“Ân ân…” Mặc Nhiên toàn thân trần trụi, tựa như một tiểu thú thấp kém quỳ sấp xuống, chống đỡ những va chạm liên tiếp phía sau. Phiền Lê nắm lấy thắt lưng của y, cuồng dã co rút, tinh khí thật lớn hung hăng hướng nơi sâu nhất trong cơ thể Mặc Nhiên mà đâm vào.
Mặc Nhiên thân thể là hoả nhiệt, nhưng trong ánh mắt của y tuyệt không có một tia tình cảm nào, linh hồn y tựa như đã thoát khỏi thân xác, hai mắt trống rỗng trông ra bóng đêm bên ngoài cửa sổ. Một bàn tay từ phía sau đưa lên, giữ chặt cằm y. Đôi môi phả ra nhiệt khí của Phiền Lê lần tới hôn ghì lấy Mặc Nhiên. Ánh mắt Mặc Nhiên không chớp dù chỉ một chút, chỉ im lặng cùng hắn hôn môi.
Phiền Lê say mê liếm lên môi Mặc Nhiên, va chạm nơi phần eo càng thêm mãnh liệt. Cuối cùng, hắn run rẩy vài cái, khẽ gầm lên phóng thích vào trong cơ thể Mặc Nhiên. Mặc Nhiên hừ nhẹ một tiếng, hậu huyệt nhanh chóng co rút, đưa tinh hoa của hắn một giọt cũng không dư hút hết vào.
“Hô…” Phiền Lê sảng khoái thở ra một tiếng, đem dục vọng ướt sũng rút ra. Hắn nắm lấy tinh khí đã gần như nhuyễn đi, cọ sát lên phần mông bóng mịn như cánh hoa của Mặc Nhiên, đem dịch thể còn lại đều cọ đến trên người y.
“Thoải mái không?” Bờ môi của hắn dán bên tai Mặc Nhiên hỏi.
Mặc Nhiên che kín gương mặt phiếm hồng sau cuộc hoan ái, nhưng ánh mắt của y vẫn như trước lạnh băng, đôi môi mỏng ngọt ngào khẽ nhếch lên thành một ý cười lạnh lùng, không chậm không nhanh trả lời:
“Thoải mái.”
Phiền Lê từ trong y phục mang theo lấy ra một chuỗi liên tử, ở giữa là một viên mỹ ngọc màu lam nhạt, tối thần kỳ chính là, ngọc thạch bên trong bao lấy một đóa bạch liên mỹ lệ đang nở rộ. Hắn đem thân mình Mặc Nhiên ôm qua, đưa chuỗi liên tử cho y xem.
“Đẹp không?” Hắn hỏi.
“Đẹp.” Mặc Nhiên cảm tình không thay đổi trả lời.
Phiền Lê đem liên tử đeo vào cổ y, viên lam ngọc nằm trên phần ngực trắng nõn của Mặc Nhiên, Phiền Lê nhẹ nhàng hôn lên đó.
“Ngươi thích không?”
“Thích.” Mặc Nhiên giống như rối gỗ trả lời hắn. Phiền Lê dù có trì độn cũng nghe ra lời y nói chỉ để có lệ, hắn cẩn thận dò xét biểu tình Mặc Nhiên, trên mặt y, hắn nhìn không ra một chút gì có thể gọi là ‘Khoái hoạt’. Biết rõ đối phương không có khả năng chấp nhận mình, thế nhưng Phiền Lê trong lòng vẫn dâng lên một cảm giác vô cùng hụt hẫng.
“Ngươi thực chán ghét ta?” Hắn trầm giọng hỏi.
Mặc Nhiên giả dối cười. “Ta thực thích ngài.”
“Ta muốn ngươi nói thật!” Phiền Lê cảm giác hắn căn bản là đang đùa bỡn chính mình, hắn tức giận giữ lấy một bên mặt của Mặc Nhiên.
