Brody đã nhớ giặt ga trải giường nhưng do mải mê với đoạn văn đang viết dở nên anh suýt quên sấy khô.
Khi thoát ra được cơn mưa dầm dề và vũng bùn của thời tiết mùa thu mà anh vừa đưa nhân vật của mình vào, Brody chợt thấy thèm một điếu thuốc. Đã ba năm năm tháng mười hai ngày nay anh không hút điều Winston nào, anh ngồi nhẩm tính nhưng vẫn ước ao có được một bao lúc này.
Anh đã thực hiện được những trang viết hay, cũng như khi anh được thỏa mãn nhu cầu sinh lý và nó giúp anh hạn chế bớt cơn thèm thuốc lá.
Brody ngồi thừ mặt tưởng tượng sự cuốn hút và thú vui mỗi khi anh rút một điếu thuốc hình tròn mảnh mai ra khỏi chiếc bao màu đỏ-trắng, quơ bất kỳ chiếc bật lửa nào trong hàng chục cái mà anh vứt quanh đó, bật lửa và hít một hơi thật dài và sảng khoái.
Khỉ gió, tại sao giờ này anh lại không được nếm thử thứ cảm giác vừa cay cay vừa dễ chịu đó nhỉ. Anh vừa được thường vừa phải trả giá cho trí tưởng tượng vô cùng phong phí của mình.
Không ai có thể ngăn cản anh đi vào thị trấn bây giờ và mua một gói. Không thứ chết tiệt nào có thể ngăn cản anh được. Nhưng đằng này nó lại thuộc về lòng tự trọng của mình. Anh đã bỏ thuốc, cũng như anh rời bỏ tờ Tribune rồi mà.
Một khi đã đóng cửa lại phía sau mình thì anh sẽ dứt khoát không mở ra nữa.
Và đó là phần thưởng nhưng cũng là sự trừng phạt đối với một kẻ ngang bướng đáng nguyền rủa như anh.
Anh lại chợt nghĩ đến việc xuống nhà an ủi mình bằng vài gói khoai tây rán hay một chiếc bánh sandwich.
Chính ý nghĩ về thức ăn nhắc anh nhớ ra rằng chỉ vài giờ nữa Reece sẽ đến. Và anh nhớ ra là chiếc ga trải giường vẫn nằm trong máy giặt.
- Chết tiệt !
Anh ra khỏi bàn chạy vội xuống phòng giặt vặn máy sấy khô ga giường rồi quay ra kiểm tra nhà bếp.
Bát đĩa của bữa sáng và bữa tối hôm qua vẫn nằm nguyên trong bồn. Trên bàn la liệt mấy tờ báo địa phương, tờ Chicago Tribune anh đặt mua, sổ ghi chép, bút mực và cả đống thư.
Anh sẽ phải thu dọn, chả mất bao nhiêu công sức cả. Mất chút thời gian dọn dẹp để được bù lại một bữa ăn nóng sốt cũng xứng đáng.
Hơn nữa, con người anh cũng đâu đến nỗi bừa bộn.
Anh xắn tay áo và bắt đầu với đống bát. – Tại sao mình lại vút bừa bộn đồ đạc ở đó nhỉ ? Brody tự hỏi mình khi vặn vòi nước ấm và lấy nước rửa bát. – Đáng lẽ mỗi khi làm xong việc mình phải thu dọn vào ngày chứ.
Anh vừa rửa ráy dọn dẹp vừa ước mình có một chiếc máy rửa bát. Và anh nghĩ đến Reece.
Không biết cô có nhớ lời hẹn với bác sĩ Doc không. Anh còn nhớ như in ánh mắt to đen của cô khi cô bước vào nhà anh buổi tối hôm đó – vừa thoải mái vừa hồi hộp, vừa vui vừa buồn.
Không biết nhìn cô sẽ như thế nào khi nấu ăn ở bếp nhà anh, khi cô làm các món ăn như một nghệ sỹ với đủ thứ hình dạng, màu sắc và sự hài hòa.
Sẽ có mùi vị, hương thơm từ các món ăn cô nấu và cả thân hình cô nữa. Anh sắp được đắm mình trong mùi hương tỏa ra từ cơ thể cô.
