Đó là một trong vài lễ cưới thường thấy để kết hợp các thành viên của giai cấp thượng lưu, mục đích chủ yếu và là kết quả chắc chắn xảy ra sau Mùa Lễ Hội. Vì vậy nó là chiến thắng của cô dâu và gia đình, đôi khi nó lại là sự thèm muốn đối với những cái nhún mình có giáo dục mà các cô dâu nhận được trong suốt thời gian còn lại của mùa xuân.
Nhưng lễ cưới đặc biệt này, mặc dù là sự kết hợp cùng địa vị của con gái một Tử tước thì không lớn lắm. Nó không được cử hành tại Nhà Thờ thánh George hay bất cứ một nhà thờ sang trọng nào khác. Nó diễn ra tại một nhà thờ nhỏ, nơi mục sư sẵn sàng ban phép cưới trong bí mật. Và nó cũng không có sự tham dự của những vị khách mời sang trọng, chỉ có hai người bạn của chú rể, Hầu tước Albert Boyle và Huân tước Francis Kneller, và cha, dì, em họ của cô dâu.
Jennifer đi dọc theo lối đi lạnh lẽo, trống rỗng và vang vọng của nhà thờ cùng với cha nàng và dừng lại bên cạnh chú rể của nàng, cố gắng giữ cho đầu óc nàng không nghĩ ngợi gì. Nàng cố gắng không nghĩ đến một đám cưới khác mà nàng đã từng trông đợi cũng trong tháng này.
Nàng không nhìn chú rể của nàng, mặc dù nàng ngạc nhiên khi nhận ra chàng mang một đôi giày có khóa và mang vớ trắng. Anh mặc trang phục giống như đi tham dự một sự kiện buổi tối của xã hội thượng lưu. Và nàng cũng vậy. Dì Agatha khăng khăng bắt nàng mặc chiếc áo dài lụa màu trắng, chiếc áo dài buổi tối đẹp nhất của nàng. Như thể đây chỉ là một sự kiện đặc biệt nào đó.
Nàng tưởng chừng là như vậy.
Bàn tay chàng khi cầm lấy bàn tay nàng thật ấm áp. Thật to lớn và mạnh mẽ. Nàng nhìn vào bàn tay chàng, vào những ngón tay dài, được cắt tỉa gọn gàng. Có viền đăng ten ngay cổ tay áo và ống tay áo bằng sa tanh màu xanh của chàng. Bàn tay chàng bóp nhẹ bàn tay nàng.
Nàng nhận ra giây phút đó thật quan trọng. Một biểu tượng thật quan trọng. Nàng đặt tay nàng vào bàn tay chàng và điều đó có nghĩa là nàng đã trao cho chàng tất cả cuộc đời còn lại của nàng. Nàng trao cuộc đời nàng cho người đàn ông đã quyến rũ mẹ kế của anh ta rồi sau đó bỏ rơi bà ta và đứa trẻ. Nàng trao cuộc sống cho người đàn ông nhẫn tâm đã không từ bất cứ thủ đoạn nào để giành được những gì anh ta muốn. Nàng đầu hàng chàng bởi vì nàng không muốn kết thúc cuộc đời của nàng.
Chàng đang nói, đang lặp lại những gì mục sư nói với chàng. Chàng hứa là sẽ tôn trọng nàng với cả thân thể chàng và sẽ chăm lo cho nàng với tất cả những tài sản mà chàng có. Nàng cảm thấy muốn cười bởi một sự thôi thúc điên cuồng và vô ý nắm chặt tay chàng để cố gắng ngăn bản thân nàng lại.
Và nàng hứa sẽ yêu thương, kính trọng và vâng lời chàng. Nàng nghe bản thân mình hứa mà tưởng như là một người xa lạ nào khác. Vâng lời chàng. Đúng, đó là sự đầu hàng của nàng. Một điều gì đó giống như là chàng ép buộc nàng. Một điều gì đó làm cho nàng căm ghét chàng trong suốt phần đời còn lại của nàng. Ngay lúc này, nàng hứa sẽ yêu thương chàng. Một lời hứa trang trọng trước những người làm chứng và trước Chúa.
Nàng ngước lên nhìn khuôn mặt chàng. Chàng là quý ông đẹp trai lạ mặt tại công viên Hype Park, người mà nàng đã thích và tin tưởng bất chấp bản thân nàng. Người đàn ông đầu tiên và cũng là người duy nhất đã hôn nàng. Mái tóc đen, đôi mắt đen kiên định nhìn nàng và nét mặt đẹp đẽ như được chạm trổ. Ác quỷ với một cái tên thiên thần. Chồng nàng. Đó là điều mà vị mục sư đang nói. Chàng là chồng nàng.