“Ta thích ngài, phi thường phi thường thích ngài.” Mặc Nhiên mở to mắt nói dối, y còn cố ý dùng tới ngôn từ khoa trương, mặc cho ai nghe xong đều cảm thấy khinh thường.
Phiền Lê trong mắt trào lên nộ khí, trên người hắn tối khuyết thiếu chính là tính nhẫn nại cùng khoan dung, hắn nổi giận vung tay cho Mặc Nhiên một tát. Mặc Nhiên bị đánh từ trên giường té xuống, vuốt vuốt gương mặt sưng đau, chậm chạp đứng lên, không có rên rỉ lấy nửa tiếng. Phiền Lê thay đổi nhu tình lúc trước, thô bạo nắm lấy tóc y, bắt y đối diện với mình.
“Nói! Ngươi chán ghét ta hay là thích ta?!”
Trái ngược với tiếng thở dồn dập của Phiền Lê, Mặc Nhiên chỉ lạnh lùng cười.
“Ta chán ghét ngươi.” Y rốt cuộc cũng đưa ra một câu trả lời khác.
Phiền Lê lông mày run lên một cái, hắn tựa hồ như nộ khí kìm nén khiến trong ngực vô cùng khó chịu. Hắn bỗng nhiên một tay đem Mặc Nhiên hất qua, mặc lại trường bào, bước ra khỏi phòng.
Mặc Nhiên xoa xoa bả vai bị ngã phát đau, từ dưới đất đứng lên, đi trở về trên giường.
“Nói thích cũng tức giận, chán ghét cũng tức giận, chỉ có kẻ điên mới muốn lấy lòng ngươi.” Mặc Nhiên lẩm nhẩm nói xong, dường như xem chưa có chuyện gì xảy ra nằm xuống, kéo chăn phủ lên người.
***
Y tuyệt không muốn ngủ, nhưng vào thời điểm này, ngoại trừ nằm ở trên giường, y cũng chẳng thể làm gì khác. Mặc Nhiên quan sát gian phòng y đã ngụ khoảng một tháng, Phiền Lê không có lại đưa y vào trì phòng thần kì kia, mà là an bài y tại sương phòng ở hậu cung này.
Các phòng ở hậu cung cũng được xây trên bờ Liên hoa trì, ở giữa mỗi gian phòng đều có những hành lang dài quanh co liên tiếp. Kế bên sương phòng của y là phòng của các phi tần khác, nhiều lần Mặc Nhiên đứng trên hành lang dài, đều có thể cảm nhận các hậu cung mỹ nữ hướng ánh mắt ghen tị đến mình. Nguyên nhân rất đơn giản, suốt một tháng nay, Phiền Lê mỗi đêm đều tìm đến Mặc Nhiên, tưởng như cùng y hoan ái bao nhiêu cũng là chưa đủ.
Mặc Nhiên dường như đã trở thành “Sủng phi” trong con mắt của mọi người, nên bị người đố kỵ tuyệt không có gì kỳ quái, có lẽ đã có phi tử tính kế làm sao đưa y diệt trừ. Tranh đấu nơi hậu cung vô cùng gay gắt, có điều Mặc Nhiên đã quá quen thuộc. Trên thực tế, Mặc Nhiên căn bản không muốn trở thành “Sủng phi” của Phiền Lê, y hiện tại đã không có quyền lực, đã không có yêu lực, càng không có tinh lực để cùng các phi tử khác của Phiền Lê tranh giành ân sủng. Tựa như Phiền Lê có nói, y hiện tại, chỉ là một kiện phế vật mà thôi.
Tốt nhất đêm nay qua đi, Phiền Lê đừng tìm đến y. Có lẽ, khiến cho y cô độc mà chết ở đây, mới là tốt nhất.
***
Phiền Lê nóng nảy rời đi sương phòng của Mặc Nhiên, hai tên nô tài bên cạnh vội chạy theo. Phiền Lê gấp gáp bước đi, hoả khí thập phần hỏi:
“Trong cung còn phi tử nào mà ta chưa lâm hạnh quá?”