Brody xếp chén dĩa lên giá và quay ra với chiếc bàn. Bây giờ anh mới nhận ra là mình chưa hề ăn chung với ai ở nhà. Nếu bác sĩ Doc, Mac hay Rick ghé qua thì họ chỉ ngồi uống bia và ăn bánh quy cây.
Thỉnh thoảng mấy người cùng ngồi chơi bài với nhau, cùng uống bia, ăn bánh và hút thuốc.
Đã có lần anh cùng ngồi uống rượu vang, ăn trứng ốp đến tận hai giờ sáng với một cô nàng từ Los Angeles đến đây trượt tuyết và hai người đã có một đêm đáng nhớ với nhau trên chiếc giường nhỏ của anh.
Nhưng những khoảnh khắc đó vẫn không hề giống như lúc này đây khi anh chuẩn bị có một phụ nữ đến nấu nướng và cùng chia sẻ với anh ở chính chỗ ở của anh.
Brody mang hết giấy tờ vào phòng xếp thành đống chuẩn bị cho vào thùng rác. Anh có vẻ ái ngại khi nhìn chiếc thùng và cây lau nhà nhưng cuối cùng vẫn quyết định cầm lên.
- Không thể bừa bộn được. – Anh lầm bầm với chính mình trong khi lau nhà.
Phải dọn dẹp cả phòng ngủ đề phòng mọi việc diễn ra đúng như anh mong muốn. Hoặc nếu không thì anh cũng sẽ không phải nhìn cảnh lộn xộn đó mỗi đêm không ngủ.
Anh đưa tay xoa mặt và chợt nhớ ra là sáng nay anh đã không cạo râu. Lại có thêm một việc phải làm.
Có thể cô ấy sẽ cần nến. Anh lấy trước ra vài cây. Biết đâu lại có việc cần đến nó, hơn nữa anh phải thừa nhận sẽ rất thú vị khi được ngồi ăn tối với một phụ nữ dưới ánh nến.
Nhưng khi nghĩ đến mấy bông tulip thì anh buộc phải ngừng tay. Không biết bây giờ có phải là mùa của hoa tulip không.
Không được, dứt khoát không được. Ý nghĩ đó thật điên rồ. Một người đàn ông đi mua hoa tặng phụ nữ nhất là loại hoa cô ấy thích thì chắc chắn là phải có thông điệp gì đó rất nghiêm túc kèm theo. Phức tạp và nguy hiểm quá.
Sẽ không mua hoa tulip.
Mà nếu có mua hoa thì anh lại phải mua thêm cái gì đó để cắm trong khi anh thì lại không thích thế.
Gian bếp sạch sẽ là đủ, và nếu cô ấy không thích thì…
- Rượu vang. Khỉ gió…
Anh biết chắc anh chỉ còn bia và một chai Jack Daniel. Vừa định lái xe đi mua thì anh chợt nhớ ra.
Brody móc túi áo lấy cuốn sổ điện thoại và gọi cho cửa hàng rượu.
- Xin chào, Reece Gilmore có đến đó mua rượu vang hôm nay không? Có à? Cô ấy mua… Được rồi. Tôi vẫn khỏe, cám ơn. Hôm nay cửa hàng thế nào? Vậy hà… - Anh đứng dựa vào bệ bếp và nghĩ đến cảnh hai người cùng ngồi ăn tối, uống rượu vang Chemin Blanc và nói chuyện.
Nhưng anh ngay lập tức đứng thẳng người dậy khi nghe người kia nói cảnh sát trưởng có vào cửa hàng và mang theo một bản sao bức vẽ của Doc Wallace.
- Cậu có nhận ra người phụ nữ đó không? Không, tôi xem rồi. Tôi không nghĩ nhìn cô ấy lại giống Penélope Cruz. Không đây Jeff, tôi không nghĩ Penélope Cruz lại đến đây và bị giết. Được thôi, nếu biết chuyện gì tôi sẽ nói lại với cậu. Hẹn gặp lại nhé.
Brody cúp máy và lắc đầu. Có người mang đến sự thoải mái nhưng cũng không ít người chỉ mang đến sự bực bội. Dù sao thì cũng có cái nọ cái kia bù cho nhau.
- Penélope Cruz. – Anh lẩm bẩm và đổ hết thùng nước lau nhà vào bồn.