Chàng cúi xuống và hôn lên môi nàng. Ngắn gọn và nhẹ nhàng như chàng đã hôn hai lần trước đây. Và cũng giống như hai lần trước, đến tận ngón chân nàng cũng cảm nhận được nụ hôn của chàng. Đôi mắt chàng mỉm cười với nàng một cách chân thành, như muốn trấn an nàng và giấu đi niềm vui chiến thắng mà ắt hẳn là chàng đang cảm thấy. Cuối cùng chàng đã thắng. Chàng đã nhìn thấy nàng, thèm muốn nàng, đã đánh cắp nàng từ tay Kersey và cưới nàng.
Nàng đột nhiên tự hỏi chàng sẽ làm gì với nàng khi chàng cảm thấy chán nàng. Chắc chắn là chàng sẽ chán. Liệu chàng có nhẫn tâm bỏ rơi nàng không thương xót như chàng đã từng làm hay không. Nàng không nghi ngờ điều đó. Nàng cảm sự thấy run rẩy từ sâu thẳm người nàng.
Dì Agatha dùng khăn mùi xoa chấm nhẹ mắt. Samantha thì khóc nức nở. Cha của nàng thì dường như đã bớt căng thẳng. Tất cả đều ôm chặt nàng và nắm tay Bá tước. Bạn của chàng thì mỉm cười thân mật, bóp tay chàng chặt hơn và hôn nhẹ lên má Jennifer. Huân tước Francis gọi nàng là Nữ Bá Tước Thornhill.
Là nàng. Đúng là nàng. Nữ Bá tước của chàng, vợ của chàng, thuộc về chàng.
Chàng nắm tay và dắt nàng đến xe ngựa của chàng. Nàng chỉ có cảm giác là nó màu xanh đậm, bằng nhung, xa hoa và có một người hầu mở cửa xe. Nàng hy vọng là Samantha hay có lẽ là những người bạn của chàng cưỡi ngựa đi theo họ. Nhưng không, họ đi đến bữa tiệc cưới do cha nàng tổ chức trên một chiếc xe ngựa khác.
Trước đây nàng đã từng ở một mình với chàng. Và bây giờ không có gì phải ngạc nhiên cả. Bản thân nàng phải làm quen với việc ở một mình với chàng. Nàng là vật sỡ hữu của chàng.
Đầu tiên chàng kéo cánh tay nàng về phía chàng và đặt bàn tay chàng phủ lên trên bàn tay nàng. Họ ngồi trong im lặng cho đến khi chiếc xe ngựa bắt đầu chuyển động. Cánh tay chàng và bàn tay chàng thật ấm áp, nhưng bàn tay của nàng nằm giữa hai bàn tay chàng thì không thể đem lại cho nàng một tí cảm giác ấm áp và thoải mái nào.
Sau đó chàng giải phóng cánh tay nàng khỏi tay chàng để vòng cánh tay chàng sang vai nàng và kéo nàng lại gần chàng.
- Trông em lạnh như một tảng băng ! – chàng nói – Nhà thờ thì lạnh, còn áo dài của em thì mỏng manh. Dù vậy, anh không cho là một trong hai điều đó là nguyên nhân thật sự ! - Chàng nâng cằm nàng lên với bàn tay còn lại. Lòng bàn tay ấm áp của chàng để ngay dưới cằm nàng, còn những ngón tay của chàng ôm quanh quai hàm của nàng. Chàng đặt môi mình lên môi nàng một lần nữa và nói – Nó sẽ không trở thành cơn ác mộng như em đã tưởng tượng đâu ! Anh hứa với em là sẽ không !
Một bên đầu nàng chạm nhẹ vào vai chàng. Nàng để cho đầu mình tựa hoàn toàn thoải mái trên nền vải sa tanh ấm áp ở vai chàng và nhắm mắt lại. Nàng không phải cố gắng đấu tranh để quay đầu đi. Nàng là vợ chàng. Hơn nữa nàng rất mệt. Tối qua nàng đã ngủ rất ít. Nàng tin là tối qua nàng không ngủ chút nào, ngoại trừ một điều là nàng nhớ được giấc mơ kì lạ.
