Thiên Thần Hộ Mệnh

Chương 6

Jade dùng mu bàn tay lau nước mắt trên mặt. “Hẳn là bằng cách nào đó chúng đã tìm ra thân thế thực sự của anh rồi”, nàng thì thào. “Khi bước vào quán rượu đó, tôi đã tưởng anh là Pagan... nhưng hẳn chúng đã biết hết rồi, Caine ạ. Nếu không thì sao chúng lại đốt nhà của anh chứ?” Caine bước về phía Jade và quàng tay qua vai nàng. Anh dẫn nàng quay lại phòng khách. “Hẳn Monk sẽ chẳng nói gì với chúng”, anh khẳng định. “Ta không biết làm sao chúng có thể... đừng bận tâm, Jade ạ, giờ thì không giải thích vòng vo nữa, ta cần biết mọi chuyện.”

“Tôi sẽ nói với anh bất cứ điều gì anh muốn biết”, nàng nói.

Lyon theo hai người họ vào phòng khách. Anh đóng cửa lại rồi ngồi đối diện với ghế trường kỷ. Caine nhẹ nhàng đẩy Jade ngồi xuống cạnh mình.

Jade nhìn Lyon và nói. “Tôi nghĩ tối qua chúng tôi đã cắt đuôi bọn chúng lúc nhảy xuống sông Thames. Có lẽ, nếu anh bảo Perry giả vờ tiếp tục tìm kiếm Caine, thì bất kỳ ai đang theo dõi cũng sẽ cho rằng anh không biết chúng tôi đang ở đâu.”

Lyon nghĩ đó là một kế hoạch xuất sắc. Anh ngay lập tức đồng ý ra ngoài tìm cậu bé người hầu.

Ngay khi Lyon rời khỏi phòng, Jade liền quay sang Caine. “Tôi không thể ở cùng anh. Giờ tôi đã hiểu điều đó. Chúng sẽ giết anh để bắt được tôi. Tôi đã cố không thích anh, Caine ạ, nhưng tôi đã thất bại. Tôi sẽ rất đau lòng nếu anh bị thương.”

Nói rồi nàng cố bỏ đi nhưng Caine không cho nàng cựa quậy. Anh ôm nàng chặt hơn và kéo nàng sát vào mình. “Ta cũng đã cố không thích em”, anh thì thầm, rồi hôn vào tóc nàng trước khi tiếp tục. “Nhưng ta cũng đã thất bại. Dường như hai ta đã mắc kẹt với nhau rồi, cưng ạ.”

Họ nhìn nhau một lúc lâu, cuối cùng Jade lên tiếng. “Caine này, chuyện này không khác thường sao?”

“Là chuyện gì?” Anh hỏi lại bằng giọng thì thầm y hệt nàng.

“Anh vừa mới mất nhà, lúc này cả hai ta đều ở trong hoàn cảnh hiểm nguy trùng trùng và tất cả những gì tôi muốn là anh sẽ hôn tôi. Chuyện đó không khác thường sao?”

Anh lắc đầu, hai tay ôm lấy mặt nàng. “Không”, anh trả lời. “Ta cũng muốn hôn em.”

“Thật chứ?” Nàng mở tròn mắt. “Chà, thế không phải là...”

“Chuyện chết tiệt nhất ư?” Anh thì thầm cúi xuống.

“Phải”, nàng thở ra trên miệng anh.

“Chuyện này đúng là chuyện chết tiệt nhất.”

Thế rồi miệng anh chiếm hữu miệng nàng, kết thúc cuộc nói chuyện. Ngay lập tức Jade quàng tay quanh cổ anh. Caine khẽ đẩy cằm nàng lên, ép nàng hé miệng ra và khi nàng tuân theo những gì anh muốn, lưỡi anh liền lách vào trong.

Anh chỉ định nếm nàng thật nhanh, nhưng nụ hôn nhanh chóng vượt khỏi tầm kiểm soát. Miệng anh di chuyển trong miệng nàng với sự kiên quyết dữ dội.

Anh không thể có đủ từ nàng.

“Trời ạ... Caine này, giờ không phải là lúc để...”

Câu nói nửa chừng của Lyon cất lên từ ngưỡng cửa và anh sải bước về phía chiếc ghế tựa. Anh nhận thấy ông bạn Caine của mình miễn cưỡng dừng nụ hôn với Jade. Nhưng Jade lại không mang vẻ lưu luyến đó, nàng xô người khỏi Caine với tốc độ đáng kinh ngạc.