Sau khi lấy chiếc ga trải giường ra, Brody lục tung nhà mới tìm được hai cây nến nhỏ và một cây nến to ai đó đã cho anh khi đi nghỉ hè nhưng anh chưa dùng đến. Đúng là món quà có ý nghĩa.
Không lãng mạn lắm nhưng có còn hơn không.
Anh mang nến và chiếc ga lên phòng ngủ và định dọn dẹp. Nhưng Brody đã sai lầm chết người khi tự cho phép mình nhìn ra cửa sổ một lát.
Có hai chiếc thuyền buồm đang lướt trên mặt hồ, cánh buồm trắng căng trong gió. Chiếc ca nô của Carl nằm ở bờ phía bắc, có lẽ anh ta đi câu cá. Carl sống chỉ để đi câu cá và nói chuyện phím với Mac.
Rồi cả cô bé nhà Rick cùng với con Moses của nó. Chắc hẳn nó đã tan học. Con chó lao như bay xuống nước đuổi theo quả bóng làm giật mình một chú diệc trắng.
Chú chim bay lên và lao về phía đầm lầy.
Một bức tranh rất đẹp và yên bình.
Có cái gì đó từ hồ nước này khiến anh nhớ đến cuốn sách của mình. Anh nheo mắt nhìn khi Moses bơi vào bờ với quả bóng ngậm chặt trong miệng.
Nếu đó không phải là quả bóng thì…
Anh vứt chiếc ga lên giường và chạy vào phòng làm việc. Anh sẽ phải ghi lại cảnh tượng này. Chỉ ba mươi phút thôi rồi anh sẽ dọn phòng ngủ, đi tắm, cạo râu và mặc bộ quần áo gì đó thật tươm tất.
Hai giờ sau Reece mang một hộp đồ đến đặt ngay trước cửa nhà Brody. Cô gõ cửa thật nhanh và lại quay ra với chiếc hộp thứ hai.
Quay vào cô lại gõ và lần này to hơn. Sự im lặng khiến cô ngạc nhiên dè dặt thử mở cánh cửa.
Cô biết thật ngớ ngẩn khi nghĩ rằng anh đang bị chết đuối trong bồn tắm, bị ngã cầu thang hay bị giết ngay tại nhà. Nhưng cô không thể hoàn toàn gạt bỏ nó ra khỏi đầu.
Trong khi ngôi nhà lại rất im lặng, dường như không có ai ở nhà. Đây không phải là nơi cô thông thạo. Cô không thể cho phép mình tự ý bước vào khi chưa thấy hình ảnh anh nằm đâu đó trên nền nhà máu chảy lênh láng quanh mình.
Nhưng rồi cô vẫn quyết định bước vào và gọi anh thật to.
Có tiếng sàn nhà cọt kẹt phát ra từ phía trên khiến Reece giật mình nắm chặt con dao làm bếp bằng cả hai tay.
- Cái gì đấy? Mấy giờ rồi?
Cảm giác thoải mái như một luồng điện chạy dọc từ đầu cô xuống đến chân. – Khoảng sáu giờ, em gõ cửa nhưng…
- Sáu giờ rồi sao? Chết thật, anh quên mất.
- Không sao, không sao cả. – Cơn đau nhói trong ngực cô bây giờ lại chuyển sang một trạng thái khác khi thấy thái độ của anh hơi khó chịu, bối rối nhưng vẫn rất mạnh mẽ và đàn ông. Giá mà cô có thể làm chủ được đôi chân của mình lúc này thì cô sẽ chạy vụt lên ôm chặt lấy anh.
- Anh muốn kiểm tra xem trời sắp mưa hay không à?
- Không. – Brody có vẻ ngạc nhiên. – Làm sao em biết được khi nào thì trời lại mưa? Anh phải… dọn dẹp một chút. – Tấm ga trải giường chết tiệt. – Em có cần anh giúp đỡ gì không?
- Không, không. Em làm được. Em sẽ bắt đầu làm bữa tối đây. Sẽ mất khoảng hai giờ hoặc ít hơn. Anh tính thời gian làm gì thì làm.
- Được rồi. – Brody ngừng lại một lúc, đứng ngoắc tay vào chiếc đĩa quần jean của mình. – Em làm gì với con dao trên tay thế?