- Jennifer ! – giọng nói của chàng thật nhỏ bên tai nàng. Nàng luôn cảm thấy khó khăn để tin là trên thực tế chàng thật sự xảo quyệt khi mà nàng nghe giọng nói của chàng hay khi nàng bị sự hiện diện của cơ thể chàng tác động – Chúng ta đã là vợ chồng, em yêu quý của anh. Chúng ta phải làm điều tốt nhất cho hôn nhân của chúng ta. Nếu một trong hai chúng ta tìm thấy bất cứ niềm hạnh phúc trong những gì còn lại của cuộc sống chúng ta, thì chúng ta phải tìm điều đó tại chính bản thân người kia. Nếu chúng ta thật sự cố gắng, chúng ta sẽ nhận ra là chung sống với nhau cũng không đến nỗi khó khăn lắm đâu !
Nàng nghĩ, gần như là chàng cũng bị ép buộc vào cuộc hôn nhân này như nàng. Nàng cảm thấy một chút giận dữ, nhưng lại dập tắt nó ngay. Bất cứ một sự xúc động mạnh nào đều có thể khiến nàng ra khỏi trạng thái gần như hôn mê dễ chịu đã giữ nàng đứng vững suốt buổi sáng. Nàng không muốn tỉnh giấc và nhận thức thực tại quanh nàng.
- Hôm nay em thật là xinh đẹp ! Và anh còn tự hào hơn nữa vì anh có thể nói rằng em là vợ anh !
Và sau đó môi chàng lại chạm vào môi nàng, ấm áp, không hoàn toàn đòi hỏi. Đôi môi của chàng hé mở. Nàng tự hỏi vu vơ phải chăng tất cả những người đàn ông đều hôn như vậy, nếu thực sự đó là cách hôn. Nhưng nàng sẽ không bao giờ biết được câu trả lời. Nàng cảm thấy sự ấm áp của chàng đang xuyên qua da thịt nàng vào tận trong xương tủy nàng. Nàng đặt môi mình lên trên môi chàng, nắm lấy sự an ủi tuyệt diệu này.
Nàng đã ngủ trong thời gian chiếc xe ngựa đi được nửa đường về nhà của cha nàng. Nửa ngủ, nửa mê. Nhưng khi nàng mở mắt và chàng quay đầu sang, nàng nhận ra người nàng đang nhìn chăm chú là Gabriel, Bá tước Thornhill, không phải là Lionel, Tử tước Kersey.
Nhói đau bởi cảm giác cực kỳ đau đớn, dường như là tự nhiên, nàng hiểu là nàng đã cưới người đàn ông này. Sẽ không bao giờ là Lionel. Nàng sẽ không bao giờ có lại những giấc mơ nữa.
***************************************
Bữa tiệc cưới diễn ra với một sự thoải mái đáng ngạc nhiên. Có lẽ là vì tất cả mọi người, ngoại trừ Jennifer đều rất mệt mỏi. Hầu như là quá mệt, Bá tước Thornhill nghĩ. Chủ đề của những câu chuyện thì qúa tầm thường và mọi người cứ nói xung quanh chủ đề đó quá lâu. Có quá nhiều sự hào hứng đối với những câu chuyện tầm phào và quá nhiều tiếng cười, đặc biệt là của Frank, Bertie và quý cô Newman. Tuy vậy, chàng vẫn cảm thấy biết ơn họ. Chàng sẽ không thể chịu đựng được sự im lặng ngượng nghịu và sự trang trọng không thích hợp.
Chàng đã cưới vợ. Không có một cơ hội nào cho chàng lựa chọn. Không có thời gian để suy nghĩ và làm quen với những gì mà chàng đã ép buộc mình. Chàng đã làm lễ cưới với một người phụ nữ căm ghét chàng với một lý do chính đáng. Nàng tin là sự xảo trá của chàng còn thậm tệ hơn nhiều, và có lẽ với thời gian chàng có thể chứng minh cho nàng thấy sự thật. Nhưng chàng không thể làm sáng tỏ tất cả mọi chuyện.
Chàng đã làm những điều thật sự tồi tệ. Và nếu nàng biết toàn bộ sự thật, nó còn tồi tệ hơn những gì mà nàng nghĩ hiện nay. Ít nhất bây giờ nàng tin là chàng muốn nàng và làm tất cả mọi thứ để có được nàng. Nàng sẽ cảm thấy như thế nào nếu vào một lúc nào đó nàng biết là chàng không hề muốn có nàng ?
Không, đó hoàn toàn không phải là sự thật. Chàng đã mê mẩn sắc đẹp và bị sự ngây thơ của nàng quyến rũ ngay từ cái nhìn đầu tiên. Và sự lôi cuốn thể xác đó thật sự mạnh mẽ. Có lẽ nếu chàng gặp nàng ở một hoàn cảnh khác, chàng sẽ thật sự tán tỉnh nàng. Nhưng không thể.
