Thiên Thần

Chương 167: Đáng giá

- Phụ thân, chúng ta nên làm thế nào, chẳng lẽ chúng ta thật sự… -Diệp Uy sắc mặt trầm trọng, nội tâm càng nặng trĩu như một tảng đá ngàn cân đè lên, khó chịu gần như nghẹt thở. Y thà nguyện lúc này một mình đi đối mặt với một trăm kẻ xâm lược Đại Phong Quốc, cũng không nguyện chịu đựng loại giày vò tâm hồn này.

Tại cổ đại, để cầu hòa bình tạm thời giữa hai nước, tiền lệ gả con gái vương công quý tộc đi xa đếm không xuể, con gái tướng quân thì càng bình thường. Nhưng Diệp gia lại khác, Diệp gia đời đời trung dũng vì nước, vì bảo vệ lãnh thổ giết vô số người Đại Phong Quốc, hận nhất cũng là người Đại Phong Quốc. Thậm chí có thể nói, mục đích chủ yếu Diệp gia y còn tồn tại chính là vì ngăn cản Đại Phong Quốc. Nếu con gái Diệp gia lại bị ép gả cho thái tử Đại Phong Quốc… Điều này với Diệp gia sẽ là đả kích và châm chọc không thể tiếp thụ nổi cỡ nào chứ!

Vả lại, Diệp gia y chưa từng cam chịu sự khi dễ của bất kỳ ai. Diệp Thủy Dao khép mình nhiều năm tuy khiến tình cha con họ lặng lẽ phai nhạt, nhưng dù sao cũng là con gái duy nhất của y, máu thịt liền xương, sao nỡ nhẫn tâm nhìn nàng bị gả cho Đại Phong Quốc.

Từ bữa tiệc tối qua trở về, Diệp Uy cả đêm không ngủ, hiện tại vẻ vẻ mặt hao tâm tổn lực. Y nói đầy đầy đủ đủ những điều Phong Lăng nói, từ dã tâm của Phong Liệt, dị động của Quỳ Thủy Quốc cho đến tình cảnh trước mắt của Đại Phong Quốc, cùng với điều kiện gã đưa ra cho Diệp Nộ. Diệp Nộ ngoại trừ biểu hiện vẻ khiếp sợ khó giấu nổi ban đầu ra, thỉnh thoảng còn xen miệng vài câu, đến sau cùng một lời không nói, im lặng nghe. Khi Diệp Uy nói xong tất cả thì thân thể Diệp Nộ đã cứng ngắc như đá, lẳng lặng ngồi ở đó, không nói một câu.

- Phụ thân, rốt cuộc chúng ta nên làm thế nào? –Y mở miệng hỏi lại một lần. Ngó phụ thân phảng phất bỗng trở nên già nua, Diệp Uy biết tâm tình của ông ắt sẽ nặng nề như mình.

- Ngươi biết hỏi như vậy chứng minh trong lòng ngươi đã có khuynh hướng lựa chọn, chỉ là ngươi nói không ra miệng, càng không thể đối mặt cho nên muốn nghe ta nói ra. –Diệp Nộ chậm rãi mở miệng, thanh âm già nua bình thản vô lực, còn có chút ít khàn khàn khó thể giấu nổi.

Diệp Uy giật nảy người, gấp giọng nói:

- Nhưng phụ thân…

- Ngươi không cần thử chống đối nữa. –Diệp Nộ giơ tay cắt ngang thanh âm của y, nhắm đôi mắt già, thấp giọng nói:

- Năm nay ngươi bốn mươi tuổi, không còn trẻ nữa, đã trải qua cái tuổi do dự, hành động theo cảm tính rồi. Vứt bỏ điều này tuy khiến chúng ta đau khổ nhưng nó đáng giá hay không… Thật sự khó có thể cân nhắc như vậy ư?

Diệp Uy ngơ ngẩn một hồi, thở dài một tiếng, vô lực ngồi phịch xuống chiếc ghế đối diện Diệp Nộ.