Cô đã quên mình vẫn đang cầm dao trên tay và khi anh hỏi cô cúi xuống nhìn rất ngượng ngùng, bối rối. – Em cũng không biết nữa.
- Vậy thì em nên để nó xuống nếu không anh sẽ không yên tâm mà tắm đâu.
- Vâng.
Cô quay sang để con dao vào hộp và quay lại thì anh đã bỏ đi.
Reece mang cả hai chiếc hộp vào bếp. Cô muốn khóa cửa, rất muốn khóa. Nhưng đây lại không phải là nhà của cô. Anh có biết là để cửa như thế kia thì ai cũng có thể vào được không nhỉ? Tại sao anh có thể để cửa mở toang thế này mà bỏ lên trên đi tắm được.
Trời đất, giá mà cô cũng có được sự tự tin như vậy thậm chí đó là sự ngốc nghếch cũng được.
Nhưng cô biết là cô không có được nên Reece quay ra khóa cửa. Sau khi mang tất cả đồ đạc vào bếp cô khóa cả cửa sau.
Không phải là nhà mình nhưng dù sao thì mình cũng đang ở đây. Cô sẽ không thể tập trung mà làm bữa tối nếu để cửa mở như thế.
Cảm thấy yên tâm hơn, Reece lấy món thịt hầm cô đã chuẩn bị từ trước, đong sữa đổ vào và cho lên bếp đun lại. Con dao cô cũng vừa mua ở cửa hàng – cô đã tiêu tốn phần lớn tiền lương của mình vào các dụng cụ bếp núc. Cô biết như thế là hơi quá nhưng cô không thể làm khác được. Cô lấy tiếp ra một miếng thịt lợn nhúng trong nước xốt pha từ tối hôm qua.
Đặt miếng thịt sang bên, Reece mang chai rượu để vào tủ để giữ hơi lạnh và tiện thể kiểm tra luôn một lượt những thứ mà Brody sẵn có.
Mặc dù đã lường trước nhưng cô vẫn bất ngờ khi nhìn chiếc tủ và thấy thật may mắn khi đã chủ động mua đủ mọi thứ. Chỉ có có hai quả trứng, một lát bơ và vài miếng phomat. Mấy thứ đồ ngâm, sữa của anh đã hết hạn từ rất lâu. Hai quả cam nằm chơ vơ trong thùng hoa quả nhưng không có lấy một nhánh rau dù là chỉ để trang trí bên trong.
Thật thảm hại ngoài sức tưởng tượng.
Nhưng khi rót sữa vào món khoai tây hầm cô thấy có mùi hương nhựa thông. Thì ra anh đã lau nhà trước khi cô đến.
Reece đặt món thịt hầm vào lò và hẹn giờ.
Nửa giờ sau Brody bước vào thì Reece đã làm xong món thịt hầm, thịt nướng và đang đặt ra dĩa. Trên bàn là chén đĩa của anh, mấy cây nến cô mua đến, khăn ăn, ly uống rượu, và chiếc bát nhỏ đựng mấy bông hồng vàng nhỏ xíu.
Rất nhiều mùi thơm, đúng như anh nghĩ. Mùi thơm từ trong lò, mùi tươi mới của mấy loại rau cỏ cô để trên bàn và cả sự kết hợp của cả hai thứ mùi đó chính là Reece.
Cô quay lại và anh không còn thấy sự lo lắng hồi hộp và nỗi buồn trong mắt cô nữa. Ánh mắt cô rất sâu, đen và ấm áp.
- Em nghĩ em… Ôi!
Cô lùi lại một bước khi anh tiến đến sát mình và cảm giác hồi hộp lại xuất hiện khi anh ôm cô nhấc cả người cô lên.
Nhưng anh chỉ cảm thấy sự ấm áp khi anh đặt một nụ hôn lên môi cô, sự ấm áp của cảm giác hồi hộp nơi cô.
Hai tay cô ôm trước ngực ép chặt và anh cảm nhận rõ sự tan chảy của cô.
Anh thả cô ra lùi lại một bước và dịu dàng nói: - Chào em.
- À, chào anh. Em đang ở đâu thế này?
Brody cười rất tươi: - Em muốn mình đang ở đâu?