Nàng đỏ bừng mặt lén nhìn Lyon. Vì anh đang cười toe toét, nên nàng dồn toàn bộ sự tập trung vào mình. Thế rồi nàng nhận ra mình đang nắm chặt tay Caine trên ngực, liền lập tức quăng cánh tay đó sang một bên.

“Thưa ngài, ngài đã quên mất địa vị của mình mất rồi”, nàng buộc tội.

Caine quyết định không nhắc nàng rằng ban đầu chính nàng mới là người nêu ra chủ đề hôn hít.

“Tôi nghĩ giờ là lúc thích hợp nhất để nghe cô ấy giải thích”, Lyon nói bằng giọng ra lệnh, rồi khi thấy giọng nói oang oang của mình khiến Jade giật mình, anh liền bảo cô bằng giọng nhẹ nhàng hơn nhiều. Chúa ơi, nàng mới rụt rè làm sao. “Jade này, sao cô không kể cho chúng tôi nghe về vụ cháy đầu tiên đi?”

“Tôi sẽ cố”, nàng trả lời, mắt vẫn nhìn xuống. “Nhưng ký ức về chuyện đó vẫn khiến tôi rùng mình. Xin đừng nghĩ tôi là người yếu đuối”, nàng ngẩng lên nhìn Caine. “Tôi thực sự không yếu đuối chút nào.”

Lyon gật đầu. “Vậy chúng ta có thể bắt đầu chứ?” Anh hỏi. “Jade này, trước khi kể cho chúng tôi nghe về những vụ cháy, sao cô không nói sơ lược một chút về thân thế của mình?”

“Cha tôi vốn là Bá tước Wakerfields. Nathan, anh trai tôi, giờ đang mang tước vị đó, dĩ nhiên là cùng với vô số người khác. Cha tôi qua đời khi tôi lên tám. Tôi nhớ lúc đó ông đang trên đường đến London để gặp một người khác. Lúc cha đến tạm biệt thì tôi đang ở trong vườn.” “Nếu khi đó em còn quá nhỏ, vậy làm thế nào em nhớ được?” Caine hỏi.

“Cha đã rất phiền muộn”, nàng trả lời. “Cha làm tôi hoảng sợ và tôi nghĩ đó chính là lý do vì sao tôi nhớ chuyện đó rõ ràng như thế. Cha cứ đi đi lại lại trên lối đi, hai tay chắp sau lưng và dặn tôi mãi rằng nếu có chuyện gì xảy đến với cha, Nathan và tôi sẽ đến ở với bác Harry bạn cha. Cha quá cương quyết bắt tôi để ý đến những lời dặn dò đến nỗi cha cứ nắm chặt lấy vai tôi mà lắc. Còn tôi lại có hứng thú hơn với những thứ nữ trang rẻ tiền mà tôi muốn cha mua về”, giọng nàng đượm vẻ bâng khuâng nuối tiếc. “Lúc đó tôi còn quá nhỏ.”

“Giờ em vẫn còn nhỏ”, Caine xen vào.

“Tôi không cảm thấy mình còn nhỏ nữa”, nàng thừa nhận, rồi vươn thẳng vai và nói tiếp. “Mẹ tôi qua đời khi tôi vẫn còn ẵm ngửa, thế nên tôi chẳng nhớ gì về mẹ cả.”

“Chuyện gì đã xảy ra với cha em?” Caine hỏi.

“Cha qua đời trong một vụ tai nạn xe ngựa.”

“Vậy là ông ấy đã có linh cảm từ trước?” Lyon hỏi.

“Không, cha có kẻ thù.”

“Và cô tin rằng kẻ thù của cha cô giờ đang đuổi theo cô ư? Đó có phải là lý do khiến cô sợ hãi không?” Lyon hỏi.

Nàng lắc đầu thốt lên, “Không, không, tôi đã chứng kiến một vụ giết người. Những kẻ sát nhân đã nhìn thấy tôi. Lý do duy nhất tôi kể cho hai người nghe về cha tôi là vì anh đã yêu cầu tôi nói về... thân thế của tôi. Đúng vậy, Lyon ạ, đó chính là lời anh nói”.

“Xin lỗi”, Lyon nói. “Tôi không định kết luận bừa như thế.”

