Ngự thư phòng hoàng cung Thiên Long.
- Hoàng thượng, Diệp gia sẽ đồng ý chứ? Dù sao điều này với Diệp gia mà nói đích thật là quá khó xử. Đây chẳng phải kết thân tầm thường, dẫu sao họ và Đại Phong Quốc…. ai! – Một lão nhân ẩn trong chỗ tối không hiện thân than thở nói.
- Y sẽ đáp ứng, bằng không y chẳng phải Diệp Nộ. –Long Dận chắp hai tay sau lưng, tràn đầy tự tin đứng ở đó. Ngày hôm nay, y đều đang chờ Diệp Nộ chủ động tới.
- Ý kiến của ta giống với hoàng thượng. Cả Diệp gia trung dũng, đáng kính đáng phục, đáng ngợi đáng khen thật! –Một lão nhân khác cảm thán nói.
Một hồi tiếng bước chân dồn dập tới gần, một tiểu thái giám chạy tới quỳ một gối nói:
- Hoàng thượng, Diệp lão tướng quân cầu kiến.
Ba lão nhân nhất thời không có thanh âm, Long Dận không hề bất ngờ, gật đầu:
- Cho y tiến vào.
Một lát sau, Diệp Nộ đi vào, hành lễ nói:
- Lão thần bái kiến hoàng thượng.
- Diệp lão tướng quân chớ đa lễ. –Long Dận đảo ánh mắt, khẽ than:
- Diệp lão tướng quân, ngươi tuy tuổi tác đã cao, nhưng trẫm lại chần chừ không muốn nhìn thấy ngươi cáo lão. Trông khắp Thiên Long Quốc, khiến trẫm an tâm nhất vẫn luôn thuộc về Diệp Nộ ngươi.
- Hoàng thượng quá khen, trên dưới Thiên Long Quốc kỳ nhân dị sĩ nhiều vô kể, lão thần cũng chỉ làm hết bổn phận của mình, gánh không nổi phần khen ngợi này. –Diệp Nộ đúng mực nói.
- Ha ha ha ha… -Long Dận cười nhạt một tiếng, cười vui vẻ:
- Nếu chúng thần trong triều đều có thể nghĩ như Diệp Nộ ngươi, lo gì Thiên Long Quốc không thịnh. Diệp lão tướng quân, chắc hẳn chuyện tiệc tối đêm qua ngươi đã biết, hiện giờ Thiên Long Quốc ta sắp đối mặt có thể nói là nguy cơ lớn nhất từ khi dựng nước tới nay, trẫm tuy muôn vàn không muốn non sông Thiên Long hủy trên tay trẫm, nhưng trẫm đồng dạng không muốn cho Diệp gia ngươi khó xử, mấy năm nay các ngươi đã trả cho Thiên Long Quốc ta quá nhiều, trẫm thật không thể…
- Xin thứ cho lão thần chen ngang. –Diệp Nộ lên tiếng nói:
- Lời này của hoàng thượng thật sự rất không nên, hoàng thượng chính là quân vương Thiên Long, phải gắn mình với lãnh thổ và thương sinh Thiên Long, sao có thể vì một Diệp gia mà bất chấp an nguy buông bỏ quốc gia. Ân tình của hoàng thượng, Diệp Nộ cảm kích vạn phần, nhưng tuyệt đối không thể nghĩ như vậy.
- Nhưng…
- Xin hoàng thượng an tâm, con gái Diệp gia ta đã đồng ý gả vào Đại Phong Quốc. Trong vòng năm năm, không gì đáng lo. Năm năm sau, nếu thật sự bốn bề báo động, dẫu Diệp Nộ ta đã gần tuổi cổ lai hi (bảy mươi), cũng tất tự mình mặc giáp ra giận, giết chúng không còn manh giáp. –Thanh âm Diệp Nộ kiên định, một cỗ khí thế cuồng ngạo pha lẫn tức giận vô ý tản mác ra. Loại khí thế này không giống với tuyệt đỉnh cao thủ, mà là uy áp mênh mông chỉ có người đứng bậc cao lâu năm, dính máu vô số mới có thể tích lụy được, khiến ba cung phụng ẩn trong tối đều lũ lượt khâm phục không thôi.