- Em muốn… ở đây. Em đang định làm một thứ gì đó. À, phải rồi em sẽ pha rượu mactin.
- Em không nói đùa đấy chứ ?
- Hoàn toàn không. – Cô đến tủ lạnh lấy đá bỏ vào hai chiếc ly vừa mang đến và hỏi lại. – Anh không thích rượu mactin hay sao ?
- Tại sao không ? Jess nói em không mua rượu Vodka.
- Jeff nào ?
- Jeff ở cửa hàng rượu.
- Cửa hàng rượu. – Cô gật đầu nhớ lại. – Họ ghi lại cả danh sách các loại rượi em từng đến mua hay sao ? Liệu có bị xem là con nghiện của thị trấn này không đấy ?
- Không, Wes Pritt không cho phép làm chuyện đó. Anh gọi đến để hỏi vì anh nghĩ có thể em đã mua rượu rồi. Như thế anh sẽ không phải mất công vào thị trấn nữa.
- Vâng, như thế cho đỡ tốn. Lúc chuẩn bị mọi thứ để mang đến đây em mới nghĩ đến món rượu mactin này. Em mượn ly và bình trộn rượu của Linda Gail.
Anh đứng nhìn cô đo đếm, lắc, rót và cho thêm mấy quả oliu vào ly rượu. Khi cô đưa cho anh ly rượu Brody vẫn ngạc nhiên chưa hiểu thế nào.
- Anh không uống rượu mactin… không rõ là bao lâu nữa. Nhưng cũng không phải là thứ mà anh có thể gọi ở quán bar Clancy.
- Vậy thì coi như đó là sự bổ sung thứ đồ uống sành điệu của người thành thị cho thị trấn Angel’s Fist này. – Cô cụng ly với anh và cho anh nếm thử.
- Tuyệt vời. – Anh nhấp thêm một ngụm nữa và giơ ly rượu lên phía trước nhìn cô. – Hình như em không phải là em.
- Vậy thì có thể là bất cứ ai. Anh thử món này xem.
Cô đưa ra một đĩa nhỏ bày món gì đó trông giống như cần tây được xếp thành các hình rất phức tạp. – Món gì vậy?
- Tối mật đấy, chỉ là phomat nướng cà chua phơi khô thôi.
Anh khôn thích mùi cần tây tươi nhưng chợt nghĩ mùi rượu vodka có thể sẽ át đi nên quyết định thử một miếng. – Ngon hơn món đậu phọng nhúng bơ mà mẹ anh từng làm rất nhiều.
- Hy vọng như thế. Anh ngồi thưởng thức đi. – cô cầm ly rượu uống thêm một ngụm. – Em sẽ làm món salad.
Anh không ngồi mà đứng xem cô rang hạt thông và bỏ vào xoong mấy thứ lá gì đó.
Từ nhỏ anh đã không thích các món ăn làm từ là như thế này, bây giờ anh lại thấy cô bỏ nó vào rang trên lò. – Em nấu salad hay sao?
- Em đang làm salad bắp cải và rau bina trộn với đậu phộng và phomat Gorgonzola. Em không thể tin được là Mac gọi món Gorgonzola khi nghe em nói qua có một lần. Em muốn làm thử xem thế nào.
- Biết đâu anh ta lại phải lòng em.
- Em sẽ thấy rất may mắn nếu có ai đó phải lòng em vì món Gorgonzola này. Hơn nữa, chú Doc nói em bị thiếu sắt trong khi rau bina rất nhiều chất đó. – cô bật cười trước thái độ hờn ghen của Brody. – anh là người cao lớn. Nếu anh không thích thì không cần ăn cũng được.
- Thế cuộc hẹn của em với bác sĩ Doc như thế nào?
- Chú ấy rất chu đáo và nhẹ nhàng, không có gì đáng để phàn nàn cả. Trong khi nói chuyện cô vẫn điều chỉnh lại ngọn lửa cho vừa phải. – Chú ấy cho rằng em hơi bị suy sụp và thiếu máu nhưng nhìn chung sức khỏe tốt. Em rất không muốn đến thăm bác sĩ nhưng sau khi đi khám chỗ chú Doc về em thấy mọi thứ không đến nỗi tồi tệ như vậy. Khi đến cửa hàng rượu, Jeff nói cảnh sát trưởng cũng đã đến đó và mang theo bức chân dung phác họa.