“Chuyện gì đã xảy ra sau khi cha em qua đời?” Caine hỏi. Đột nhiên anh thấy mình hơn hẳn tên bạn thân, vì trông Lyon lúc này hoàn toàn hoang mang và bối rối. Thật dễ chịu khi biết rằng anh không phải là người duy nhất bị rối tung khi ở cạnh Jade. Dễ chịu chết đi được.

“Sau lễ tang, bác Harry đến đón chúng tôi. Khi mùa hè đã qua, ông ấy đưa Nathan quay lại trường học. Bác Harry biết cha hẳn sẽ muốn anh trai tôi hoàn tất việc học hành. Tôi ở lại với bác tôi. Ông ấy không thực sự là bác tôi, đến giờ đối với tôi thực ra ông ấy giống một người cha hơn. Dù sao đi nữa, ông ấy đã đưa tôi về hòn đảo của mình, một nơi lúc nào cũng ấm áp và yên bình. Bác Harry rất tốt với tôi. Ông chưa bao giờ kết hôn, hai người biết đấy, và tôi thì như con gái của ông vậy. Chúng tôi rất hợp nhau. Nhưng tôi vẫn nhớ anh trai tôi. Trong suốt những năm qua, Nathan chỉ có thể đến thăm chúng tôi một lần.”

Khi nàng dừng lại và nhìn Caine bằng ánh mắt trông chờ, anh liền nhẹ nhàng giục nàng tiếp tục. “Và rồi chuyện gì đã xảy ra?”

“Dĩ nhiên là tôi quay lại Anh quốc để có thể gặp Nathan. Tôi cũng muốn thăm lại ngôi nhà của cha tôi. Nathan đã sửa sang nó đôi chút.”

“Và?” Lyon hỏi khi nàng lại im lặng. “Nathan gặp tôi ở London. Chúng tôi đi thẳng về ngôi nhà ở nông thôn và trải qua một tuần kỳ diệu tìm hiểu về nhau. Sau đó anh ấy bị gọi đi vì một chuyện cá nhân quan trọng.”

“Em có biết chuyện đó là gì không?” Caine hỏi.

Nàng lắc đầu. “Tôi không biết toàn bộ chuyện. Một người đưa thư đem đến cho Nathan một lá thư. Sau khi đọc xong, anh trai tôi trở nên vô cùng bực bội. Anh ấy bảo tôi là anh ấy phải quay lại London và sẽ về nhà trong hai tuần nữa. Bạn thân của anh ấy đang gặp rắc rối. Đó là tất cả những gì anh ấy nói với tôi, Caine ạ. Nathan là người đáng kính. Anh ấy sẽ chẳng bao giờ quay lưng lại với một người bạn đang cần sự giúp đỡ và tôi sẽ chẳng bao giờ muốn anh ấy làm thế.”

“Vậy là cô bị bỏ lại một mình?” Lyon hỏi. “Ôi Chúa ơi, không phải thế. Nathan có cả một đội quân người làm ở cơ ngơi của anh ấy. Quý bà Briars... bà ấy là một người bạn thân của cha tôi... chà, bà ấy thuê người làm và thậm chí còn giúp Nathan tu sửa ngôi nhà nữa. Bà ấy từng muốn nuôi dạy chúng tôi, hai người biết đấy, và sẵn sàng thỉnh cầu tòa án để được làm người giám hộ. Thế rồi Harry đưa chúng tôi đi xa và bà ấy không thể tìm thấy chúng tôi. Tôi sẽ phải đến gặp bà ấy ngay sau khi chuyện này được giải quyết. Dĩ nhiên, trước đó thì tôi không dám đâu. Chúng hẳn sẽ thiêu trụi nhà bà ấy nếu chúng...”

“Jade, em lại lạc đề rồi”, Caine xen vào. “Thật à?”

Anh gật đầu.

“Tôi xin lỗi. Tôi nói đến đâu rồi?”

“Nathan đi London”, Lyon nhắc nàng. “Phải”, nàng đáp lời. “Giờ tôi mới nhận ra mình đã làm một điều ngu ngốc. Ở trên đảo của mình, tôi có thể đến rồi đi theo ý muốn. Tôi chưa từng phải lo đến chuyện có người hộ tống. Tôi quên mất Anh quốc không giống vậy chút nào. Ở đây, tất cả mọi người đều phải khóa cửa. Dù sao đi nữa, lúc ra ngoài tôi đang trong tình trạng vội vã, tôi không hề nhìn xuống chân, hai người biết đấy, và gót giày của tôi bị vướng trên cầu thang. Tôi đã bị lộn nhào và đầu bị đập vào nắm đấm trên tay vịn cầu thang.”

