- Đúng thế đúng thế! Chuyện này rất nhiều người đều biết. Cha ta biết, mẹ ta biết, cô ta, chú ta, bác trai bác gái ta, dì lớn dì nhỏ ta, cậu lớn cậu nhỏ ta, Hoàng mụ thái rau, Thất thúc chặt củi, Tiểu Lục trông cửa, Tiểu Tam sát vách, Tiểu Châu bưng trà cạnh nhà… Còn có Đại Hoàng thấy Thất cô gia của ta luôn vẫy đuôi, toàn bộ bọn họ đều biết bất kể Lâm viện trưởng đi đâu, chỉ cần nhìn thấy Diệp lão sư thì ắt phải gọi hắn ba tiếng gia gia. A… Lâm viện trưởng nhất định sẽ không phải loại tiểu nhân nói không giữ lời, coi lời nói như *** chó, ngay cả Đại Hoàng của Thất cô gia đều khinh thường đấy chứ? –Gia Cát Tiểu Vũ mặt tươi như hoa nói, chớp chớp đôi mắt long lanh chờ Lâm Viêm gọi gia gia. Hoàn toàn không cảm thấy câu từ "cứt chó" này phát ra từ miệng một thiếu nữ là bất nhã cỡ nào.
- Oa! Ta cũng nghe qua rồi! Thì ra chuyện vui như vậy không ngờ lại là thật. Lâm viện trưởng, ngài phải nhớ lời mình nói đấy. Ngài chính là người phụ hoàng ta tín nhiệm nhất, hơn nữa ta còn nghe nói chuyện này là do phụ hoàng ta tự mình chứng kiến, nhất thiết không thể không giữ lời. Nếu không, ta sẽ bảo tất cả người trong cung và trong học viện đều biết ngài nói chuyện không giữ lời. –Long Hoàng Nhi khẽ giương mi, cười thuần khiết vô tả.
Từng đôi mắt dao dác nhìn về phía Lâm Viêm, đủ mọi loại hàm nghĩa đều óc. Sắc mặt Lâm Viêm vừa đỏ vừa đen, hệt như bị lột trần đứng ở đó. Ván cược giữa Diệp Vô Thần và y đích xác là không ai không biết, nhưng chưa từng có ai dám nhắc tới trước mặt y bao giờ, hoàn toàn coi như không biết. Mà Diệp Vô Thần trắng trợn nói ra như vậy, tuy chỉ là mấy câu ngắn ngủi nhưng đã giày xéo tan tác lên tôn nghiêm của viện trưởng như y.
Mà Gia Cát Tiểu Vũ cùng Long Hoàng Nhi kẻ xướng người họa, không thể nghi ngờ chẳng khác nào sau khi y rơi xuống nước lại đáp mạnh cho y hai cục gạch.
Ngọn lửa trong lòng bàn tay Lâm Viêm vừa tắt lại bùng, bùng xong lại tắt, toàn thân run rẩy kịch liệt, sát khí trong mắt hừng hực không ngừng, tức đến độ nói không ra lời. Người khác toàn bộ ngậm miệng, một chữ đều không dám nói thêm, toàn bộ đều là vẻ chuyện không liên quan tới mình, chỉ tới xem kịch mà thôi.
- Ngươi… Ngươi lại dám vũ nhục nhị gia gia ta! –Lâm Hu vẫn luôn co ro đằng sau Lâm Viêm thấy Lâm Viêm chịu nhục, rốt cuộc vọt ra hét một câu.
- Vũ nhục? Thật nực cười, đánh cuộc hôm ấy là Lâm viện trưởng chính miệng đáp ứng, tất cả mọi người ở sân đều có thể chứng kiến. Nếu nói vũ nhục, cũng chỉ có thể nói tự bản thân Lâm viện trưởng vũ nhục mình mà thôi. –Diệp Vô Thần liếc Lâm Hu một cái, rồi thu ánh mắt, rẻ rúng nói:
- Nói đi phải nói lại, ta dạy dỗ tôn tử của mình, đứa tôn tử của tôn tử này còn chưa có tư cách nói chuyện. Ngoan ngoãn rụt ở sau lưng gia gia ngươi làm con rùa rụt đầu đi. Cho dù ta thật sự vũ nhục nhị gia gia ngươi, đứa tôn tử như ngươi lại có thể làm gì?
Sắc mặt Lâm Viêm đen sì, nếu nơi đây là chốn hoang vu dã ngoại không người, y nhất định sẽ bất chấp hết thảy khiến Diệp Vô Thần chết. Sau đó hủy thi diệt tích.
- Ca ca Lâm Khiếu của ngươi là một nhân vật, người trong cả Thiên Long Thành không biết gã đều không có mấy ai. Mà Lâm Hu ngươi, người không biết ngươi cũng không nhiều… Khác nhau là, ca ca ngươi là mỹ danh, mà ngươi lại là xú danh mười phần. Ít nhất ca ca ngươi còn có tư cách khiến ta coi trọng, mà ngươi thì giống như một con châu chấu bên vệ đường, cho dù ta giẫm chết cũng chả thèm liếc một cái. –Diệp Vô Thần chậm chạp nói, xoay người cười về phía Lâm Viêm:
- Lâm viện trưởng, ta giúp ngươi dạy dỗ vãn bối, cảm ơn thì khỏi cần, nhưng vẫn mong Lâm viện trưởng có thể tuân thủ ván cược hôm ấy, nhất thiết đừng khiến các học sinh của ngươi khinh thường.