- Thiên Long Quốc và Đại Phong Quốc sớm muộn sẽ có một trận chiến nhưng chưa hẳn là hiện tại. Một bên ủ mưu chuẩn bị đằng đẵng hai mươi năm, lại phát động tấn công ồ ạt trong thời gian ai cũng không nghĩ tới. Một bên hòa bình hai mươi năm dần mất đi cảnh giác, lúc này hoàn toàn không có chuẩn bị… Thậm chí, Quỳ Thủy Quốc rất có khả năng đã dựa dẫm vào Đại Phong. Nếu lúc này khai chiến, hy vọng thắng lợi của Thiên Long Quốc ta có bao nhiêu? Hy vọng tồn tại lại có bao nhiêu?

Diệp Uy:

- ……

- Năm năm… Thời gian năm năm này đủ để thay đổi vận mệnh của Thiên Long Quốc ta… Uy Nhi, ta từ nhỏ bảo ngươi đọc đủ thứ binh thư, đồng thời tự mình dạy ngươi bày binh bố trận thế nào, mỗi lần đều bất chấp sự phản đối của mẫu thân ngươi cho ngươi xông pha chiến trường, vì điều gì?

- Là vì bảo vệ Thiên Long Quốc, bảo vệ niềm vinh diệu của Diệp gia ta… Không có Thiên Long Quốc thì không có Diệp gia ta. Không thể cho lũ sói đói ấy đặt chân và đoạt lấy một tấc lãnh thổ của Thiên Long Quốc ta. –Diệp Uy lẩm nhẩm rõ ràng từng chữ. Những câu như thế lúc y còn rất rất nhỏ, gia gia và cha y đã từng nói qua, y không thể quên, cũng không dám quên.

- Không sai… Nếu Thiên Long Quốc bị diệt bởi Diệp gia ta vào thế hệ này, mọi sự nỗ lực của mỗi đời Diệp gia ta, còn có tín niệm kiên định không dời đều sẽ hóa thành bọt bèo. Diệp gia sẽ hóa thành bụi bặm lịch sử, chúng ta cũng sẽ trở thành tội nhân của Thiên Long Quốc, của Diệp gia, tương lai về sau, còn có mặt mũi nào đi gặp liệt tổ liệt tông luôn dõi mắt nhìn theo chúng ta dưới chín suối… Dùng cuộc đời của một người hòng đổi lấy hết thảy những điều sẽ không xảy ra, đáng giá sao? –Hai tay Diệp Nộ nắm chặt hai bên tay vịn ghế, ngón tay gần như sắp lún sâu vào trong. Vừa nghe thấy lời Diệp Uy, thâm tâm ông trong nháy mắt dâng lên nỗi hận và đau đớn không ít hơn Diệp Uy bao nhiêu, nhưng ông dù sao cũng đã là một lão già, trải qua biết bao nhấp nhô gập ghềnh, trải qua biết bao mưa gió, sớm đã qua cái tuổi xúc động, trong chọn lựa giữa lợi và hại rõ ràng này, ông ngay từ đầu đã biết Diệp gia ông nên chọn lựa thế nào.

- Đáng… giá… -Diệp Uy ôm đầu, vất vả nặn ra hai chữ từ trong kẽ răng.

Đã không biết bao nhiêu năm y không quan tâm, hỏi han con gái của mình, có lẽ lâu thêm chút nữa, y thậm chí sẽ quên mất sự tồn tại của người con gái này. Đối mặt với Diệp Thủy Dao, y phải mở miệng thế nào đây.

- Ta biết, có vài lời, kẻ làm phụ thân như ngươi nói không nên lời, tốt hơn hết để kẻ làm gia gia ta tới nói vậy. Tính tình của Dao Nhi... Ôi.