Nàng dừng lại, chờ nghe những lời thông cảm từ phía hai người đàn ông. Khi họ vẫn chỉ tiếp tục nhìn nàng trông đợi, nàng kết luận là sẽ chẳng người nào lên tiếng. Nàng ném cho cả hai ánh mắt bất bình vì đã quá vô tâm, rồi tiếp tục kể. “Khoảng một giờ sau đó, sau khi đầu đã hết ong ong vì cú ngã, tôi đã một mình ra ngoài đi dạo. Tôi nhanh chóng quên đi cảm giác đau đớn nhức nhối và vì hôm đó là một ngày tuyệt đẹp, nên tôi cũng quên luôn thời gian. Tôi vừa định ngắm nghía bên trong cái nhà thờ xinh xắn đó thì bỗng nghe thấy tiếng huyên náo và đó là lúc tôi thấy người đàn ông xấu số bị ném xuống đất.”

Nàng hít vào thật sâu rồi tiếp tục. “Tôi hét lên và bỏ chạy. Nhưng rồi tôi bị lạc đường và cuối cùng tôi đã ở trên con dốc ngay phía trên khu mộ của cha mẹ mình. Đó là lúc tôi nhìn thấy bọn chúng lần nữa.”

“Vẫn là những kẻ đó à?” Lyon hỏi. Anh đang chồm hẳn người về trước, hai khuỷu tay chống lên đầu gối.

“Phải, chính xác là những kẻ đó”, Jade trả lời, giọng nàng có vẻ lúng túng. “Hẳn chúng đã kết luận là đuổi theo tôi chẳng đáng gì và chúng rất... bận rộn.”

“Chúng đang làm gì?” Caine hỏi.

Nàng không trả lời anh ngay lập tức. Một linh cảm tự dưng thắt chặt quanh trái tim anh. Lúc này tay nàng đang siết chặt tay anh. Caine không nghĩ nàng nhận ra hành động đáng chú ý đó.

“Đào bới”, cuối cùng nàng cũng trả lời. “Chúng đào mộ ư?” Lyon hỏi, giọng có vẻ ngờ vực.

“Phải.”

Caine không thể hiện phản ứng ra ngoài, còn Lyon trông như thể không tin nàng. Nàng nghĩ thật kỳ cục, khi nói dối thì cả hai bọn họ cùng dễ dàng chấp nhận, nhưng giờ khi nàng đang nói thật, thì đó lại là chuyện hoàn toàn khác hẳn.

“Đó hoàn toàn là sự thật”, nàng quay sang Lyon. “Tôi biết chuyện này nghe thật hoang đường, nhưng tôi biết mình đã thấy những gì.”

“Được rồi”, Caine trả lời. “Chuyện gì xảy ra tiếp theo?”

“Tôi lại bắt đầu hét lên”, nàng kể tiếp, “Ồ, tôi nhận ra đáng lẽ mình không nên gây ra tiếng động, vì lúc này tôi lại làm chúng để ý mất rồi. Nhưng vì quá nổi giận nên tôi không thể suy nghĩ thấu đáo được. Cả ba gã đó cùng ngẩng đầu lên nhìn tôi. Gã mặc bộ đồ sặc sỡ cầm một khẩu súng. Thật lạ, nhưng dường như tôi không thể cựa quậy cho đến khi tiếng súng vang lên. Lúc đó thì tôi chạy nhanh như chớp. Hudson, quản gia của Nathan, khi đó đang làm việc trong thư viện. Tôi kể ông ta nghe những gì đã xảy ra, nhưng đến khi ông ấy giúp tôi bình tĩnh trở lại và hiểu hết toàn bộ câu chuyện, thì trời đã quá tối không thể đi tìm những kẻ kia được nữa. Chúng tôi phải chờ đến sáng hôm sau.”

“Các nhà chức trách có biết không?”

Nàng lắc đầu thừa nhận. “Đây là điểm mà câu chuyện trở nên hơi kỳ lạ. Sáng hôm sau, Hudson cùng vài người khỏe mạnh đi tìm xác người đàn ông mà tôi đã thấy bị quăng xuống từ trên mái nhà. Hudson không cho tôi theo cùng vì tôi vẫn còn quá phiền muộn.”