Bertie tỏ vẻ lạnh nhạt hài lòng với tin tức của chàng và đã giúp chàng một tay. Sự giúp đỡ của Bertie có thể được xem như là một dấu hiệu chứng tỏ sự bất hòa giữa họ đã không còn nữa. Bertie đã đồng ý tham dự lễ cưới. Frank đầu tiên thì nghi ngờ nhưng sau đó đã nắm bắt được toàn bộ sự việc và cũng đồng ý tham gia.
Không hiểu vì sao chàng cảm thấy an tâm khi có những người bạn thân tham dự lễ cưới. Chàng có một vài mối quan hệ họ hàng không thân thiết lắm ở Bắc London, và dĩ nhiên đó là những người họ hàng của Catherine và đứa bé được công bố công khai là em gái của chàng ở Thụy Sĩ. Nhưng chàng không có thời gian để mời bất cứ ai đến tham dự, thậm chí là nếu như cần phải mời họ.
Chàng đưa cô dâu mới về nhà chàng giữa trưa hôm đó. Và có lẽ chỉ đến khi đó chàng mới thực sự nhận thức được chàng đã làm những gì. Chàng đang mang nàng về nhà chàng và bây giờ nàng đã ở nhà chàng. Những người bà con của nàng đã ở đây vào buổi sáng. Những người hầu lăng xăng sắp xếp, tháo dỡ trang phục của nàng tại phòng thay quần áo kế bên cạnh phòng chàng trước khi chàng đi đến nhà thờ. Những người hầu của chàng thì hoàn toàn nhận thức được hôm nay là ngày cưới của chàng và cô dâu của chàng sẽ về nhà cùng với chàng nên đã mặc những bộ đồng phục đẹp nhất và đang đứng thành hàng ngay đại sảnh.
Đó là một sự nhộn nhịp thú vị, chỉ có cái nhìn nghiêm khắc của người quản gia của chàng thì khó mà giữ được trật tự khi chàng bước qua ngưỡng cửa với nữ Bá tước của chàng.
Những người hầu của chàng vỗ tay với một sự hăng hái mà có thể nói là hơi quá phép lịch sự một tí.
Chàng mỉm cười với Jennifer và cảm thấy bớt căng thẳng khi nhận ra nàng cũng đang mỉm cười. Bất kể cảm giác cá nhân của nàng nghĩ về chàng, chàng không hề nhận được một nụ cười nào của nàng suốt ngày hôm nay, dường như nàng vẫn chuẩn bị thực hiện những nghĩa vụ của nàng đối với những người hầu của chàng. Chàng chậm rãi đi cùng nàng theo hàng dọc những người hầu trong khi người quản gia của chàng giới thiệu từng người với nàng. Nàng mỉm cười và dừng lại trò chuyện đôi câu với mỗi người.
Và sau đó, người quản gia đi trước dẫn họ đến cầu thang.
- Bà vui lòng chỉ cho lệnh bà đường về phòng, Bà Harris ! – chàng nói khi họ đến bậc thang đầu tiên.
Nàng lịch sự gật đầu và tiếp tục bước lên cầu thang.
Chàng hôn tay vợ chàng và nói :
- Em đã kiệt sức rồi ! Em sẽ nghỉ ngơi trong vài giờ, em yêu quý! Một mình ! Anh sẽ không làm phiền em !
Nàng xúc động. đôi mắt nàng dừng lại trên tay họ
- Chúng ta sẽ ra khỏi nhà tối nay ! Để đi xem kịch ! – chàng nói
Nó đã được sắp xếp suốt bữa tiệc cưới là dì nàng, em họ của nàng và Frank sẽ cùng xem kịch tại lô của chàng tại nhà hát tối nay.
Nhưng nàng nhướng mắt lên nhìn chàng :
- Thật ra anh không cần phải tỏ vẻ nghiêm trọng như vậy ! Em không thể bị nhìn thấy tại nhà hát ! Sau những gì đã xảy ra vào tối trước. Sẽ tốt hơn nhiều nếu chúng ra rời khỏi đất nước này ! – nàng nói
- Không ! Không thể làm như vậy được đâu Jennifer ! Frank và Bertie sẽ nói trước với mọi người ở đó là chúng ta đã cưới nhau vào sáng nay. Và tối nay tất cả mọi người sẽ biết điều này. Tin tức về anh và em sẽ đi còn nhanh hơn những sự kiện hiện tại thông thường. Tối nay chúng ta phải xuất hiện tại nơi công cộng. Và chúng ta phải mỉm cười và tỏ ra vẻ hạnh phúc, em yêu quý ! Chúng ta sẽ đương đầu với tất cả những ai đã thêu dệt nên câu chuyện của chúng ta ! Nếu bây giờ chúng ta bỏ đi một cách lặng lẽ, chúng ta sẽ không bao giờ có thể quay trở lại nữa !