“Hồi bẩm,” Một nô tài vội vàng tra soát danh sách trên tay, đáp: “Hỏa thần tộc lần trước tiến cống hai vị tỷ muội, bệ hạ còn chưa lâm hạnh.”
“Đưa các nàng đến Tử Ngọ cung đi.” Phiền Lê rất nhanh hạ lệnh.
“Cả hai nàng sao?” Nô tài ngạc nhiên hỏi.
“Ta nói còn không đủ rõ ràng sao?” Phiền Lê ném cho gã một ánh mắt đầy nguy hiểm, tên nô tài sợ tới mức quỳ xuống.
“Tiểu thần đáng chết, tiểu thần biết tội, tiểu thần hiểu rồi.”
“Đi!” Phiền Lê quát khẽ.
“Vâng vâng!” Tên nô tài vội vàng chạy đi.
Tử Ngọ cung mà Phiền Lê nói chính là trì phòng nơi hắn cùng Mặc Nhiên lần đầu tiên. Vốn tên khác của thủy tiên là “Tử ngọ liên”, cung điện vì thế được gọi là Tử Ngọ cung. Nơi đó là không gian kỳ bí mà hắn dùng thần lực sáng tạo ra, hết thảy đồ vật ở đó là do hắn khống chế. Mỗi khi hắn lần đầu lâm hạnh phi tử, đều mang các nàng đi vào trong đó.
Phiền Lê trở lại Tử Ngọ cung, rót một ly rượu uống một hơi cạn sạch. Nửa canh giờ sau, một tấm màn lớn trong phòng được hé ra, hai mỹ nữ tóc hồng diễm lệ theo thần thị tiến vào.
“Bái kiến bệ hạ.” Hai mỹ nữ ở trước mặt Phiền Lê quỳ xuống.
Phiền Lê bước qua, một tay nâng cằm một nữ tử, nàng ngượng ngùng hoảng hốt nhìn hắn, trong mắt lại tràn ngập sùng bái cùng chờ mong. Phiền Lê thật lâu không thấy qua ánh mắt này, các phi tử của hắn đều nguyện ý sử xuất hết mọi bản lãnh để lấy lòng hắn, duy chỉ có Mặc Nhiên kia không biết điều, cho tới bây giờ vẫn không chịu hành lễ theo đúng thân phận phi tử, không thể tưởng được lần đầu tiên lại gặp loại này lạnh nhạt, Phiền Lê càng nghĩ càng giận.
Này mỹ nữ thiên kiều bá mị so với Mặc Nhiên không biết tốt xấu kia đương nhiên tốt hơn vạn lần, hắn phải cho Mặc Nhiên biết, cảm giác bị hắn lạnh nhạt là thế nào!
Phiền Lê tóm lấy tay các nàng, đem các nàng ném tới trên giường, lập tức đi lên, hai mỹ nữ cười duyên, đã muốn ôm lấy hắn.
Từng kiện y phục bị ném xuống giường, tiếng thở gấp, tiếng rên rỉ ở trong phòng phiêu đãng, dạ minh châu trên cột toả ra tử quang nhu mị.
Trong khoảng hai tháng kế tiếp, Phiền Lê không có tái xuất hiện trước mặt Mặc Nhiên. Mặc Nhiên xem như bị đày lãnh cung, những phi tử ngày trước từng ghen tị với y nay đều ở sau lưng mà bàn luận, châm biếm thất bại của y. Mặc Nhiên đối tình cảnh này lại thích thú, ước gì Phiền Lê vĩnh viễn cũng đừng tìm đến hắn.
Mà trong hai tháng này, người được sủng ái là ai? Không cần nói, đương nhiên là ‘hồng phúc’ của Mặc Nhiên đã bị hai mỹ nữ tỷ muội của Hoả thần tộc kia chiếm lấy. Trong khoảng thời gian này, Phiền Lê mỗi đêm đều sai đưa hai nàng đến thị tẩm, hai tỷ muội nhất thời trở thành Sủng phi không thể đụng vào.
