Liệu tôi đã được anh chú ý đến chưa? – Giọng nói của người đàn ông cất lên khi anh trả lời đường dây.
Vâng, ông đã làm được cái việc chết tiệt ấy rồi đấy. Ông muốn giải thích gì về bản thân?
Ban nãy tôi đã định trình bày với ông. – Giọng nói có vẻ cứng nhắc. – Tôi là một nhà vật lý, đang điều hành một cơ sở nghiên cứu. Ở đây vừa xảy ra một vụ án mạng. Ông dã nhìn thấy xác chết rồi đấy.
Làm thế nào ông tìm ra tôi? – Langdon hầu như không thể tập trung được vì tâm trí anh vẫn bị ám ảnh bởi hình ảnh trên tờ fax.
Tôi đã nói với ông rồi. Trên mạng toàn cầu. Trên trang web về cuốn sách của ông:
Nghệ thuật của Illuminati.
Langdon cố gắng tập trung suy nghĩ. Cuốn sách của anh ít người trong giới học thuật biết đến, nhưng nó vẫn được lên mạng. Tuy nhiên, những gì người đàn ông này nói có vẻ không hợp lý.
Trang web đó không có thông tin liên lạc. – Langdon nói – Tôi chắc như vậy.
Người của tôi ở phòng thí nghiệm rất thạo việc moi thông tin của người sử dụng từ trên mạng.
Langdon vẫn còn hoài nghi:
Nghe cứ như phòng thí nghiệm của ông biết rất nhiều về Internet.
Đúng thế, – người đàn ông đáp trả. – Chúng tôi tạo ra nó mà. Giọng nói của người này cho thấy ông ta không đùa.
Tôi cần gặp ông? – người gọi điện khăng khăng – Vấn đề này không thể đề cập trên điện thoại được. Phòng thí nghiệm của chúng tôi chỉ cách Boston một giờ bay. Langdon đứng im dưới ánh sáng lờ mờ hắt ra từ bàn làm việc, chăm chú nhìn bản fax trong tay. Hình ảnh quá ấn tượng, có lẽ phải mất cả thế kỷ để tìm kiếm. Một thập kỷ nghiên cứu của anh chỉ để khẳng định một dấu hiệu.
Rất khẩn cấp đấy. – Giọng nói ở đầu dây bên kia lộ rõ vẻ căng thẳng.
Mắt Langdon dán chặt vào hình dấu khắc. Illuminati, anh đọc đi đọc lại. Các công trình nghiên cứu của anh luôn dựa vào các biểu tượng đào từ dưới đất lên – những tài liệu cổ xưa với những câu chuyện truyền miệng – nhưng hình ảnh trước mắt anh là của thực tại. Của thời hiện tại. Anh thấy mình giống như một nhà cổ sinh vật đang đối mặt với một con khủng long sống.
Tôi sẽ cử một máy bay riêng đến chỗ ông, – giọng nói cất lên. – Nó sẽ có mặt ở Boston trong vòng 20 phút nữa.
Langdon cảm thấy miệng đắng ngắt. Một giờ đồng hồ bay…
Xin hãy tha lỗi cho sự đường đột của tôi, – giọng nói tiếp tục, – nhưng tôi cần ông ở đây.
Langdon nhìn lại bản fax – một bí ẩn cổ đại trong bức ảnh đen trắng. Y nghĩa sâu xa của nó thì thật là ghê rợn. Anh lại nhìn lơ đãng qua khung cửa sổ. Những tia nắng bình minh đầu tiên đang chiếu xuống hàng cây bulô ngoài vườn, nhưng sáng nay quang cảnh trông khác hẳn. Sự đan xen kỳ lạ của nỗi sợ hãi và cảm giác phấn khích tràn ngập trong anh. Langdon biết anh không còn sự lựa chọn nào khác.
Ông đã thắng. – Anh nói – Cho tôi biết chỗ đậu máy bay.