- Em không bao giờ muốn quay trở lại ! Nàng nói
- Em sẽ quay trở lại ! – chàng nói và thả tay nàng ra – Chỉ để mang con gái chúng ta trở lại đây khi thời điểm đến !
Nàng mím môi.
- Bây giờ hãy đi và nghỉ ngơi ! Chúng ta sẽ phải đối diện với xã hội thượng lưu cùng với nhau tối nay, và em sẽ nhận ra là cuối cùng em có thể làm được !
Nàng quay người đi mà không nói lời nào với chàng. Chàng ngắm nhìn dáng người cao, thanh nhã, quyến rũ của nàng khi nàng đi lên cầu thang ngay sau Bà Harris. Mái tóc đỏ của nàng buông thả với những lọn quăn sau đầu và quanh cổ nàng.
Có lẽ chàng sẽ không chọn một cô dâu hoàn toàn vội vàng nếu chàng có cơ hội, chàng nghĩ, và có lẽ chàng sẽ không chọn nàng. Nhưng có một điều chắc chắn là sự ham muốn nàng làm cho cả cơ thể chàng nhức nhối. Chàng cảm thấy thật khó khăn và nhức nhối khi chỉ đứng ngắm nhìn nàng đi về phòng nàng, chỉ ngay kế bên cạnh phòng chàng, nhận thức được nàng là vợ chàng, cuộc hôn nhân của họ chưa được hoàn thành đầy đủ và lúc này chàng chưa thể có được nàng để làm thỏa mãn ham muốn mãnh liệt của chàng.
Chàng mong là ít nhất nàng có một ít hăng hái để làm cho sự ép buộc của chàng là phải xuất hiện trước xã hội thượng lưu tối nay với tư cách là vợ chồng không phải là quá khủng khiếp đối với nàng. Chàng sẵn lòng đánh đổi những của cải mà chàng có để được lên giường cùng với nàng lúc này và trải qua một buổi tối vui tìm lạc thú cùng nàng.
***************************
Nàng tự nhắc nhở bản thân nàng hàng trăm lần vào bữa ăn tối một trong những lời thề sáng nay. Nàng đã hứa là suốt cuộc đời còn lại sẽ vâng lời chàng.
Nàng không hiểu vì lý do gì, khi ngồi cạnh chàng tại cái bàn dài để dùng bữa tối, nàng đã đáp lại những nỗ lực của chàng nhằm giữ được một cuộc chuyện trò giữa họ. Nàng nghĩ là xã hội thượng lưu đã dạy dỗ những kỹ năng thật kỳ diệu. Một người có thể nói một cách lịch sự về những chủ đề khác nhau ngay cả khi không có gì để nói và thậm chí nếu như trò chuyện là điều cuối cùng trên đời mà một người cảm thấy thích làm.
Nhưng nàng cảm thấy có một chủ đề mà cả hai đều cố gắng tránh nói đến. Nàng cố gắng trì hoãn chủ đề này cho đến khi nào họ không thể trì hoãn thêm nữa.
- Thưa ngài ! – nàng nói và ngước lên nhìn khuôn mặt chàng như nàng đã làm một vài lần kể từ khi bữa tối bắt đầu – Ngài sẽ vui lòng bỏ qua cho em sự vắng mặt tại nhà hát tối nay chứ ? Hôm nay là một ngày quá bận rộn và cả tối qua và chiều nay em không ngủ được nhiều lắm. Em bị đau đầu. Em cảm thấy mình không khỏe lắm ! – giọng nói của nàng kéo dài ra. Âm điệu giọng nói của nàng nghe thật là yếu ớt một cách đáng xấu hổ thậm chí là với chính đôi tai nàng
- Gabriel ! – chàng nói, với tay qua bàn, nhẹ nhàng chạm những ngón tay của chàng vào lưng bàn tay nàng – anh sẽ không là Ngài trong suốt cuộc đời còn lại của vợ anh đâu, hãy gọi tên anh đi !
- Gabriel ! – nàng ngoan ngoãn gọi tên chàng. Nàng nghĩ đó là một cái tên không phù hợp với chàng.
- Anh không tin đâu, em yêu quý ! Và dù thế nào đi chăng nữa anh vẫn bắt buộc em phải có mặt tại nhà hát tối nay. Và anh yêu cầu em phải mỉm cười và ngẩng cao đầu. Em không làm gì sai mà phải xấu hổ cả. Không có gì sai cả !
- Ngoại trừ - nàng nói nhẹ nhàng – quá ngờ nghệch và rơi vào cạm bẫy của anh !