Long Dận không hề biểu hiện ra nỗi vui mừng hay giải thoát, mà lắc đầu than: Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://docsach24.com
- Diệp lão tướng quân, thật là làm khó Diệp gia ngươi rồi. Diệp gia các ngươi không hổ là Thần bảo vệ Thiên Long Quốc ta, bất kể nam nữ, không ai không phải người trung thành tận tụy. Nếu đã như vậy, trẫm dự định thu Diệp Thủy Dao làm nghĩa nữ, phong hiệu Dao Phong công chúa, một tháng sau gả cho Đại Phong Quốc. Trong vòng một tháng này, trẫm sẽ tra rõ lời Phong Lăng là thật hay không. Nếu trong vòng một tháng này Đại Phong Quốc thật sự không động binh dưới sự khuyên can của gã, vậy thì… Còn nếu không, trẫm sẽ lập tức hủy lệnh này.
Diệp Nộ cúi đầu, thanh âm cũng thấp vài phần:
- Hết thảy do hoàng thượng làm chủ… Lão thần hơi mệt, xin cáo lui trước.
- Ngươi đi đi. –Long Dận thở dài khe khẽ, gật đầu nói.
Sau khi Diệp Nộ rời đi, Long Dận ngơ ngác đứng ở đó rất lâu. Trong lòng thầm nhủ: gia tộc trung nghĩa như thế, thật sự sẽ có một ngày phản bội sao? Lẽ nào trẫm đã sai ư… Không, Diệp Nộ có câu đã nói sai, ta chẳng những là hoàng thượng mà còn là người của Long gia, tuyệt không thể để Long gia bị đè ép. Dù rằng chỉ có một tia khả năng, cũng không thể cho nó cứ tồn tại mãi thế.
Thiên Phạt… Nhớ tới cảnh khủng bố hôm ấy, thân thể y lại run rẩy dữ dội một hồi. Cái cảnh đáng sợ ấy mang cho y từng cơn ác mộng, nhưng với tâm trí của y, mấy ngày nay rốt cuộc khiến nội tâm y dịu xuống một chút. Y thà rằng tin đó thật sự là Thiên Phạt, mà không phải một cường giả có thực lực tuyệt đỉnh ẩn trong chỗ tối, nhìn hết mọi cử động của y, đồng thời tùy thời có thể lấy đi tính mạng của y. Cho nên, tuy y vẫn có ý, nhưng sẽ không bắt tay mưu hại tính mạng hậu nhân Diệp gia nữa, chỉ có thể chờ đợi thời cơ càng thích hợp hơn xuất hiện.
- Người đâu, đi truyền Phong thái tử gặp trẫm.
Không để Long Dận chờ quá lâu, Phong Lăng liền nhanh nhẹn đi vào, đằng sau, vẫn là Phong Triêu Dương theo gã như hình với bóng. Từ khi biết được y là Phong Triêu Dương, trong cung không còn ai dám bảo y tháo binh khí trên người xuống nữa. Đi suốt dọc đường, rất nhiều ánh mắt không phải dừng lại trên người Phong Lăng, mà là trên người Phong Triêu Dương, trong ánh mắt mang bốn phần hâm mộ, sáu phần sợ hãi.
- Không biết hoàng thượng gọi Phong Lăng tới có gì phân phó? –Phong Lăng nho nhã lễ phép nói. Tại Thiên Long Quốc, ngoại trừ vẻ cường thế ở bữa tiệc tối hôm qua, từ đầu chí cuối y đều biểu hiện ra vẻ nhã nhặn, khiến người ta khó có thể sinh ác cảm.
- Diệp lão tướng quân vừa mới gặp trẫm, nói thẳng con gái Diệp gia đã đồng ý hôn sự của Phong thái tử. Nhân phẩm địa vị của Phong thái tử như thế, khiến nữ nhân mến mộ quả là đơn giản hết mức. –Long Dận cười nói.
- Thật sao? –Phong Lăng vừa nghe thấy vậy, nhất thời kích động, trên mặt lộ ra nỗi vui mừng khó có thể che giấu. Nhưng lập tức gã lắc đầu, cười giễu:
- Để hoàng thượng chê cười rồi, Phong Lăng tuy chỉ gặp qua nàng ấy một lần, nhưng đã là tình sâu thắm thiết, chợt nghe thấy lời này, quả là cảm xúc mất khống chế, thật không ra thể thống gì.
Long Dận cười lớn nói:
- Ha ha ha ha, lời này của Phong thái tử quả không đúng rồi, có câu "yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu". Phong thái tử chính là thiếu niên phong lưu, có thể si mê như thế đủ thấy ngươi là một người trọng tình, sao lại nói không ra thể thống. Chỉ là… -Y đổi giọng, thu liễm nụ cười, nghiêm mặt nói:
- Thứ trẫm nói thẳng, lời Phong thái tử hiện giờ vẫn chỉ là sách lược một phía, trẫm không thể tin hẳn. Hôm nay trẫm đã bắt đầu cho người điều tra hư thật, đồng thời nghĩ ra thánh chỉ hòng biểu đạt thành ý của trẫm, Phong thái tử cũng nên áp chế binh mã Đại Phong ngươi một tháng để chứng minh ngươi nói kéo dài chiến sự năm năm không phải giả. Như vậy, một tháng sau trẫm sẽ chiêu cáo thiên hạ, gả con gái Diệp gia Diệp Thủy Dao cho Phong Lăng ngươi.