Diệp Nộ đứng dậy, nện bước chân nặng trĩu đi ra ngoài. Diệp Uy nhìn theo bóng lưng có vẻ cô đơn già nua của ông, mũi hơi cay cay. Y biết nỗi khổ trong lòng phụ thân ắt sẽ không ít hơn y. Lúc trước con trai duy nhất của Diệp gia y biến mất từng khiến lão nhân này đứng trọn hai ngày hai đêm trong gió lạnh, không chút động đậy như tượng đá, ông bình thường tuy nghiêm túc bảo thủ, nhưng sự quan tâm tới con cháu vẫn luôn giấu sâu trong đáy lòng, không hề ít hơn bất kỳ ai chút nào. Mà lúc này... Ông lại phải đi khuyên bảo một người có huyết thống Diệp gia rời khỏi Diệp gia mãi mãi, gả tới Đại Phong Quốc... Ông chịu đựng lúc này, hẳn là cảm giác tim như dao cắt.

Tiểu viện của Diệp Thủy Dao thanh nhã như thường, vô cùng yên tĩnh, trong tiểu viện không nhìn thấy bóng dáng của bất kỳ một nha hoàn hậu nhân nào. Diệp Nộ đứng ở cửa tiểu viện ngây ngốc rất lâu, lúc này mới thả nhẹ bước chân đi vào.

- Ai?

Diệp Thủy Dao đang vẽ một bông sen trắng nghe thấy tiếng bước chân liền khẽ nhíu mày, không ngẩng đầu, lạnh nhạt quát hỏi.

Diệp Nộ đã đi tới trước cửa khựng chân lại, sau đó khẽ đẩy cửa phòng ra.

Một làn hương thơm nữ nhân nhàn nhạt phả vào mặt, bố cục đơn giản trong phòng cũng hiện ra trước mắt ông. Cảm giác duy nhất mang tới cho ông chính là xa lạ. Ông đã quên lần trước mình tới thư phòng của cháu gái là khi nào rồi. Chung quy là rất rất lâu trước kia.

Diệp Thủy Dao rốt cuộc ngẩng đầu lên, sau khi nhìn thấy Diệp Nộ, thoáng kinh ngạc đứng dậy, bình tĩnh gọi:

- Gia gia.

Diệp Nộ gật đầu, từ từ đi vào, đồng thời dùng ánh mắt quan sát mỗi một góc ở đây:

- Dao Nhi, tuy mỗi ngày đều ở trong cùng một nhà nhưng gia gia quả thật là lâu lắm rồi không tới thăm con, là gia gia không phải. Truyện Sắc Hiệp - https://docsach24.com

Diệp Thủy Dao rót đầy một chén trà xanh, để lên trên chiếc trường kỷ gần Diệp Nộ nhất:

- Gia gia, người ngồi đi.

Nàng vẫn lạnh lùng như thế, dẫu là đối mặt với gia gia mình, vẻ mặt của nàng vẫn cứng đờ theo thói quen, gần như không nhìn thấy chút sắc thái cảm tình nào. Diệp Nộ luôn nghĩ không rõ, rốt cuộc là nguyên nhân gì khiến nàng trở nên như thế trong bầu không khí gia đình như ở Diệp gia này.

Diệp Nộ lắc đầu, ý bảo không cần ngồi xuống, ông mở miệng, nhưng muốn nói lại thôi, chuyển sang nói:

- Dao Nhi, có thể nói với gia gia bình thường con ở đây làm gì hay không, ở trong phòng đã lâu, cũng nên thường xuyên ra ngoài hoạt động mới tốt.

- Đọc sách, vẽ tranh. –Diệp Thủy Dao trả lời gãy gọn. Lúc trước, nàng vẽ tranh là để gửi gắm tình cảm. Hiện giờ, cũng là để gửi gắm tình cảm, chỉ là bản chất của "tình cảm" lại phát sinh biến hóa hoàn toàn, chuyển sang một phương hướng nguy hiểm.

- Ồ? Vẽ tranh? –Ánh mắt Diệp Nộ nhìn về phía giấu vẽ dày cộm trải đầy bàn, mỉm cười nói:

- Có thể để gia gia xem tranh của con hay không, chắc hẳn là tinh mỹ tuyệt luân đây, nãi nãi con năm đó cũng thích vẽ tranh, chỉ là khi nàng còn sống ta lại không biết thưởng thức, đến khi nàng mất, ta chỉ có thể xem tranh của nàng để nhớ lại lúc nàng còn sống.