- Đúng rồi, anh cũng nghe nói thế. Cậu ta còn nhắc đến Penélope Cruz.
Reece hơi mỉm cười. – Vâng, và cảnh sát trưởng còn để một bản copy ở nhà hàng Joanie nhưng chưa thấy có ai rung chuông báo nhận ra cả.
- Em có muốn như thế không ?
- Em cũng không biết thế nào. Một phần em muốn sẽ có ai đó nhìn thấy và nói : nhìn cô ấy giống Sally Jones sống ở phía đông thị trấn. Cô ta đã rất vất vả với người chồng bất hảo của mình. Thế rồi chúng ta sẽ biết, cảnh sát trưởng đến bắt người chồng bất hảo đó và mọi chuyện qua đi.
- Rất nhanh chóng và gọn gàng.
- Gần như vậy. – cô nhấp thêm một ngụm mactin. – Em đã xem hết cuốn sách của anh rồi. Rất vui là anh đã không chôn sống Jack.
- Hắn cũng vậy.
Cô cười to. – Em cũng nghĩ thế. Em còn đánh giá cao anh đã không hoàn toàn biện hộ cho cậu ta. Cậu ta vừa hài hước vừa ma mãnh và không muốn thay đổi. Nhưng em nghĩ Leah có thể thuyết phục cậu ta quay lại với con người vốn có của mình. Anh cũng để cho cô ấy cứu vãn cả người khác nữa. Reece liếc nhìn thăm dò thái độ của Brody. – Dưới con mắt của một độc giả nữ em thấy chi tiết đó thật tuyệt vời và rất phù hợp.
- Rất vui là em thích nó.
- Cũng đủ để em bỏ tiền ra mua một cuốn khác chiều nay. Cuốn Quan hệ máu thịt. – Cô thấy anh nhướng mày có vẻ rất ngạc nhiên. – Anh muốn nói gì ?
- Đó là chuyện bạo lực. Một số cảnh khá sống động nhưng có thể đó không phải là thứ mà em thích.
- Bởi vì em đã trải qua cảnh bạo lực kiểu đó rồi phải không ?
- Có thể nó sẽ tác động mạnh hơn em tưởng đấy.
- Nếu như vậy em sẽ không tiếp tục đọc nữa cũng như anh có thể từ chối món salad rau bina này. – cô kiểm tra lại lửa, kiểm tra xoong nấu và cầm ly mactin lên. – chúng ta đã hẹn nhau đến đây vậy tại sao lại không đốt nến lên và mở rượu ra nhỉ.
- Tất nhiên rồi.
- Anh vừa nói anh phải tạm hoãn cái gì ?
- Em hỏi gì cơ ?
- Anh bảo khi em đến đây anh phải tạm gác lại cái gì cơ mà.
- À, đúng rồi. Brody thắp nến đặt trên chiếc bàn nhỏ xíu bọc giấy nến màu xanh sẫm rất phù hợp với màu khăn ăn mà Reece đã mua. – chỉ là công việc thôi mà.
Đúng là anh chàng kiệm lời. – Có nghĩa là cuốn sách mới của anh đang tiến triển tốt phải không ?
- Ừ, đúng thế. – Anh lấy chai rượu trong tủ, đúng là chai Chenin Blanc như anh quảng cáo hôm ở nhà cô. – Hôm nay quả là một ngày đẹp trời.
- Anh không định nói chuyện về nó à ?
Brody lục ngăn kéo trong bếp tìm cái vặn nút chai nhưng Reece đưa luôn cho anh một chiếc cô mang theo. – Về chuyện gì ?
- Thì cuốn sách của anh chứ còn gì nữa.
Anh phân vân trong khi mở chai rượu còn Reece thì vẫn tiếp tục bỏ thêm rau bina vào xoong. – Anh sắp phải giết cô ấy. Có thể anh đã nói điều này rồi khi chúng ta cùng ở trên con đường đó.
- Vâng đúng rồi. Anh nói tên hung bạo kia sẽ giết cô ấy ở đó rồi ném xác xuống sông.
- Đúng, đúng. Hắn đánh đập, tra tấn cô ấy, làm cho cô ấy sợ hãi nhưng không đẩy cô ấy xuống vực như hắn đã định.
