép hồ. Tiết y dọc theo da thịt trơn bóng như tơ của Mộng Chỉ từ từ trút xuống, cặp ngực mềm mại trắng bóng trơn nhẵn như ngọc hệt như hai nụ hoa yêu kiều sắp nở, rung rinh đong đưa ở trong một mảng thịt thơm da ngọc long lanh, vòng eo đẹp xinh nhỏ nhắn như dệt cho người ta một cảm giác dịu dàng muốn ôm chặt vào trong ngực để yêu thương che chở. Thân thể trần truồng như băng điêu ngọc mài long lanh nõn nà của nàng đứng ở trong nước, cảnh xuân lan tràn, khiến người ta bất chợt ngừng hô hấp. Ánh trăng vằng vặc rọi lên ngọc thể của nàng, vẽ lên một bức tranh tiên nữ cung trăng đang tắm rửa.
Bầu ngực đầy đặn rung ra rung rinh, ngạo nghễ vểnh cao, vòng eo nhỏ nhắn mềm mại không xương, bờ mông trắng muốt bóng loáng, nở nang tròn đầy... Bụng mịn màng bằng phẳng, chân đẹp ưu mĩ đều đặn, kết hợp thêm với má lúm tuyệt sắc đẹp tựa thiên tiên, tú lệ tuyệt luân cùng với khí chất tiên tử thanh thuần như mộng, thật là không chỗ nào không đẹp, không chỗ nào không hồn xiêu phách lạc.
Thân thể nàng từ từ trườn vào trong nước, nhiệt độ nước se se lạnh, thân thể nàng thoáng co lại một cái, rồi tiếp tục chìm thân thể vào trong, hưởng thụ cảm giác thoải mái bị nước khẽ lướt qua toàn thân. Trong nước, nàng xoay người lại đối diện trực tiếp về phía Diệp Vô Thần, khiến hắn có thể rõ ràng nhìn khắp toàn thân không chút che đậy nào của nàng, hai má nàng lộ màu phấn hồng nhàn nhạt, mái tóc như thác nước dính lên cổ, vai thon, xuống chút nữa là bộ ngực cao vút phóng thích dụ hoặc cực điểm, thân thể mềm mại lung linh đều đặn, bụng nhỏ bóng loáng trắng như ngọc bằng phẳng mà mềm mại, dưới cùng là một nhúm lông tơ lờ mờ ngâm trong nước.
Diệp Vô Thần dâng lên một trận máu nóng, nhưng thân thể hắn dường như đã hóa đá hoàn toàn không thể động đậy, ngay cả đôi mắt cũng không cách nào khép lại. Hai mắt Tuyết Phi Nhan ẩn nụ cười, đôi mắt dao động luân phiên quét qua thân thể Mộng Chỉ và gương mặt Diệp Vô Thần, cười càng lúc càng quyến rũ.
Lúc này, Mộng Chỉ khom lưng, đầu ngón tay chà hai chân, ngọc phong ưỡn thẳng bị ép thành một đường cong ưu mĩ, từng giọt nước men theo bộ ngực căng đầy cong thành hình búp măng nhỏ xuống. Tiếp đó, chân nàng dường như giẫm phải đá cộm chân, thân thể run lên, một chân vội vàng dời khỏi, hai đùi cũng đồng thời bạnh ra hoàn toàn, phong cảnh tuyệt diệu khiến Diệp Vô Thần gần như sôi sục huyết mạch.
- Tiểu đệ đệ, ngươi có phản ứng rồi kìa.
Thanh âm quyến rũ như ma quỷ kia lại vang lên trong đầu Diệp Vô Thần, ánh mắt Tuyết Phi Nhan ẩn chứa vẻ cười, nhìn chằm chằm chỗ gồ lên giữa hai chân Diệp Vô Thần, hai tay đồng thời vươn ra, nắm chặt nó vào trong tay, không nặng không nhẹ bóp nắn. Trên tay truyền tới sự cứng rắn và cảm giác nóng bỏng khiến gương mặt nàng phủ kín một rặng phấn hồng, lại cười làm người ta càng thêm hồn xiêu phách lạc.
Toàn thân Diệp Vô Thần cứng đờ, một luồng cảm giác nóng bỏng gần như khiến hắn mất khống chế lan ra khắp cả người, trong mắt bỗng nhiên lóe lên một tia yêu quang màu đỏ quỷ dị. Tia hồng quang này khiến Tuyết Phi Nhan sững sờ, kiềm chế tinh thần của nàng với Diệp Vô Thần bất chợt cũng bị chặt đứt hoàn toàn không hề có bất kỳ dự báo nào... Hoặc nói, vô cớ biến mất.