Chàng nhấc tay ra hỏi tay nàng và nói :
- Tối mai chúng ta sẽ tham dự vũ hội của Qúy bà Truscott. Em sẽ nhận ra là chẳng khó đối phó lắm đâu nếu tối nay em giữ được sự can đảm của mình !
- Nếu như … ? – nàng hỏi – Em nghĩ là em không có sự lựa chọn nào khác, đúng không ?
- Không ! – chàng nói – Em không có sự lựa chọn, Jennifer !
Tinh thần nàng chỉ vừa mới thoát khỏi sự khiếp hãi phải đối mặt với xã hội thượng lưu trong vòng bốn mươi tám tiếng đồng hồ sau khi Bá tước Rushford đọc lớn lá thư đó tại vũ hội của ông. Nếu nàng cố gắng tránh né không đối diện với điều đó, như nàng thường làm, thì cuối cùng nó cũng qua đi và nàng có thể lẻn về nhà để quay về với căn phòng an toàn và kín đáo của nàng. Nhưng nàng nhận ra rằng ở đây nàng không được phép làm như vậy.
Hôm nay là ngày cưới của nàng. Và đêm nay là đêm tân hôn của nàng. Trước khi nàng có thể trông đợi có được bất cứ sự riêng tư hay yên ổn nào thì đêm nay nàng phải trải qua đêm tân hôn với chàng. Nàng chợt liếc nhìn chồng nàng và rùng mình. Nàng tự hỏi cảm giác đó sẽ như thế nào ? Sự đau đớn có nhiều hơn nếu so với sự đau đớn khi bị làm cho bẽ mặt không ? Nàng biết điều gì sẽ xảy ra. Đôi lúc nàng nghĩ là nàng biết. Nếu nàng có chút nghi ngờ nào là nàng không biết gì thì dì Agatha đã dành cả buổi sáng sớm để mô tả với nàng những gì sẽ xảy ra với thái độ nhanh nhẩu và những mô tả chân thực đáng ngạc nhiên.
Nàng có nghĩa vụ phục tùng chàng. Nàng không thể trốn tránh nghĩa vụ đó được. Và nàng phải mong là có thể giữ cho đầu óc nàng hoàn toàn trống rỗng như nàng đã làm sáng nay.
- Đã đến giờ phải đi rồi ! – chàng nói và đặt khăn ăn xuống bàn, đứng dậy và đưa tay ra đỡ nàng đứng dậy – xe ngựa sẽ đến ngay, và anh chắc chắn là em không muốn tăng thêm sự ngượng nghịu vì đến trễ nữa !
Jennifer đột ngột đứng lên với điệu bộ gần như hấp tấp và vụng về.
************************************
Dường như tất cả mọi người trên ngưỡng cửa nhà hát đều nhìn chằm chằm vào họ. Dường như là tất cả mọi người trong phạm vi cửa ra vào hoặc ở trên cầu thang hoặc ở bên ngoài nhà hát đều tránh sang một bên để cho họ đi vào rạp hát và không khí bao trùm một sự im lặng ngờ vực. Dường như tất cả mọi cặp mắt bên trong nhà hát, một vài người trong số họ có sự trợ giúp của kính một mắt và ống nhòm đều xoay sang nhìn vào ô của Bá tước và như thể là những cuộc trò chuyện lập tức ngừng lại hoặc là chỉ được tiếp tục sau khoảnh khắc đó. Choáng váng, kích động và những câu chuyện được lan truyền trong nhà hát.
Dường như, không phải là từ diễn tả chính xác điều đang xảy ra, Jennifer nghĩ là thực tế thì đúng hơn. Nàng níu lấy cánh tay của chồng nàng và thường xuyên ngước nhìn lên mỉm cười lại với chàng. Hình ảnh của nàng được phản chiếu trong ánh mắt chàng. Nàng luôn đáp lại những điều chàng nói với nàng. Nàng không hề có một ý niệm nào về những gì chàng nói và nàng trả lời. Nàng luôn giữ cho cằm nàng ngẩng cao.
Huân tước Francis Kneller cũng ở đó với dì Agatha và Samantha. Anh đứng và hôn lên tay Jennifer, mỉm cười với nàng và dẫn nàng đến ghế mà chồng nàng đã giữ cho nàng. Nàng ngồi vào ghế của nàng.
- Hoan hô, lệnh bà ! – Huân tước Francis nói và nháy mắt với nàng trước khi bước lại ngồi vào chiếc ghế bên cạnh Samantha.
Chồng nàng ngồi bên cạnh nàng và nhấc cánh tay nàng tựa vào cánh tay chàng. Đầu của chàng cúi xuống gần với đầu nàng khi mắt nàng nhìn về hướng sân khấu.