Phong Lăng không hề do dự nói:
- Hành động này của hoàng thượng rất phải, Phong Lăng tuyệt không dị nghị, nếu Phong Lăng vô năng, hoàng thượng cứ việc xé bỏ thánh chỉ là được. Chỉ là, không cần một tháng, Phong Lăng cũng không chờ nổi một tháng đâu, hai mươi ngày được không? Thời gian hai mươi ngày đủ để hoàng thượng tra rõ hết thảy, cũng đủ để Phong Lăng biểu hiện thành ý và làm chuẩn bị tất yếu.
Long Dận trầm ngâm một hồi, gật gật đầu.
- Nếu đã như thế, bây giờ Phong Lăng liền ngày đêm thần tốc trở về Đại Phong Quốc, để phòng phụ hoàng bỗng động binh trước. –Phong Lăng thi lễ rồi gấp gáp cáo lui.
Như lời Phong Lăng, sau khi gã trở về lập tức thu dọn đồ đạc rời khỏi hoàng cung Thiên Long, ngay cả hoàng thượng tiễn đưa đều miễn. Trên đường đi về phía tây, trong lòng Phong Lăng vẫn là tiên ảnh cô ngạo lạnh lùng của Diệp Thủy Dao, mấy ngày nay vẫn luôn quấn quanh cõi lòng gã, đuổi không đi.
- Tiền bối, ngài nói ta làm như vậy rốt cuộc là đúng hay sai… Năm nay phụ hoàng bốn mươi sáu, qua năm năm nữa người đã đến tuổi ngũ tuần. Mà phụ hoàng từng nói, với binh lực của Đại Phong Quốc, nếu thật sự thống nhất thiên hạ, ít nhất cần mười năm… Thậm chí hai mươi năm, mà ta vì lòng riêng bản thân lại kéo dài thời gian thêm năm năm nữa, đồng thời phá hủy thời cơ tuyệt hảo lần này, có thể nói là hoàn toàn bất chấp ước nguyện cả đời này của phụ hoàng chỉ vì một nữ nhân… -Gã khổ tâm lắc đầu:
- Nếu là trước kia, ta quyết không làm ra chuyện như vậy, nhưng hiện tại ta lại vẫn không cảm thấy hối hận. Thì ra, đây chính là ma lực của chữ tình, ngẫu nhiên liếc mắt, lại dẫn ra sự thay đổi và hỗn loạn như thế.
- Chuyện của Phong gia ngươi không liên can tới ta. –Phong Triêu Dương đằng sau gã lạnh giọng nói.
- Nhưng lần khuyên can phụ hoàng này lại phải dựa vào ngài. Cũng chỉ có ngài mới có thể khiến phụ hoàng hạ quyết tâm lui binh. –Phong Lăng áy náy nói, sau đó ngửa đầu lên:
- Phong tiền bối, phụ hoàng ngài năm ấy cũng giống ta vậy, gặp được một cô gái chỉ vẻn vẹn liếc một cái, đã khiến người gần như đắm chìm, vì thế chiều hôm ấy, người liền sai người đi… giết cô gái nọ.
Phong Triêu Dương:
- ……
- Bởi vì tâm của người ở tại thiên hạ, không cho phép có bất kỳ ràng buộc nào. Sau đó, người đau khổ bảy ngày, cũng giày vò mình bảy ngày. Bảy ngày sau, thì đã không còn cái gì có thể dao động quyết tâm của người nữa. Mà ta… lại định trước không thể làm được. Trong cuộc đời mỗi một người đều sẽ có ma chướng thuộc về mình. Ma chướng của ta chính là con gái Diệp gia kia – Diệp Thủy Dao. Tâm phụ hoàng ở tại thiên hạ, cả đời nỗ lực vì nó, tâm của ta không ở thiên hạ, mãi đến hôm qua mới tìm được cái thuộc về tâm ta. Vậy thì, vì sao ta không thể cố chấp như phụ hoàng, không từ thủ đoạn cũng không thể buông tay. Với phụ hoàng mà nói, không đoạt thiên hạ thì chết không nhắm mắt, mà với lòng ta mà nói, không chiếm được cô gái ấy, ta sẽ tiếc nuối cả đời.