Diệp Vô Thần khôi phục tự do thân thể sắc mặt hiện lên một vẻ dữ dằn đáng sợ. Hai tay hắn đồng thời đưa ra, trong lúc Tuyết Phi Nhan thất thần kéo vạt áo trước của nàng, hai tay trái phải cùng xé, đem tuyết y và yếm trắng của nàng cùng lúc xé rách, hai khối thịt cực lớn cùng lúc bật ra ngoài. Hai vú trắng muốt bất chợt không được che đậy, trong tích tắc hoàn toàn bại lộ trước mắt Diệp Vô Thần. Hai ngọn núi lớn của nàng chẳng những vô cùng đầy đặn, hơn nữa viền ngực là hình tròn hoàn mỹ không thể bắt bẻ nổi. Trắng muốt nhẵn nhụi, tựa như trước ngực xé ra hai mặt trăng tròn sáng tỏ không tì vết, hình dạng đẹp không sao tả xiết. Lúc này thân thể bỗng nhiên bại lộ, da thịt trơn bóng mềm mại nổi lên một mảng đỏ hồng, lại càng tôn lên chất da màu sữa sáng bóng như ngọc, vô cùng mịn màng.
Cùng lúc hắn xé y phục Tuyết Phi Nhan thì Mộng Chỉ vừa vặn vẩy nước hồ lên thấm ướt ngọc thể vô cùng diệu kỳ, tiếng nước hoàn toàn che đậy tiếng "roạt" kia, khiến nàng vẫn không hề phát giác. Mà trên tay trái Diệp Vô Thần, ba ấn ký nhạt màu luôn bị hắn lơ là, xếp thành hình ba chân vạc, một cái trong đó lặng lẽ phóng ra hào quang màu đỏ nhạt.
Tuyết Phi Nhan vừa mới bị cưỡng ép gián đoạn kiềm chế tinh thần, đại não rơi vào trạng thái mê muội hoàn toàn không kịp phòng bị, bộ ngực cực lớn đã bị mỗi tay Diệp Vô Thần quắp lấy một bên, dùng lực nhào nắn, do dùng sức quá lớn nên trên hai vú căng tròn hiện đầy vết năm ngón tay. Một bàn tay không cách nào hoàn toàn nắm hết, hắn mặc sức hưởng thụ bộ ngực ngạo nhân của Tuyết Phi Nhan, bất kể mười ngón tay nắn bóp nhào nặn ra sao, luôn có thể bóp đầy hai tay như bóp trên bông mềm. Nắn thế nào cũng có thể cảm nhận được viền ngực tuyệt diệu hoàn mỹ đến mức khiến người ta thán phục.
Bộ ngực của Tuyết Phi Nhan cực kỳ mẫn cảm. Bị một trận tấn công như vũ bão của hắn, sức lực toàn thân bị tháo rút sạch sành sanh, nàng cắn răng cố nén khoái cảm tê dại trên ngực. Kẽ miệng thốt ra tiếng rên rỉ nghẹn ngào nho nhỏ, rồi bỗng nhiên che miệng, suýt nữa không áp chế nổi buột miệng phát ra một tiếng kêu rên, ngẩng chiếc cổ thon dài đường cong tuyệt đẹp, cả người tốc tốc phát run, chân đẹp thon thả giật giật một trận, lại là hai tay Diệp Vô Thần cùng lúc se mạnh hai viên hồng ngọc trước ngực nàng.
- Đừng... đừng thế mà... A... –Thân thể Tuyết Phi Nhan quá ư mẫn cảm, toàn thân tê ngứa, lúc này rốt cuộc nhịn không nổi run giọng rên rỉ. Mặt ngọc đỏ bừng hệt như say rượu, đôi mi dày cong cong rung lên kịch liệt, bắp đùi hơi tê tê như co giật, hai tay giãy dụa vô ích, nhưng vô lực kháng cự. Đúng vào lúc này, bên tai bỗng truyền tới một tiếng quát yêu kiều đầy khủng hoảng.
- Là ai???
Động tác của Diệp Vô Thần quá lớn, tiếng rên rỉ Tuyết Phi Nhan bật ra khỏi miệng rốt cuộc làm cho Mộng Chỉ phát hiện ra sự tồn tại của hai người, tiếng quát mắng này cũng khiến Diệp Vô Thần và Tuyết Phi Nhan song song tỉnh lại. Ngắm nhìn hai quả cầu thịt cực lớn trước ngực Tuyết Phi Nhan vẫn đang hơi rung rung, bên trên in từng vết ngấn rõ ràng, hắn sửng sờ chốc lát rồi quay mặt đi, cả người nhún lên, dùng tốc độ nhanh nhất lao về hướng ngược lại, trong nháy mắt thân thể liền biến mất trong màn đêm.
Tuyết Phi Nhan thở hổn hển, vẫn chưa hoàn toàn tỉnh lại từ trong cơn đột biến lúc mới rồi, cảm giác đau tê lưu lại trước ngực khiến nàng cả người mất hết sức lực, ngay cả một ngón tay đều không muốn nhúc nhích.