“Dĩ nhiên rồi”, Caine đồng ý.

“Phải”, nàng thở dài trả lời. “Khi Hudson và những người kia quay lại, họ đã cố tỏ ra tử tế như anh lúc này, Caine ạ, nhưng họ phải nói với tôi sự thật.”

“Sự thật nào?”

“Họ không tìm được cái xác nào. Mấy ngôi mộ cũng không hề bị chạm tới.”

“Thế nên họ tin rằng cô chỉ...”

“Tưởng tượng, phải không Lyon?” Nàng cắt ngang. “Phải, tôi chắc chắn họ tin thế. Vì là người làm của Nathan nên họ không dám bảo tôi rằng họ nghĩ tôi bị... quẫn trí, nhưng vẻ mặt của họ đã nói lên điều đó. Ngay lập tức tôi quay lại khu mộ để tự mình kiểm tra. Cơn mưa gió tối hôm trước quá dữ dội, nhưng ngay cả thế thì mặt đất trông cũng chẳng giống như đã bị cuốc xẻng chạm đến.”

“Có thể bọn chúng mới chỉ bắt đầu đào thì em đã chen ngang”, Caine gợi ý.

“Phải, chúng mới chỉ bắt đầu”, nàng thừa nhận. “Tôi sẽ không bao giờ quên nét mặt của bọn chúng.”

“Kể cho chúng tôi nghe phần còn lại đi”, Caine gợi ý.

“Tôi mất cả ngày hôm đó cố hiểu xem động cơ của chúng là gì. Thế rồi tôi đến gặp Hudson và bảo ông ấy đừng làm Nathan bận tâm về chuyện này. Tôi nói dối viên quản gia và bảo ông ta là tôi tin chắc ánh hoàng hôn đã khiến tôi nhìn nhầm. Tôi phải nói với hai người rằng trông Hudson cực kỳ nhẹ nhõm. Dĩ nhiên ông ấy vẫn còn lo lắng, vì tôi đã ngã từ trên cầu thang xuống và bị đập đầu rất mạnh.”

“Jade, liệu chuyện này có thể chỉ là do cô...” Lyon lên tiếng.

“Tưởng tượng?” Caine xen vào, rồi lắc đầu. “Tối qua có ít nhất năm tên đã đuổi theo bọn tôi. Không, chuyện này không phải do cô ấy tưởng tượng.”

Nàng ném cho Lyon ánh mắt nghi ngờ. “Anh không tin tôi, đúng không?”

“Giờ thì tôi tin rồi”, Lyon trả lời. “Nếu có kẻ săn lùng cô, vậy ắt là cô đã thực sự nhìn thấy gì đó. Sau đó chuyện gì xảy ra?”

“Tôi không chịu thua”, nàng nói với anh, rồi cố xếp hai tay ngay ngắn trong lòng và chỉ đến khi đó nàng mới nhận ra mình đang níu chặt lấy tay Caine, liền vội đẩy anh ra. “Tôi có thể trở nên vô cùng bướng bỉnh. Và vì thế sáng hôm sau, một lần nữa tôi quyết định phải ra ngoài tìm bằng chứng.”

Lyon mỉm cười với Caine, thừa nhận. “Tôi hẳn sẽ làm điều tương tự.”

“Đó là sáng hôm nào?” Caine hỏi.

“Sáng qua”, nàng giải thích. “Tôi cưỡi ngựa ra ngoài. Nhưng tôi đã không đến được khu mộ của cha mẹ. Chúng đã bắn chết con ngựa khi tôi vẫn đang ngồi trên lưng nó.”

“Chúng làm gì cơ?” Caine gần như quát lên.

Nàng hài lòng trước phản ứng choáng váng của anh và gật đầu khẳng định lại. “Chúng đã giết con ngựa tốt của Nathan. Tôi không thể diễn tả cho hai người biết anh trai tôi sẽ đau buồn thế nào khi phát hiện ra con chiến mã yêu quý của mình đã chết. Chuyện này sẽ làm trái tim anh ấy tan nát.”

Caine với lấy chiếc khăn tay vì cho rằng nàng lại sắp sửa khóc òa lên. “Rồi chuyện gì đã xảy ra?” Anh hỏi.