- Em trông đáng yêu, đẹp tuyệt và thật sang trọng ! – chàng nói – Em hãy chờ đợi và mỉm cười nhiều hơn nếu em bắt gặp cặp mắt của bất kì người nào em biết !
Đó là điều khó khăn nhất mà nàng từng làm. Ngoại trừ việc nàng khám phá ra là những đôi mắt đó không phải lúc nào cũng nhìn về phía nàng. Nàng nghĩ sẽ không có một ai có đủ can đảm như nàng. Nghĩ vậy, nàng hất cằm mình lên cao hơn một chút. Họ sẽ không nhìn thấy mắt nàng vả sẽ phải vội vàng giả đò nhìn theo hướng khác. Nàng nhìn thấy Hầu tước Albert Boyle ở lô đối diện cùng với Rosalie Ogden và mẹ cô ấy cùng một vài quý ông lớn tuổi khác. Nàng mỉm cười với anh. Anh cười lại với nàng và cúi đầu chào nàng.
Nó đang xảy ra, nàng nghĩ vài phút sau khi vở kịch bắt đầu. Sự xuất hiện của họ là nguyên nhân của sự xáo động trong nhà hát. Hầu hết mọi người chỉ nhìn lén chàng và nàng mà không dám nhìn thẳng vào họ. Không hề có tiếng la ó hay những tiếng xuỵt trong nhà hát. Không có ai bỏ đi ra khỏi nhà hát khi thấy họ vào để tỏ thái độ như thể sự xuất hiện của họ làm ô uế nhà hát. Một hoặc hai người đã mỉm cười với họ.
Theo lời chồng nàng thì mọi người đều biết là họ đã kết hôn. Hầu tước Albert và Huân tước Francis đã làm cho mọi việc trở thành dễ dàng với nàng bằng việc lan truyền tin tức này trong giới thượng lưu trưa hôm nay. Chắc chắn là hai người bạn của chàng đã cưỡi ngựa đi dạo trong công viên và tin tức về lễ cưới là đề tài duy nhất của những cuộc chuyện trò của họ.
Đột nhiên nàng ngẫm nghĩ, hai tối trước đây, có lẽ là khoảng thời gian đó, hôn ước của nàng và Kersey được thông báo. Đêm nay, nàng là vợ của một người đàn ông khác.
Trước khi nàng có thể giũ sạch những suy nghĩ đau buồn này và trước khi vở kịch bắt đầu, nàng nhận thức rõ ràng là những cuộc chuyện trò trong nhà hát đột nhiên dừng lại và ngay sau đó là những tiếng rì rầm. Và nàng ngay lập tức hiểu được lý do. Lô gần với lô của nàng, nơi mà nàng đã ngồi xem kịch tuần trước đã không còn trống nữa, mà đầy người. Bá tước và nữ bá tước Rushford, một đôi lớn tuổi mà nàng không biết cùng với Kersey hộ tống Horatia Chisley đang ở đó.
Jennifer nghĩ có lẽ đó là giây phút đau đớn nhất trong đời nàng. Một bàn tay giữ chặt lấy nàng ngay khi nàng định nhỏm dậy chạy trốn.
- Mỉm cười với anh ! – chồng nàng yêu cầu – Hãy nhìn anh trong khi anh đang nói với em !
Nàng mỉm cười và nhìn chàng. Không hề nhận thức được những gì chàng nói với nàng. Nàng chỉ cảm nhận được ánh mắt ấm áp của chàng nhìn nàng.
- Cô gái can đảm ! – cuối cùng nàng cũng nghe được những lời chàng nói – Nó sẽ trở nên dễ dàng hơn, em yêu ! Bây giờ em sẽ không nghĩ như vậy, nhưng sau này em sẽ thấy là anh nói đúng ! Anh hứa đấy ! – Chàng nâng tay nàng lên và giữ nó trên môi chàng. (thương Gabe quá)
Nàng cảm thấy căm ghét chàng. Chàng nguyên nhân của tất cả những chuyện này. Đáng lý ra nàng nên ở lô bên cạnh với người đàn ông nàng đã hứa hôn, rạng rỡ với sự nôn nóng về lễ cưới sắp diễn ra. Người đàn ông này đã phá tan những giấc mơ của nàng. Thay thế giấc mơ của nàng bằng sự đau khổ này.
Samamtha nghiêng lại gần để nói điều gì đó với nàng. Jennifer nghĩ em họ nàng trông có vẻ xúc động và mở to mắt với vẻ khổ sở. Tội nghiệp em nàng. Tất cả những điều này cũng hủy loại Mùa Lễ Hội của cô ấy.