Thân ảnh hai người kéo thành hai vệt bóng người dài ngắn khác nhau dưới ánh trời chiều. Một trước một sau biến mất nơi phương xa.
Gã không ngờ rằng, cái quyết định do lòng mình làm ra đã khiến Đại Phong Quốc, thậm chí cả thiên hạ đều biến động.
Thiên Long Thành, Gia Cát gia.
Gia Cát Vô Ý đã nhận được tin tức, dọc đường than thở trở về. Y là bạn tốt chí giao của Diệp Uy, hoàn toàn hiểu được tâm tình của y lúc này, đồng thời lĩnh hội niềm bất đắc dĩ gần như giống với chính y.
Về đến trước cửa nhà, thủ vệ canh cửa cung kính vấn an, y lơ là tùy ý ứng tiếng đi vào. Y cảm giác thấy rõ ràng, mấy ngày nay trong nhà hơi dị thường, đơn giản mà nói chính là quá im lìm, im lìm khiến y không quen. Nếu là ngày trước, y vừa về nhà, đầu tiên nghe thấy ắt sẽ là con gái Gia Cát Tiểu Vũ hô to gọi nhỏ.
Liên tục hơn mười ngày, Gia Cát Tiểu Vũ không tới học viện nữa, mỗi ngày nhốt mình trong phòng đóng cửa không ra, lúc ăn cơm cũng là sai nha hoàn đưa vào, tránh mặt không gặp với bất kỳ ai. Gia Cát Vô Ý đại khái biết được là xảy ra chuyện gì. Sự khác thường của con gái, vừa vặn bắt đầu vào ngày nàng trở về từ Diệp gia.
Y lắc đầu, chỉ đành thở dài, có vài chuyện không thể miễn cưỡng, tuy y đau lòng vì con gái, nhưng cũng không làm ra nổi việc đi làm khó Diệp gia, chỉ có thể hy vọng thời gian lâu sau, nàng có thể dần lãng quên đi hết.
Nghĩ đi nghĩ lại, y vẫn dời phương hướng, quyết định đi an ủi con gái mình. Trái ngược với Diệp Thủy Dao, nàng chịu phải chẳng qua chỉ là chút đả kích không đáng kể. Ít nhất, nàng còn có cơ hội lựa chọn.
Đi tới trước cửa phòng Gia Cát Tiểu Vũ, vừa muốn gõ cửa thì cửa phòng bỗng "roạt" một cái bị đẩy ra, dọa Gia Cát Vô Ý giật thót. Gia Cát Tiểu Vũ oai hùng hiên ngang đứng ở đó, khóe miệng hơi hếch lên, ánh mắt trong trẻo, vẻ mặt dồi dào sức sống, làm Gia Cát Vô Ý nhìn ngây ngẩn. Bởi vì bộ dạng này bất kể nhìn thế nào đều không giống như bị đả kích.
- Cha, ngài tới thật đúng lúc. –Gia Cát Tiểu Vũ một tay chỉ vào y:
- Bắt đầu từ mai, con muốn bắt đầu đến trường một lần nữa, cha giúp con xin thôi lớp lúc trước, con muốn đến lớp binh pháp!
- Lớp... lớp binh pháp? –Gia Cát Vô Ý suýt nữa tưởng lỗ tai mình có vấn đề, trợn tròn mắt nói:
- Vũ Nhi, con không sốt đấy chứ? Có lý nào một nữ hài đi học binh pháp hả, chẳng nhẽ con còn muốn lên chiến trường sao?
- Cha, ngài nói đúng đấy! Con muốn trở thành đại anh hùng, đại anh hùng càng lợi hại hơn gia gia hắn! Một ngày nào đó, con muốn hắn khóc lóc cầu xin cưới con... Còn nữa, cha, sau này cha phải về nhà trước sáu giờ chiều, bất kể lý do gì đều không cho lấy cớ về muộn, nếu không... hừ! Con muốn cha tự mình dạy con. Dám nói Gia Cát Tiểu Vũ con còn không bằng một bình hoa, con nhất định phải cho hắn biết sự lợi hại của Gia Cát Tiểu Vũ con!
Nàng hô the thé cổ họng xong, "rầm" một tiếng đóng cửa phòng, lưu lại Gia Cát Vô Ý trừng mắt ngây ngô trước cửa phòng đóng chặt. Đầu óc rất lâu sau đều không hồi lại.
Nếu nàng đã muốn học, thế thì cứ để nàng học đi. Với tính cách của nàng, có lẽ cùng lắm qua năm sáu ngày là chán ngán ngay. Y nghĩ đến như thế, sau đó lắc đầu đi ra ngoài.