“Dĩ nhiên là tôi lao người xuống đất. Tôi đã rất may mắn vì không bị gãy cổ, mà chỉ bị vài vết xước không đáng kể. Chắc chắn anh đã thấy mấy vết thâm tím trên vai và tay tôi lúc anh lẻn vào phòng tôi tối qua.” Nàng quay sang nhìn Caine chờ anh trả lời. “Ta không thấy”, anh khẽ nói. “Và ta cũng không lẻn vào phòng em.”

“Làm sao anh có thể không nhận thấy mấy vết bầm của tôi cơ chứ?”

“Ta đâu có nhìn vai em.”

Nàng có thể cảm thấy mình đỏ mặt lần nữa, miệng lắp bắp. “Chà, lẽ ra anh nên nhìn vai tôi. Một quý ông hẳn sẽ ngay lập tức phát hiện ra những vết bầm của tôi.” Caine mất kiên nhẫn. “Jade à, kể cả một tên hoạn cũng không...”

“Anh muốn nghe câu chuyện còn lại hay không nào?”

“Có”, anh trả lời.

“Sau khi chúng bắn con ngựa, tôi đã chạy thẳng về nhà. Tôi không biết chúng có đuổi theo hay không. Lúc đó tôi rất bực bội. Những chuyện kiểu này trước đây chưa từng xảy ra với tôi. Tôi đã sống một cuộc đời an toàn.”

Dường như nàng cần sự đồng tình. “Ta cũng tin chắc như thế”, Caine ủng hộ.

“Tôi lại tìm Hudson và kể ông ấy nghe chuyện đã xảy ra. Tôi có thể nói luôn là ông ấy lại thấy khó tin tôi. Ông ấy cứ cố ép tôi uống trà. Tuy nhiên, lần này tôi đã có bằng chứng.”

“Bằng chứng ư?” Caine hỏi.

“Con ngựa chết, thưa ngài”, nàng kêu lên. “Làm ơn chú ý vào câu chuyện đi.”

“Dĩ nhiên rồi”, anh đáp lại. “Con ngựa chết. Vậy Hudson có xin lỗi em khi em chỉ cho ông ta con ngựa chết không?”

Nàng vừa cắn môi một lúc lâu vừa nhìn anh chằm chằm, cuối cùng nàng nói, “Không hẳn thể”.

“Không hẳn thể nghĩa là sao?” Lyon cất tiếng hỏi.

Jade quay sang Lyon. “Tôi biết anh sẽ thấy chuyện này khó tin, nhưng khi chúng tôi đến chỗ con ngựa đã ngã xuống thì... chà, nó đã biến mất.”

“Không, tôi không thấy chuyện đó khó tin”, Lyon dài giọng, rồi lại ngả người ra ghế. “Cậu thì sao, hả Caine?”

Caine mỉm cười. “Chuyện đó cũng hợp lý như những điều khác mà cô ấy đã kể với chúng ta.”

“Hudson kiên quyết quay về chuồng ngựa”, nàng tiếp tục. “Ông ấy tin rằng chúng tôi sẽ thấy con ngựa đã tự tìm được đường về nhà.”

“Và ông ta đoán đúng chứ?” Caine hỏi. “Không. Đám gia nhân đã lùng sục khu đất hết cả buổi sáng nhưng họ không tìm được con ngựa. Nhưng có một vết xe ngựa còn mới đi về phía nam. Anh có biết tôi nghĩ chuyện gì đã xảy ra không, hả Caine? Tôi nghĩ bọn chúng đã bỏ con ngựa lên xe và đưa nó đi. Anh nghĩ sao về khả năng đó?”

Nàng tỏ vẻ vô cùng háo hức khiến anh thấy hơi có lỗi khi buộc phải làm nàng thất vọng. “Rõ ràng em không hề biết một con ngựa trưởng thành sẽ nặng đến thế nào, Jade ạ. Em có thể tin lời ta rằng phải cần đến ba người đàn ông mới nhấc được nó lên.”

“Khó”, Lyon xen vào. “Nhưng không phải là không thể.”

“Có thể con ngựa chỉ bị thương ngoài da và bỏ đi mất”, Caine nói.

“Một vết thương ngoài da giữa hai mắt ư? Tôi nghi ngờ chuyện đó.” Nàng rên lên thất vọng. “Nathan cũng sẽ đau lòng lắm khi biết chuyện về ngôi nhà và chiếc xe ngựa cho mà xem.”