- Cô ấy chạy trốn.
- Cô ấy nhảy xuống nước.
Reece nhìn quanh trong khi gắp những nhánh rau xanh đã mềm và héo ra khỏi xoong.
- Cô ấy nhảy xuống nước. – cô nhắc lại.
Anh không mấy khi nói chuyện về công việc với ai, thậm chí còn cảm thấy khó chịu khi có ai hỏi về chuyện đó. Nhưng lần này anh thấy tự mình phải nói chuyện vói cô, anh muốn biết phản ứng của cô thế nào.
- Mưa vẫn rơi nặng hạt, con đường bị phủ một lớp bùn lầy dày đặc. Người cô ấy bầm tím sưng tấy, hai chân đang chảy máu. Chỉ có hai người ở đó. Không có ai giúp đỡ cô ấy cả. Cô ấy không thể chiến thắng được hắn, hắn khỏe hơn và nhanh hơn rất nhiều. Hắn như thằng điên và cô ấy bỏ chạy. Anh vẫn nghĩ cô ấy sẽ phải chết hoặc ít nhất thì cũng không thể sống đến hết chương tám được. Nhưng có vẻ anh đã sai.
Reece im lặng trộn rau với nước xốt giấm thơm mà cô đã chuẩn bị từ nhà.
- Cô ấy khỏe hơn anh tưởng khi anh gặp cô ấy lần đầu, có sức sống mãnh liệt. Cô ấy nhảy xuống nước vì biết rằng đó là con đường duy nhất và thà cô ấy phải vùng vẫy với cái chết còn hơn là nằm đó để cho hắn giết. Thế rồi cô ấy tìm được đường lên, dòng nước muốn nhấn chìm cô ấy, muốn cuộn xoáy cô ấy đi nhưng cô ấy vẫn tìm được đường lên.
- Vâng, - Reece đồng ý. – Cô ấy rất khỏe.
- Thực ra cô ấy cũng không nghĩ là mình có thể làm được như vậy. Lúc hành động cô ấy chẳng biết suy nghĩ gì cả. Tìm được đường lên, cô ấy bị lạc, người đầy vết thương trong tình trạng cô đơn lạnh giá, nhưng cô ấy còn sống.
- Và cô ấy chấp nhận sống như vậy à ?
- Chuyện đó tùy thuộc vào cô ấy.
Reece gật đầu. Cô bày salad ra dĩa và rắc phomat khô lên. – Cô ấy muốn từ bỏ mọi chuyện và sống an phận như vậy. Nhưng em hy vọng không phải là như thế. Em muốn cô ấy là người chiến thắng. Anh có… quan tâm đến cô ấy không ?
- Anh sẽ không mất thời gian với cô ấy nữa ?
Cô đặt đĩa salad lên bàn cùng với một nhỏ quả oliu. – Anh còn có thời gian ở cùng với tên giết người nữa đúng không ?
- Và anh còn quan tâm đến hắn nữa, nhưng theo một cách khác. Em cứ ngồi xuống đi, anh rất thích nhìn ánh mắt em dưới ánh sáng của nến.
Đúng vậy, ánh mắt của cô trở nên óng ánh vàng dưới ánh nến khi cô ngồi xuống. – Anh thử món salad này xem. Anh không thích nó cũng không làm em buồn lòng đâu.
Brody miễn cưỡng thử một miếng và nhướng mắt nhìn cô. – Mùi lạ quá. Anh vốn không thích mùi cần tây mà cả rau bina nữa. Làm gì có ai thích nổi loại đó. Anh cũng không phải là người hay thay đổi đâu.
Reece mỉm cười : - Nhưng anh thích cần tây và rau bina của em.
- Đúng vậy. Hình như anh thích tất cả những gì em để trước mặt anh.
- Dù sao thì cũng không phụ lòng em nấu cho anh. – cô khều vài cọng salad và hài hước. – Để tăng lượng sắt trong máu đây.
- Em đã nghĩ lại về chuyện viết một cuốn sách nấu ăn chưa ?
- Thực ra em cũng đã nghĩ đến chuyện đó tối hôm qua sau khi hết ca làm.
- Có phải vì thế mà nhìn em mệt mỏi thế kia không ?