Nhưng mà, chuyện phiền toái rất nhanh đã tới. Sau đó không lâu, này hai tỷ muội vốn tình cảm thâm hậu liền vì tranh thủ tình cảm của Thiên đế mà trở mặt, hai người bắt đầu ở trước mặt Phiền Lê phỉ báng lẫn nhau. Quan hệ giữa các nàng càng ngày càng xấu, rốt cuộc có một ngày, muội muội ghen tị đến phát cuồng chạy vào trong phòng của tỷ tỷ, tự tay đem tỷ tỷ của mình giết chết. Sau đó, muội muội này cũng bị Phiền Lê xử tử. Một đôi tỷ muội từng phong quang vô hạn, cuối cùng lại lãnh phải kết cục thế này đây.
Vì việc này mà trong hậu cung nổi lên sóng to gió lớn, ngay cả Mặc Nhiên vốn từ trước đến nay đối với chuyện phi tần đều thờ ơ cũng biết. Thị nữ của y là Đồng nhi sinh động như thật mà đem chuyện này nói cho y biết, cuối cùng còn nói:
“Công tử, ngài nói muội muội này cũng quá ngu xuẩn đi, cùng tỷ tỷ hảo hảo hầu hạ Thiên đế, nói không chừng ngày sau còn có cơ hội được phong Quý phi hoặc là Thiên hậu mà, hiện tại khiến cho mệnh cũng mất, ngài nói như thế có thật đáng tiếc không?”
“Người đã trúng ma lực của tình yêu, còn có thể thông minh đi đâu nữa.” Mặc Nhiên tựa tiếu phi tiếu nói.
“Ma lực của tình yêu ư?”
“Ân.” Mặc Nhiên nhớ tới ký ức xa xôi, y nhìn đoá bạch liên hoa, chậm rãi mở miệng: “Ngươi có thể yêu quyền lực, nhưng tuyệt đối không được yêu người có quyền lực; người có quyền lực có thể yêu sắc đẹp, nhưng tuyệt đối không được yêu người đẹp.”
Đồng nhi nhăn nhăn mũi. “Công tử, lời ngài nói quá thâm ảo, nô tỳ không hiểu lắm.”
“Không hiểu cũng không sao.” Mặc Nhiên ảm đạm cười.
***
Không trung giống như bị một khối lụa bảy màu che lấp, từng đám mây khinh phiêu theo gió lay động, một đoàn bạch tuyết phi điểu tung cánh bay lượn dưới tầng trời, ngẫu nhiên cũng sẽ có thần tướng cưỡi phi mã hoặc tiên nữ đạp mây bay qua.
Mặc Nhiên khoanh tay làm gối kê đầu, nằm ở trên nóc nhà, nhìn những đám mây thiên biến vạn hóa, có chút buồn ngủ.
Một tiếng đập cánh vang lên bên cạnh, Mặc Nhiên nghiêng đầu vừa thấy, là một con chim trả. Nó vươn cổ, dùng một đôi mắt đen nhánh nhìn Mặc Nhiên. Mặc Nhiên lười biếng hướng về phía nó vươn tay, chim nhỏ tựa hồ cảm giác được thiện ý, liền nhảy vào lòng bàn tay của y. Mặc Nhiên ngồi dậy, lấy tay nhẹ nhàng vuốt ve trên lông chim, chim nhỏ cũng không sợ hãi.
“Cánh của ngươi thật đẹp, ngươi nhất định có thể bay thật xa đi.” Mặc Nhiên đối với chim nhỏ nói. Y không khỏi nhớ tới tình cảnh hiện tại của mình, y hiện tại tựa như một con chim nhỏ bị bẻ gẫy cánh. Y có thể bay, nhưng bay không cao không xa; Phiền Lê không có nhốt y, nhưng y không thể đào thoát. Mặc Nhiên trong lòng dâng lên ác ý, y nắm lấy chim nhỏ, ghì chặt một bên cánh của nó, nhìn nó ở trong tay mình giãy dụa.