“Ngôi nhà ư? Chuyện quái quỷ gì xảy ra với ngôi nhà của hắn?” Caine lẩm bẩm. “Quái quỷ thật, ta ước gì em kể chuyện này theo đúng trình tự diễn biến, Jade ạ.” “Tôi tin là cuối cùng cô ấy đã đến với những vụ cháy”, Lyon nói.

“Ngôi nhà ư, nó bị thiêu rụi luôn”, Jade đáp trả.

“Ngôi nhà bị cháy khi nào?” Caine thở dài mệt mỏi. “Trước hay sau khi con ngựa bị giết?”

“Gần như ngay sau đó”, nàng giải thích. “Hudson đã ra lệnh chuẩn bị xe ngựa của Nathan sẵn sàng cho tôi. Tôi đã quyết định quay lại London để tìm Nathan. Tôi tự lo được và cảm thấy phát ốm với cách xử sự của đám gia nhân nhà anh ấy. Họ cứ lảng vảng quanh tôi, nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ quái. Tôi biết Nathan sẽ giúp tôi giải quyết câu đố này.”

Nàng không nhận ra mình đã cao giọng cho đến khi Caine vỗ lên tay nàng và nói, “Bình tĩnh nào cưng, và kể nốt đi”.

“Anh đang nhìn tôi giống hệt kiểu mà Hudson... ồ, thôi vậy, tôi sẽ kể nốt. Tôi đang trên đường quay lại London thì gã người hầu hét lên là nhà của Nathan đã bốc cháy. Anh ta có thể thấy khói bay mù mịt đỉnh đồi. Dĩ nhiên chúng tôi ngay lập tức quay về, nhưng khi đã về đến nhà... chà, thì đã quá muộn. Tôi ra lệnh cho gia nhân lên đường đến ngôi nhà của Nathan ở London.”

“Rồi em lại lên đường đi London tiếp ư?” Caine hỏi. Anh lơ đãng xoa nhẹ gáy nàng. Cảm giác thật tuyệt vời khiến Jade không muốn bảo anh dừng lại.

“Chúng tôi đi theo đường chính, nhưng khi rẽ sang một góc quanh thì đã thấy bọn chúng đang đứng chờ. Người đánh xe quá hoảng sợ, anh ta đã bỏ chạy.”

“Đồ con hoang.” Lyon thốt lên, còn Caine gật đầu đồng ý.

“Tôi không đổ lỗi cho anh ta”, Jade bào chữa. “Anh ta quá sợ hãi. Người ta hay làm những việc... kỳ quặc khi họ hoảng sợ.”

“Có vài người như thế”, Caine đồng ý.

“Kể chúng tôi nghe chuyện xảy ra sau đó đi.” Lyon nói.

“Chúng chẹn cửa và châm lửa đốt xe ngựa”, nàng trả lời. “Tôi đã vùng vẫy thoát được ra ngoài qua ô cửa sổ có khung yếu. Nathan đã bỏ khá nhiều tiền cho chiếc xe đó, nhưng nó chẳng cứng cáp chút nào. Tôi đã khá dễ dàng đá bung bản lề ra khỏi khung cửa. Nhưng tôi không nghĩ sẽ kể lại chuyện đó với anh trai tôi, vì nó sẽ chỉ làm anh ấy đau buồn hơn... dĩ nhiên là trừ khi anh ấy định thuê lại cái xưởng đó.”

“Em lại lạc đề rồi”, Caine nói.

Lyon mỉm cười thừa nhận. “Cô ấy nhắc tôi nhớ đến Christina. Jade này, sao cô không giúp tôi tìm Christina đi? Cô ấy sẽ xếp hành lý cho cô đem theo.”

Jade cảm thấy như mình vừa được ban lệnh ân xá. Ruột gan nàng như đang bị buộc thắt lại. Nàng thấy như mình vừa phải sống lại nỗi kinh hoàng.

Không phí chút thời gian nào, nàng ngay lập tức rời khỏi phòng.

“Thế nào, Caine?” Lyon hỏi khi hai người họ chỉ còn lại với nhau. “Cậu nghĩ sao?”

“Tối qua thực sự đã có kẻ đuổi theo bọn tôi”, Caine nhắc nhở Lyon.

“Cậu tin câu chuyện của cô ấy chứ?”

“Cô ấy đã thấy điều gì đó.”