- Đó không phải là câu hỏi phù hợp khi anh vừa nói anh thích nhìn ngắm em dưới ánh nến.
- Đó là ánh mắt em, như thế không có nghĩa là anh không nhận ra em mệt mỏi.
Đúng là anh ấy nhận ra, anh ấy nói luôn luôn thực thà với mình mà. Cứ nói thẳng ra sẽ tốt hơn là lời nói dối lịch sự.
- Em không ngủ được, nhưng dù sao cũng còn có cái đề nghĩ đến. Em đang muốn đặt tên cuốn sách là Người sành ăn giản dị.
- Được đầy.
- Anh có tiêu đề nào hay hơn không ?
Anh vẫn tiếp tục ăn và cảm thấy vui vui khi thấy giọng nói của Reece có vẻ khó chịu. – Để anh nghĩ xem thế nào. Sao em lại mất ngủ.
- Làm sao em biết được. Bác sĩ có cho em mấy loại trà để em uống thử.
- Tình dục cũng là một thứ thuốc an thần tốt đấy.
- Có thể, nhất là khi bạn tình của anh không đáp ứng được thì anh thậm chí còn có thể tranh thủ ngủ một giấc trong khi làm chuyện đó.
- Anh hứa sẽ không ngủ đâu.
Reece không nói gì thêm mà chỉ ngồi thưởng thức món salad.
Cô không tin tưởng để anh cắt món thịt hầm mà chính tay cô tự làm trong khi hầm món nấm. Brody không cự lại vì anh thấy mùi thịt bay ra thơm ngoài sức tưởng tượng và anh nghĩ ngay đến món khoai tây hầm ăn cùng với nó.
Reece dội nước xốt hollandaise lên từng lát thịt.
- Chúng ta phải làm một thỏa thuận với nhau mới được. – Brody nói trong khi xẻ thịt.
- Thỏa thuận gì ?
- Được rồi, anh sẽ nói ngay đây mà. – Anh bắt đầu nếm món thịt. – Anh mới nghĩ ra thôi, chúng ta sẽ trao đổi. Đổi quan hệ lấy thức ăn.
Reece nhướng mày, bặm môi vẻ suy nghĩ. – Hay đấy nhỉ, như thế có nghĩa là đằng nào anh cũng có lợi.
- Em cũng vậy. Nếu em không đồng ý đổi chuyện quan hệ thì có thể đổi lấy công việc vặt cũng được, công việc của đàn ông. Anh sẽ sơn lại căn hộ của em, còn em sẽ nấu cơm cho anh ăn.
- Như thế thì còn được.
Brody nếm thử món khoai tây. – Trời đất, phải phong thánh cho em mất thôi. Người sành ăn bình dân ạ.
- Thánh Reece, người sành ăn bình dân phải không ?
- Không, đó là đầu đề cuốn sách của em. Người sành ăn bình dân. Nó không hề đơn giản tầm thường mà trái lại rất tuyệt vời. Nhưng nó cũng cho em thấy không phải vất vả và lao tâm khổ tứ mới có được. Người sành ăn ở đây thể hiện phong cách sống của con người chứ không đơn thuần là họ lấy việc ăn uống để chứng tỏ mình.
Reece hơi ngả người ra sau. – Đầu đề đó hay hơn đấy, có tính khái quát hơn đầu đề em định đặt.
- Anh là dân chuyên nghiệp mà.
- Anh ăn món nấm đi. – Reece nhắc.
- Vâng, thưa mẹ. Nhưng xin mẹ đừng nghĩ đến việc thu dọn thức ăn thừa nhé.
- Anh nhắc nhở đúng lúc lắm.
Anh ngồi ăn, uống và ngắm cô. Thỉnh thoảng do mải ăn mà anh quên cả việc nói chuyện.
- Reece này ?
- Hừm, anh nói gì ?
- Đôi mắt, đó chính là đôi mắt. Nó hút hồn anh. Nhưng còn những bộ phận khác thì sao nhỉ ? Cũng rất hấp dẫn dưới ánh nến.
Lại một điều bất ngờ, cô nghĩ. Anh luôn tìm ra những điều bất ngờ. Cô mỉm cười và để cho ánh sáng sưởi ấm cả hai người khi ăn.