“Không bằng ta cũng đem ngươi bẻ gẫy cánh đi.” Mặc Nhiên âm lãnh cười. “Để ngươi vĩnh viễn ở lại cùng ta.”
Chim nhỏ liều mạng đập cánh, phát ra tiếng xào xạc đầy thảm thiết.
Chính mình cư nhiên sa đọa đến mức đi khi dễ một con chim nhỏ. Mặc Nhiên tự giễu mình, y than nhẹ một tiếng, cuối cùng vẫn là buông lỏng tay, chim nhỏ lập tức sợ hãi từ trong tay của hắn bay vút ra. Mặc Nhiên chống cằm, nhìn hướng chim bay đi, chậm rãi nói:
“Bay thật xa đi, từ nay về sau, đừng bao giờ tùy tiện nhảy lên tay người khác.”
Mặc Nhiên nằm xuống, tiếp tục ngây người nhìn cảnh sắc phía xa xa.
Buồn ngủ, Mặc Nhiên khẽ ngáp một cái, tính toán thời gian, Phiền Lê đã muốn mấy tháng không có sủng hạnh quá y, Bích Động yêu hồ nếu không hoan ái thì sẽ có cảm giác chán nản khó chịu, bất quá y từ trước đến nay cũng không thích dùng hoan ái để phấn chấn tinh thần.. Thân thể của chính mình cũng đã quen, cho nên Phiền Lê đụng hay không đụng vào y, đối y mà nói đều không có gì khác biệt.
Y còn đang nghĩ ngợi, trên đỉnh đầu bỗng nhiên xuất hiện một đoàn bóng đen lơ lửng, tiếp theo là tiếng một vật xé gió lao tới. Mặc Nhiên nhanh chóng phản ứng, hướng bên cạnh tránh qua —— Rầm!!
Một chiếc đàn tranh bằng hồng mộc cốt thạch va mạnh vào nơi Mặc Nhiên vừa toạ, nóc nhà nhất thời cát đá mịt mù, đã bị thủng một lỗ lớn. Nếu Mặc Nhiên tránh chậm một bước, chỉ sợ giờ phút này đã thân thủ cũng chẳng khác gì.
Thị nữ phía dưới nghe thấy tiếng động đáng sợ này, liền bay đến trên nóc nhà. “Mặc Nhiên công tử? Phát sinh chuyện gì?”
Một đạo nữ thanh kiều mị từ phía trên truyền đến: “Ai yêu, thật sự là thập phần có lỗi a.”
Mặc Nhiên ngẩng đầu nhìn lại, là năm sáu tiên nữ cùng với một gã nam tử có vẻ như là thần thị, nữ tử cầm đầu tươi đẹp như hoa, y phục mỹ lệ, nàng chính là người nói “Thật có lỗi”.
Nàng đứng ở trên áng mây, che miệng, dùng một loại ngữ khí vui sướng khi người gặp họa nói:
“Mặc Nhiên công tử, thực xin lỗi a, ta không nên lấy cây đàn quá nặng như vậy, không nghĩ qua là có thể rơi xuống, như thế nào? Không có trúng vào ngươi đi?”
“Không có.” Mặc Nhiên biết nàng tuyệt đối là cố ý, y bất động thanh sắc phản kích nói: “Ngọc thủ (tay ngọc) cô nương vốn thon mảnh, tự nhiên không đỡ nổi đồ vật nặng như vậy, như thế nào mà không thỉnh hán tử bên cạnh cầm thay?”
Nàng kia ngữ khí khoe khoang nói: “Này đàn tranh là của Thiên đế bệ hạ ban cho ta, bệ hạ đặc biệt thỉnh công tượng vì ta thiếp thân mà làm ra, để ta trong yến hội đêm mai vi người mà trình diễn, thứ như vậy quý trọng, ta đương nhiên muốn đích thân cầm a.”
Mặc Nhiên cười lạnh thối lui một bước, nói: “Vật quý trọng như vậy, nếu phá hư sẽ không hay, thỉnh cô nương khẩn trương lấy về.”