“Tôi không hỏi cậu chuyện đó.”

Caine chậm rãi lắc đầu. “Không một lời nào”, anh thừa nhận. “Còn cậu?”

Lyon lắc đầu. “Đó là câu chuyện bất hợp lý nhất mà tôi từng nghe. Nhưng mẹ kiếp, nếu cô ấy nói thật, chúng ta sẽ phải giúp cô ấy.”

“Nếu cô ấy nói dối?” Caine hỏi, trong đầu đã đoán ra câu trả lời.

“Thì tốt hơn hết cậu phải cảnh giác đề phòng.”

“Lyon, cậu không nghĩ rằng...”

Lyon không để anh nói hết câu mà cắt ngang. “Tôi sẽ nói với cậu những gì tôi biết. Thứ nhất, cậu đang không khách quan. Tôi không đổ lỗi cho cậu, Caine ạ. Tôi xử sự trước Christina giống hệt cách cậu đang xử sự trước Jade. Thứ hai, cô ấy đang gặp nguy hiểm và đã lôi cậu vào vòng nguy hiểm. Đó là những thực tế mà chúng ta có thể khẳng định là đúng.”

Caine biết Lyon không sai. Anh ngả người ra trường kỷ. “Giờ cho tôi biết linh cảm của cậu là gì?”

“Có lẽ chuyện này có liên quan đến cha cô ấy”, Lyon nhún vai gợi ý. “Tôi sẽ bắt đầu tìm hiểu về quá khứ của Bá tước Wakerfield. Richards có thể giúp.”

Caine định phản đối nhưng rồi đổi ý. “Chuyện đó chẳng có hại gì”, anh nói.

“Tuy nhiên, tôi bắt đầu nghi ngờ liệu anh trai cô ấy có vô can trong chuyện này không. Nên nhớ, Lyon ạ, Nathan lên London để giúp một người bạn đang gặp rắc rối. Đó là lúc tất cả những chuyện này bắt đầu.”

“Đó là nếu chúng ta chấp nhận câu chuyện cô ấy đã kể.”

“Phải”, Caine thừa nhận.

Lyon thở dài thườn thượt. “Tôi chỉ có một câu hỏi cho cậu, Caine ạ”, anh hạ thấp giọng, nghe có vẻ kiên quyết. “Cậu có tin cô ấy không?”

Caine nhìn bạn một lúc lâu. “Nếu chúng ta áp dụng tính logic trong tình huống kỳ lạ này...”

Lyon lắc đầu. “Tôi đánh giá cao bản năng của cậu, anh bạn. Trả lời tôi đi.”

“Có”, Caine trả lời, rồi cười. Lần đầu tiên trong đời, anh đã gạt lý lẽ sang một bên. “Tôi tin cô ấy bằng cả mạng sống của mình, nhưng tôi không thể cho cậu một lý do nào. Cái đó so với logic thì sao, hả Lyon?”

Lyon mỉm cười. “Tôi cũng tin cô ấy. Nhưng cậu chẳng hề biết vì sao cậu tin cô ấy, đúng không Caine?”

Giọng Lyon nghe vô cùng chiếu cố khiến Caine nhướn một bên mày. “Cậu đang có ý gì thế?”

“Tôi tin cô ấy chỉ bởi vì cậu tin cô ấy”, Lyon giải thích. “Bản năng của cậu chưa bao giờ sai. Cậu đã cứu tôi không chỉ một lần nhờ tôi đã lắng nghe cậu.”

“Cậu vẫn chưa giải thích ý cậu là gì”, Caine nhắc lại.

“Tôi tin Christina”, Lyon nói. “Gần như ngay từ đầu. Tôi thề với cậu, từ phía tôi đó là niềm tin mù quáng. Cô ấy cũng dẫn tôi vào một cuộc săn đuổi thú vị. Giờ tôi phải về phe với vợ tôi thôi. Christina, như cậu biết đấy, có một số quan điểm khá kỳ lạ. Nhưng lần này cô ấy có lý.”

“Có lý như thế nào?” Caine hỏi.

“Tôi tin rằng, bạn thân mến ạ, cậu vừa mới gặp định mệnh của mình.” Lyon khẽ cười khùng khục và lắc đầu. “Giờ chỉ có Chúa mới giúp được cậu, Caine ạ, vì cuộc săn đuổi của cậu chỉ vừa mới bắt đầu.”