Và sau đó, khi vở kịch bắt đầu, cuối cùng nàng cũng chuyển sự chú ý của nàng lên trên sân khấu. Nàng nghe thấy tiếng cười của Lionel. Nàng tự hỏi anh có che giấu sự đau khổ của anh bằng tiếng cười không ?
Ôi, Lionel, Lionel.
*************************************
- Nhà chúng ta kia rồi, em có thấy không ? – chồng nàng hỏi vài giờ sau khi họ đang trên đường về nhà trong chiếc xe ngựa. Huân tước Francis hộ tống dì Agatha và Samantha – Cuối cùng thì cũng yên ổn ! Em đã làm thật tuyệt !
Nàng tựa đầu nàng vào xe ngựa và nhắm mắt lại
- Gabriel ! – nàng hỏi – Tại sao anh lại làm như vậy ? Anh không thể chỉ đơn giản hỏi tôi và khi tôi từ chối thì chấp nhận sự thất bại sao ? Tại sao lại có lá thư ? Tôi đang ở trong phòng khiêu vũ khi nó được đọc, vây quanh là một nửa giai cấp thượng lưu. Anh không thể tưởng tượng được sự kinh hoàng và nhục nhã của tôi đâu ! Làm sao anh có thể làm điều đó với tôi ?
Chàng không chạm vào người nàng. Có một sự im lặng giữa họ.
- Anh không biết gì về lá thư ? – chàng nói – anh không viết hay biết là nó được viết hay gửi nó đi ! Một người nào đó đã làm điều đó. Một người nào đó biết rằng mọi người sẽ dễ dàng tin hoàn toàn về những điều viết về chúng ta !
- Tôi cho là – anh cũng không phải là người đã hôn tôi trước tất cả mọi người tại vũ hội nhà Velgard đúng không ? Và rằng anh không cố ý hôn tôi trước mặt mọi người thay vì ngoài ban công đúng không ?
Chàng không trả lời.
- Dù gì thì bây giờ điều đó cũng không còn quan trọng nữa phải không? – nàng nói tiếp – chúng ta đã kết hôn và tôi lại được kính trọng, và không cần phải ao ước gì thêm nữa vì sau đó mọi thứ sẽ bị quên đi !
- Còn Kersey – chàng nói – Sau này em sẽ nhận ra là em thật may mắn khi thoát khỏi anh ta, Jennifer !
Trong một lúc nàng không thể nói gì. Nàng nghiến chặt hai hàm răng.
- Tôi không thể phàn nàn gì phải không ? – nàng nói – Tôi yêu cầu anh, Gabriel, tôi cầu xin anh đừng nhắc đến tên anh ta trước mặt tôi lần nữa ! Nếu anh có chút nào lịch thiệp, hãy làm ơn làm điều đó cho tôi !
- Anh sẽ làm như yêu cầu của em ! – chàng nói và cúi xuống hôn tay nàng.
- Ồ, vâng ! Tôi không nghi ngờ điều đó ! – giọng nói nàng có vẻ cay đắng, biết rằng nàng nên khôn ngoan không nên nói thêm điều gì nữa – Đó là điều anh đã chờ đợi, hay là không ? Anh thật sự không phải chờ đợi lâu lắm ! Anh đã sắp xếp tất cả mọi thứ với một sự nhanh chóng đáng ngạc nhiên !
Nàng kinh ngạc khi anh bắt chéo hai tay ra sau đầu và nhìn nàng như thể anh sẽ phá vỡ lời thề đã hứa sáng nay. Nàng tự hỏi liệu chàng có bạt tai nàng hoặc trừng phạt nàng nhiều hơn chăng. Nàng không thể trông cậy ai được. Nàng là vật sỡ hữu của chàng. Vì nàng đã kích động chàng.
- Đúng ! – chàng nói chậm rãi – Đó là tất cả những gì anh muốn ! Không lâu nữa anh sẽ ở rất gần em, Jennifer, và làm tình với em !
Và ở đây. Nàng bước chân vào căn phòng thay quần áo mà chàng mở cửa cho nàng. Tinh thần của nàng hoàn toàn bấn loạn cả lên. Khuôn mặt của nàng hoàn toàn bối rối khi chàng khép lại cánh cửa và đi ra ngoài sau lưng nàng. Chàng không nói lời nào và điều đó làm nàng sợ hãi.
Nàng cảm thấy chán ghét bản thân nàng.
Nàng nhìn thấy người hầu của nàng đã để sẵn chiếc áo ngủ cho nàng và cười ranh mãnh với nàng.