“Ân.” Nữ tử bộ dạng làm nũng bĩu môi, đối nam nhân bên cạnh nói: “Thị liên, ta không lấy được, ngươi đi đi.”
“Tuân mệnh.” Gã Thị liên kia trong mắt hiện lên tia hiểu ý, hắn dừng ở bên cây đàn, hai tay đem đàn rút lên. Thời điểm ngón tay của hắn đụng tới dây đàn, hắn cố ý dùng sức, trong nháy mắt, dây đàn đứt ‘phựt’ một tiếng, mãnh lực văng về phía Mặc Nhiên.
Mặc Nhiên đúng lúc thân thủ ngăn cản, nhưng vẫn là gương mặt bị trầy xước.
“Công tử!” Thị nữ của Mặc Nhiên sợ hãi kêu lên.
Cánh tay nhỏ nhắn cùng gương mặt của Mặc Nhiên xuất hiện một đạo huyết ngân, y mặt không chút thay đổi mà đem huyết lau đi. Thị liên vờ vĩnh nói:
“Tiểu thần ngu dốt, lộng thương công tử, thỉnh công tử tha thứ.”
Mặc Nhiên lộ ra nét cười giả dối. “Ngươi không cần để ở trong lòng, nhưng dây đàn bị đứt, đối Thiên đế xem ra cũng khó giải thích.”
Thị liên đem cây đàn quay lại nàng kia bên người, nàng ta nói: “Đa tạ Mặc Nhiên công tử quan tâm, ta đi thỉnh Thiên đế tái ban thưởng cho ta một cây đàn khác là được, Thiên đế sẽ không cự tuyệt ta.”
Nàng khanh khách cười rộ lên, dẫn nhóm thị tì nghênh ngang mà đi. Mặc Nhiên được thị nữ đỡ xuống nóc nhà, tỳ nữ bên người Đồng nhi căm giận bất bình nói:
“Công tử, nữ nhân kia nhất định là cố ý hướng ngài thị uy!”
Thị nữ khác cũng phụ họa: “Đúng vậy, nữ nhân kia kêu Huệ Lan, nàng ỷ mình là tân sủng của Thiên đế nên đi tác uy tác phúc, chạy tới khi dễ phi tử đã thất sủng, thật sự là đáng giận cực kỳ!”
Mặc Nhiên bật cười, chính mình hiện tại đã là “Phi tử thất sủng”. Nghĩ đến cũng buồn cười, chính mình nay chẳng những chỉ có thể khi dễ một con chim nhỏ, cư nhiên còn bị một cái hậu phi không biết từ đâu đến khi nhục. Y đường đường là Hồ vương, nay lại có thể thất uy đến mức này sao?
“Công tử, nữ nhân kia dám lộng thương ngài, muốn hay không nô tỳ tới gặp Thiên đế nói?” Đồng nhi chủ động xin đi trừ giặc.
“Ta bây giờ là phi tử đã thất sủng, ngươi cảm thấy Thiên đế sẽ giúp ta khỏi uỷ khuất sao?” Mặc Nhiên tự giễu nói.
“Nhưng nữ nhân kia quá mức kiêu ngạo.” Đồng nhi phẫn hận cắn răng, bọn thị nữ cũng thất chủy bát thiệt (mồm năm miệng mười) nhao nhao nói:
“Công tử, cho dù ngài không tính toán, chúng thị nữ đều nuốt không trôi khẩu ác khí này a!”
“Đúng thế, nữ nhân kia chẳng những chính mình hoành hành, mà ngay cả thị nữ của nàng cũng bá đạo cực kỳ, chúng ta đều bị chèn ép quá.”
Mặc Nhiên không nói, ánh mắt âm trầm nhìn xa xa. Chính mình đã thâm trầm quá lâu, tuy rằng y rất không muốn cùng một đám nữ nhân đấu đá tranh thủ tình cảm, chính là, ngay cả một hậu phi nho nhỏ đều đấu không lại, hắn còn là Hồ vương cái gì?