- Ngươi…
Lâm Hu suýt nữa nổi điên ngay đương trường, nhưng gã biết không thể là đối thủ của Diệp Vô Thần mà ngay cả Lâm Khiếu cũng bị đánh bại, đi lên cũng chỉ tự rước lấy nhục, bằng không khi nãy cũng sẽ khôi kéo Lâm Viêm tới. Nhưng bây giờ gã đã ý thức được rằng, kéo Lâm Viêm tới hoàn toàn là một sai lầm.
Nhưng điệu bộ thì vẫn phải làm. Gã cắn răng, làm vẻ muốn lao lên, nhưng bị Lâm Viêm túm y phục, kéo mạnh ra đằng sau, trầm giọng nói:
- Ngươi mất mặt còn chưa đủ sao?
Lâm Hu rất ít khi nghe thấy giọng điệu này của Lâm Viêm nhất thời câm như hến, ngoan ngoãn đứng ở đó không dám nói thêm một chữ nào nữa.
- Ngươi tốt nhất đừng rơi vào tay của ta!
Dùng thanh âm trầm đến mức chỉ có Diệp Vô Thần nghe thấy để nói, Lâm Viêm xoay phắt người, kéo Lâm Hu đi ra ngoài, đằng sau vang lên tiếng gọi của Gia Cát Tiểu Vũ:
- Ê này! Lâm viện trưởng đừng đi chứ, ngài còn chưa gọi gia gia mà… Ngài không thể làm loại tiểu nhân này được…
Sau khi Lâm Viêm đi xa, Gia Cát Tiểu Vũ rốt cuộc không nhịn nổi che miệng len lén cười, người khác cũng ồ ạt cười vang theo một hồi. Chỉ có Hoa Bộ Hao mặt mày đau khổ, lo âu trùng trùng. Diệp Vô Thần khôi phục vẻ mặt hững hờ, nói với y:
- Hoa tiên sinh, xem ra ta tới đã cho ngài thêm không ít phiền toái rồi. Có điều ngài yên tâm, Lâm Viêm còn không có lý do tìm ngài gây phiền phức đâu.
Hoa Bộ Hao gật đầu, cố nặn ra một tia cười.
- Ta làm lão sư vẫn là không được. Hoa tiên sinh, hai ngày nay may nhận được sự coi trọng của ngài. Sau này, ta tốt hơn hết là làm tốt chức trách bảo vệ công chúa thôi. Bây giờ ta muốn dẫn công chúa ra ngoài đi dạo, nếu hoàng thượng phái người hỏi ngài, ngài cứ đáp như ngày hôm qua là được.
Khi Diệp Vô Thần dẫn Long Hoàng Nhi ra khỏi học viện hoàng gia Thiên Long, Long Hoàng Nhi liền dính lấy hắn như kẹo cao su vậy. Hôm qua sau khi được Diệp Vô Thần dẫn ra ngoài chơi đùa một hồi, nàng hưng phấn gần như cả đêm không ngủ, sau nửa đêm lại bấm ngón tay chờ ngày mới. Trong thời gian một ngày, nàng đã hoàn toàn bị cuốn hút bởi cảm giác này.
- Hôm nay chúng ta đi đâu chơi? Vẫn đi bắt cá à? –Nàng ngửa mặt đầy hưng phấn hỏi.
- Nếu bắt ngư mãi sẽ nhanh chán, hôm nay chúng ta đi bắt thỏ nhé. –Diệp Vô Thần cười đáp.
- Bắt thỏ? Nhưng thỏ chạy nhanh như vậy, chúng ta thật có thể bắt được sao? –Long Hoàng Nhi nắm chặt đôi tay, miệng tuy ngờ vực nhưng trên mặt vẫn giăng đầy vẻ hưng phấn.
- Ê này! Chờ ta!
Đằng sau họ vang lên một thanh âm nhẹ nhàng lảnh lót. Diệp Vô Thần đành dừng chân, nhìn về Thần Chi đại lục đang đuổi theo.
- Phù… -Gia Cát Tiểu Vũ thở hổn hển chạy đến trước người hắn, hổn hển nói:
- Diệp Vô Thần, ngươi còn chưa trả lời câu hỏi của ta đâu đấy.
- Câu hỏi gì? –Diệp Vô Thần đau đầu một hồi, giả vờ không biết, hỏi.
- Chính là… vì sao ngươi không muốn lấy ta. –Sau khi hỏi lời này, Gia Cát Tiểu Vũ chẳng những không chút thẹn thùng, ngược lại ngửa mặt, bừng bừng tức giận nhìn hắn.
- Thế vì sao ta phải lấy cô? Nếu như có một nam tử trước kia cô chưa bao giờ từng thấy tới nhà cô cầu thân, cô sẽ đáp ứng ư? –Diệp Vô Thần hỏi ngược lại.