Diệp Thủy Dao không gật đầu, trên mặt lộ ra vẻ mất tự nhiên rõ ràng. Nếu là trước kia, nàng không có lý do cự tuyệt, mà hiện giờ nàng không muốn cho bất kỳ ai ngoài Diệp Vô Thần nhìn thấy nàng vẽ lúc này. Dẫu nàng cố gắng áp chế và nhắc nhở chính mình thế nào chăng nữa, nàng vẫn mê muội vào ngụ ý trong bức tranh mang cho nàng sự tra tấn từ sâu trong nội tâm.

Diệp Nộ há có thể không nhìn ra nàng có chỗ băn khoăn, lập tức nói:

- Tốt hơn là bỏ đi, gia gia là một kẻ thô tục, không thưởng thức nổi thứ tao nhã này. Bây giờ tuổi tác đã lớn, càng không thể nhận ra cảm hứng trong tranh đâu.

Ông xoay người bưng chén trà Diệp Thủy Dao đặt trên bàn, nhấp một ngụm nhỏ, híp đôi mắt già, thưởng thức kỹ càng:

- Gia gia… đã rất nhiều năm không uống qua trà con tự mình pha.

Trong lòng, còn có một thanh âm đau xót đang vang vọng: có lẽ sau này, cũng không còn được uống nữa rồi…

Ông nặng nhọc uống hết, dội sạch cõi lòng đang do dự. Diệp Nộ vũ kỹ không cao, còn không bằng Diệp Vô Thần giờ khắc này, nhưng người chết trực tiếp và gián tiếp trên tay ông đếm không xuể. Đây là một nam nhân kiên cường toàn thân máu nhuộm vẫn không đổi sắc, một mình đối điện vạn quân nguy nga không sợ. Cả đời ông có thể nói chưa từng thẹn với bất kỳ ai… Nhưng vào năm tuổi già đầu bạc lại phải thẹn với thân nhân của mình.

Trà ấm qua ruột, Diệp Nộ thở sườn sượt một hơi dài, để chén trà xuống, lòng bắt đầu từ từ bình tĩnh. Ông không quên mình tới đây là vì cái gì, dẫu nội tâm ông muôn vàn không nguyện ý thì cũng không thể ngập ngừng thêm nữa.

Diệp Thủy Dao đứng ở đó không chút nhúc nhích, một già một trẻ nhất thời tẻ ngắt. Diệp Nộ bỗng đi tới, cùng với phản ứng quái dị rõ ràng của ông, khiến Diệp Thủy Dao biết ông nhất định có lời muốn nói. Nàng không chủ động hỏi, lẳng lặng chờ, chờ ông nói ra. Mình cần làm chẳng qua chỉ là đơn thuần đáp ứng hay không đáp ứng.

- Dao Nhi, năm nay con bao tuổi rồi?

- Mười chín tuổi. –Diệp Thủy Dao đáp.

Diệp Nộ lắc đầu, tự giễu bật cười:

- Làm gia gia như ta không ngờ ngay cả tuổi của cháu gái đều không nhớ nổi… À, đúng rồi, con lớn hơn Thần Nhi hai tuổi, Thần Nhi năm nay mười bảy tuổi, con đích thật là mười chín tuổi không sai. –Ông bỗng thở dài nói:

- Mười chín tuổi. Sớm đã tới tuổi lập gia đình rồi. Dao Nhi, liệu con có ý trung nhân chưa?

Diệp Thủy Dao hầu như chưa bao giờ ra ngoài thì làm sao có thể có ý trung nhân. Khi Diệp Nộ hỏi vấn đề này, trong lòng đã có đáp án. Nhưng khiến ông bất ngờ chính là với tính cách của Diệp Thủy Dao, lại không lạnh nhạt nói "không có", mà là.... trên khuôn mặt lãnh diễm tuyệt luân lóe lên một tia thê lương và mê mang, ánh mắt càng không có tiêu cự mơ hồ rất lâu mới lắc đầu nói:

- Không có.