Mặc dù mình hiện tại biến thành quái nhân bất nam bất nữ, yêu lực cũng không có, thị tùng bên người càng không có mấy người có năng lực, chỉ có điều hắn chưa từng có vứt bỏ cái gọi là Kiêu ngạo của Hồ vương một thời!
Chính mình bày ra quá nhiều âm mưu như vậy, đánh thắng quá nhiều trận như vậy, chẳng lẽ còn không thắng được chính là một cái Sủng phi?
“Nàng ta nói yến hội ngày mai là chuyện gì?” Mặc Nhiên rốt cục mở miệng, đám Đồng nhi tranh nhau trả lời:
“Bệ hạ ngày mai muốn vời đãi các thủ lĩnh thần tộc, đến lúc đó tất cả mọi người đều đem một đồng hành dự tiệc, năm rồi Thiên đế đã mang tối sủng ái phi tử tham gia, năm nay hẳn chính là Huệ Lan cô nương kia. Đồng hành cùng Thiên đế có thể được quần phương ngưỡng mộ, kiêu ngạo huênh hoang, khó trách nàng ta như vậy đắc ý.”
Mặc Nhiên vuốt ve miệng vết thương đã cầm huyết trên mặt, lạnh như băng cười nói:
“Như vậy, để xem xem Huệ Lan cô nương của chúng ta có thể kiêu ngạo được không.”
***
Màn lụa phấn vàng theo gió đong đưa, trong phòng phiêu đãng hương vị chi lan nồng đậm, một đoàn thân ảnh lộn xộn phía sau tấm màn dâm tục động đậy.
“A… a… ân… hảo a… bệ hạ… không được a…” Một tiên nữ mỹ mạo xích loã nằm dài trên bàn, miệng phát ra thanh âm rên rỉ khiến người ta mất hồn. Nàng mở chân ôm lấy thắt lưng nam nhân, phối hợp cùng đối phương.
Bọn họ càng diễn càng mãnh liệt, đang chuẩn bị cùng nhau nhắm đến đỉnh điểm, một bạch sắc thân ảnh thình lình huy khai sa trướng, tiến vào.
Phiền Lê ngẩng đầu nhìn người vừa tới, liếc mắt một cái, tiếp theo dường như xem hắn không tồn tại, tiếp tục công việc.
“Bệ hạ, ta muốn thỉnh cầu ngài một việc.” Mặc Nhiên cũng không quan tâm đối phương đang làm gì, chỉ lo nói lời của mình.
“Cổn!” Phiền Lê ném ra một câu đáp tối ngắn gọn.
“Ta muốn tham gia yến hội đêm nay.” Mặc Nhiên làm như không nghe thấy lời của hắn, tiếp tục nói. Phiền Lê tạm dừng động tác một chút, hắn hướng ánh mắt lạnh lùng nhìn Mặc Nhiên.
“Ngươi nói cái gì?”
“Ta muốn thỉnh bệ hạ cho phép ta, tham gia chiêu đãi yến hội do người cử hành đêm nay.”
“Ngươi loại này thấp hèn có tư cách gì tham gia?” Phiền Lê cố ý hạ nhục nói, Mặc Nhiên không có bị hắn chọc giận, chỉ khẽ mỉm cười, dùng quỷ dị ngữ khí đáp:
“Cho nên, ta đây thân phận thấp hèn, van cầu người cao quý chính là bệ hạ
cho phép ta tham gia.”
Phiền Lê mất hứng trừng mắt nhìn y, hắn hừ lạnh một tiếng.
“Nếu có bản lĩnh, ngươi chỉ tự thân tìm cách mà đi vào.”
“Có những lời này của người là đủ rồi, tạ ơn Thiên đế thành toàn.” Mặc Nhiên cúi đầu, cười khanh khách lui ra.
Phiền Lê hồ nghi nhìn theo bóng dáng rời đi, đến khi mỹ nữ yêu kiều trong lòng gọi hắn, hắn mới tiếp tục vùi đầu làm tiếp việc còn dở dang.