Gia Cát Tiểu Vũ thoáng ngơ ngác, tiếp đó gật đầu, cao hứng nói:
- Ngươi nói rất có đạo lý đấy. Thế bây giờ chúng ta đã gặp nhau rồi, liệu có phải ngươi sẽ đáp ứng lấy ta hay không?
Diệp Vô Thần:
- …….
Năng lực tư duy lô gíc của nha đầu này quả nhiên cường đại khác thường.
Long Hoàng Nhi bị không đếm xỉa đến trở nên bất mãn. Nàng ôm chặt tay phải Diệp Vô Thần, dẩu môi nói:
- Hắn là phu quân của Long Hoàng Nhi ta, phụ thân ta tự thân ưng thuận, còn lâu mới lấy ngươi!
Gia Cát Tiểu Vũ không hề tức giận chút nào, mà cúi đầu cười hì hì nói:
- Phi Hoàng công chúa, chờ sau khi ta và Vô Thần thành thân, chúng ta sẽ là tỷ tỷ rồi.
- Ai… ai là tỷ muội với ngươi, ta còn lâu mới thèm làm tỷ muội với ngươi. Phu quân ta sẽ không lấy ngươi! –Long Hoàng Nhi chỉ sợ Diệp Vô Thần bị người cướp mất, miệng không chút khách khí, hai tay càng ôm chặt tay hắn.
- Này này! –Gia Cát Tiểu Vũ hai tay chống nạnh, bất mãn nhìn Long Hoàng Nhi:
- Ai cũng biết ba năm sau các ngươi mới có thể kết hôn. Vô Thần nhà ta cũng không vội, con nhóc ngươi vội cái gì… Ta và Vô Thần không bao lâu nữa sẽ thành thân, đến lúc ấy ta làm tỷ tỷ, nhất định sẽ dạy dỗ cẩn thận muội muội như ngươi, hừ!
Diệp Vô Thần nghe xong choáng váng một hồi, cũng biết lòng tự tin của Gia Cát Tiểu Vũ này là từ đâu ra. Hắn vội vàng rẽ chủ đề:
- Gia Cát tiểu thư, hôm nay cô nói chuyện như vậy với Lâm Viêm, không sợ bị y ghi nhớ trong lòng ư?
Gia Cát Tiểu Vũ nhăn mũi, hừ khẽ một tiếng:
- Ta còn lâu mới sợ y. Vả lại nè, ngươi nhất định sẽ bảo vệ ta, đúng không? Còn nữa nè, ngươi gọi ta Tiểu Vũ là được, gọi Gia Cát tiểu thư có vẻ hơi xa cách.
- Gia Cát tiểu thư…
- Gọi ta Tiểu Vũ! –Gia Cát Tiểu Vũ bất mãn nhắc nhở một tiếng, sau đó bất chấp ánh mắt kháng nghị của Long Hoàng Nhi, đi tới ôm tay trái Diệp Vô Thần vào trong ngực, sau đó len lén làm ra dáng thị uy với Long Hoàng Nhi, hoàn toàn không coi nàng là một công chúa.
Diệp Vô Thần giãy vài cái nhưng không tránh thoát. Nàng ôm rất chặt, cách lớp y phục, Diệp Vô Thần thậm chí có thể cảm thấy hình dạng bộ ngực nhỏ nhắn và run rẩy nhè nhẹ của nàng. Bề ngoài tuy vẻ mặt nàng đầy vui vẻ mà tùy ý, nhưng lần đầu tiên tiếp xúc thân mật như thế với một nam nhân, thiết nghĩ không khẩn trương là không có khả năng.
- Được rồi… Tiểu Vũ, ta là một nam nhân, bộ dạng cô như vậy nếu bị người ta thấy có thể sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của cô. –Diệp Vô Thần ngán ngẩm nhắc nhở. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://docsach24.com
- Chẳng sao cả, dù sao cả đời này ta chỉ gả cho một mình ngươi. –Gia Cát Tiểu Vũ không chút đoái hoài nói, ngược lại càng dùng sức bám chặt tay mình. Sau đó lại nhỏ giọng hỏi:
- Vô Thần, khi nào chúng ta thành thân đây?
Diệp Vô Thần có một cảm giác như bị đánh bại, hắn một tay ôm Long Hoàng Nhi vào trong ngực, tay phải hơi dùng sức, thoát ra từ trong sự quấn quít của Gia Cát Tiểu Vũ. Chờ khi Gia Cát Tiểu Vũ phản ứng lại thì Diệp Vô Thần đã dẫn Long Hoàng Nhi xông ra ngoài rất xa.
- Này! Người chờ đấy… Gia Cát Tiểu Vũ ta nhất định sẽ khiến ngươi lấy ta! Hừ! –Nàng dùng sức hét to một tiếng về hướng Diệp Vô Thần rời đi, hoàn toàn không để ý những âm thanh đó rơi vào trong tai bao nhiêu người. Mãi đến khi hoàn toàn không nhìn thấy bóng dáng hắn đâu thì nàng mới mất hứng dẩu môi trở lại học viện.